Đâu đó trong rừng rậm, khoảng mười lăm phút sau khi hai ngôi sao may mắn bắt đầu di chuyển.
Trên mặt đất trống trải vàng một tầng lá khô thật dày như tấm thảm, năm tên học viên mặt bám đầy bụi bẩn, lưng tựa vào nhau vây thành một vòng tròn nhỏ, trong mắt tràn ngập lửa giận nhìn năm tên khác đang vây quanh bọn họ. Đáng chú ý là trên ngực năm kẻ đang có vẻ thắng thế kia đều đeo một huy chương hình lư đồng đang bốc khói.
“Đem lệnh bài giao ra đây, chúng ta bớt cho các ngươi chút đau khổ, thế nào?” - Một trong năm tên thuộc đội “lư hương” hơi hất cằm về phía năm tên học viên vẫn đang dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại cười nói.
Khoan hãy nói, tên này để tóc dài xõa tới bả vai, làn da trắng bệch như có bệnh, lại cộng thêm khóe miệng cười tà, trông thế nào cũng thấy có phần âm nhu, gian xảo.
“Phi! Giao cái rắm!” - Năm tên học viên bị bao vây tính tình cũng đủ kiên cường, tay áo đang tùy ý lau vết máu trên khóe miệng nhưng nghe đối phương đòi đồ liền nổi giận mắng: “Muốn cướp thì trực tiếp động thủ, lão tử liều mạng bị đánh cũng muốn cắn ngược lại ngươi một cái.”
“Hahaha, được! Cứng đầu lắm!” - Tóc dài đội “lư hương” cũng không tức giận, ngược lại còn vỗ tay cười tủm tỉm nói: “Cũng tốt, các ngươi đã không chịu phối hợp, vậy chúng ta đành phải đánh các ngươi ngã xuống rồi tự mình lấy thôi.”
“Phi! Thắng làm vua, thua làm giặc thôi, oai phong cái rắm gì!” - Một tên vừa nghe đối phương nói liền phun ra một ngụm máu loãng, cười to nói: “Đừng tưởng rằng thất tinh Đại Đấu Sư là có thể hoành hành vô kỵ. Chúng ta có thua Hỏa Năng này cũng về tay “tiểu Nữ Thần” Huân Nhi cùng “Nguyệt Tiên Tử" Hàn Nguyệt. Mà đám Dược Bang bán hàng giá cắt cổ các ngươi, chờ gặp hai tổ đội của Linh cũng phải về thành dưỡng sức thôi, hahaha!!!”
“Linh!?” - Nghe trong tiếng cười không hề che dấu sự châm chọc, đuôi lông mày của thanh niên tóc dài nhướng lên, khuôn mặt đang cười tà chợt biến thành cười lạnh: “Không có thực lực thì thôi đi, lại còn đem hy vọng ký thác lên người một đám nữ nhân tóc dài não ngắn, các ngươi cũng thật là có tiền đồ.
Mà thôi, chờ giải quyết các ngươi ở đây xong, chúng ta lại đánh bại đám mặt hoa da phấn chỉ giỏi uốn éo trên giường kia trên võ đài, xem thử hy vọng các ngươi còn nơi nào để đi.”
Nói, tóc dài vung tay lên ra hiệu cho bốn gã đồng đội hắn chậm rãi siết chặt vòng vây, đấu khí mạnh mẽ từ trong cơ thể của bọn họ bốc lên khiến lá khô trên mặt đất không ngừng bay loạn lên.
“Vốn không muốn nhúng tay, nhưng cái miệng chó không nhả được ngà voi này của ngươi rất biết cách hại cái thân chủ nó đấy, Tô Tiếu.” - Ngay lúc đội “lư hương” chuẩn bị động thủ đánh tổ đội đã thất thế kia, thì một âm thanh lanh lảnh, nhưng lạnh lùng, bỗng nhiên vang lên từ phía sau khiến đấu khí mới bắt đầu khởi động ở bên này thoáng khựng lại.
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt của mười người giữa tràng đều dời theo phương hướng thanh âm vừa truyền đến, cuối cùng dừng lại trên một thân cây. Ở nơi đó, không biết từ khi nào đã xuất hiện năm người, toàn bộ là nữ nhân trong trang phục màu trắng bạc lấp lánh có huy hiệu hình trăng lưỡi liềm trước ngực, đang đứng sừng sững.
Khỏi cần phải nói, chỉ cần nhìn vào trang phục và huy hiệu kia là đủ biết, năm người chính là một trong hai tổ đội của Linh.
“Người này là… “Thủy Linh” Diệp Ngọc của Linh!” - Ánh mắt năm tên học viên thuộc đội bị vây khốn kia thoáng kinh ngạc, nhưng rồi rất nhanh liền biến thành mừng như điên, âm thanh hưng phấn khó có thể che giấu.
Cũng phải thôi, tổ đội của Linh thế nhưng mà xuất hiện giữa lúc bọn họ sắp bị loại bởi tổ đội của Dược Bang, lại còn bày tỏ thái độ thù địch ra mặt với với đối phương, điều này mở ra cơ hội rất lớn cho bọn họ thoát được một kiếp a. Dù sao luật đã nói một đội chỉ cần đánh bại một đội là đủ tư cách qua vòng rồi. Tổ đội của Linh không có bất kỳ lợi ích hay áp lực phải tự tay loại một đội thứ hai làm gì cả.
“Diệp Ngọc, chẳng lẽ ngươi muốn làm địch với Dược Bang chúng ta!?” - Nghe được con mồi của mình hét lên hưng phấn, lại nhận ra người đến là ai, nét mặt “tóc dài” Tô Tiếu hơi đổi, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào trên người Diệp Ngọc.
Phàm là lão sinh trong nội viện đều biết, Linh có một “Nguyệt Tiên Tử” Hàn Nguyệt là thủ lĩnh, một “Phương Hoa" Na Na là trợ thủ đắc lực và ngay dưới hai người chính là Ngũ Linh. Mà Diệp Ngọc trước mặt đây chính là Thủy Linh trong Ngũ Linh, một thất tinh Đại Đấu Sư tu luyện đấu khí hệ Thủy danh khí không nhỏ.
“Đối đầu với thì chưa đến mức, chỉ là… bằng ngươi cũng muốn đại diện cho Dược Bang sao!? Đừng tự cho mình là người quan trọng như vậy chứ, Tô Tiếu!” - Khóe miệng cong lên nụ cười khẩy, Diệp Ngọc vừa nói, vừa phất tay, đấu khí mạnh mẽ từ trong cơ thể ào ào tuôn ra: “Đem lệnh bài giao ra, hoặc là chúng ta đánh ngươi một trận rồi tự lấy. Chọn đi!”
Thấy hiệu lệnh của thủ lĩnh, bốn cô nàng của Linh khác lập tức từ sau lưng lướt lên, chia ra đứng xung quanh nàng, vị trí nhìn như tùy ý, nhưng lại có che giấu xảo diệu.
“Cuồng vọng!” - Tô Tiếu giận quá hóa cười, khuôn mặt âm nhu nháy mắt trở nên âm trầm, trong con ngươi đen nhánh lóe lên lãnh ý nhìn năm bóng hình xinh đẹp đã vũ trang đầy đủ trước mặt mình.
“Cuồng vọng hay không, thử cái biết liền!”
“Thủy Đột Thứ”
Theo tiếng quát khẽ vang lên, chỉ thấy thân hình mềm mại của Diệp Ngọc khẽ lắc lư liền giống như một tia chớp bạc xuất hiện ở phía trước mặt Tô Tiếu, tay nhỏ lúc này đã được lam sắc đấu khí bao trùm thành hình mũi thương nhọn hoắt đâm thẳng về ngực mục tiêu.
“Muốn chết!”
Lạnh lùng nhìn Diệp Ngọc đơn độc đánh tới, Tô Tiếu chỉ cười lạnh mà không hề có bất kỳ động tĩnh gì. Bởi vì chưa chờ hắn mở miệng, bốn tên đồng đội bên cạnh hắn đã cùng lướt đến, khoảng cách ngắn ngủn vài bước, trong nháy mắt đã tới.
Bốn đôi quyền cước mang theo thanh âm nặng nề xé rách không khí hung hăng cùng đánh tới Diệp Ngọc, rõ ràng là muốn dựa vào sự ăn ý để hợp lực bốn người một lần duy nhất không chết cũng trọng thương nàng.
Thực lực bốn tên này so với Diệp Ngọc có thua kém, nhưng không nhiều, nên uy lực cộng hưởng khi ra tay cùng lúc sẽ khiến nàng rất khó cứng rắn tiếp được. Thế nhưng hết lần này tới lần khác cô nàng Thủy Linh vẫn tỏ ra hoàn toàn không để ý đến công kích của bốn người, ánh mắt cứ thế chăm chú nhìn kỹ Tô Tiếu, Thủy Thứ trong tay vốn đã màu lam càng thêm hàn mang trận trận.
Và thực tế đã chứng minh, nàng không điên hay ngu ngốc, mà là… có cơ sở để làm như vậy.
Theo đó, ngay khi quyền cước mang theo kình khí hung hãn sắp chạm đến thân thể Diệp Ngọc, thì giữa không trung đột nhiên có tiếng xé gió bén nhọn vang lên, nháy mắt đã thấy bốn bóng đen bất thình lình loáng lên rồi cực kỳ chuẩn xác dừng ở bốn phía Diệp Ngọc.
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Bốn tiếng nổ nặng nề liên tiếp phát ra từ chỗ trước mặt Diệp Ngọc, phong bạo và sóng năng lượng điên cuồng khuếch tán ra xung quanh cuộn thảm lá khô dày đặc trên mặt đất tung lên cao, sau đó từ từ rơi xuống.
“Khục… phụttttt…”
Quyền cước của bốn tên Dược Bang bị sự xuất hiện bất thình lình của bốn người bên Linh ngăn cản, đấu khí mạnh mẽ khiến họ run rẩy một trận, mặt đỏ lên, rồi rất nhanh liền không thể gắng gượng được nữa phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bắn lộn ngược trở lại như lá vàng rơi rụng về với lá vàng, vẻ mặt hoảng sợ.
Mà ngay khi thân thể bốn tên kia bắn ngược lại thì cũng là lúc một ánh bạc xuất hiện ở trước vẻ mặt đại biến của Tô Tiếu, Thủy Thứ trong tay không chút lưu tình cắm thẳng vào bụng đối phương.
Choang!
Thủy Thứ vừa đụng phải đấu khí khải giáp của đối phương liền vỡ tan, thế nhưng không phải Diệp Ngọc đầu voi đuôi chuột, mà sự thật là công kích chân chính của nàng chưa bao giờ nằm trên thanh Thủy Thứ nhọn hoắc kia.
Thay vào đó, ngay khi khải giáp của đối phương bị Thủy Thứ đâm ra vết nứt, thì một nắm phấn quyền được bao bọc trong một tầng năng lượng màu lam cũng nhanh như tia chớp được Diệp Ngọc tung ra, chuẩn lại càng chuẩn nện thẳng vào vị trí kia.
“Thủy Bộc Phá”
Ầm! Rắc!
m thanh tan vỡ vang lên chói tai, cùng với đó là hình ảnh thân thể Tô Tiếu bắn ngược về sau, hai chân để lại trên mặt đất rãnh sâu thật dài, cuối cùng đụng vào một thân cây mới dừng lại được. Lập tức, máu tươi cuồng phún, vẻ mặt ảm đạm, chỉ là… đôi mắt lại không dấu vết ánh lên một sắc đỏ, sau đó liền khôi phục màu đen nguyên bản.
Thắng bại nháy mắt liền phân!
“Đấu khí phù phiếm, kinh nghiệm chiến đấu thiếu hụt, chỉ biết cậy danh tiếng đi bắt nạt người yếu hơn, điển hình của mấy tên vô liêm sỉ Hệ Luyện Dược. Tch!”
Diệp Ngọc thắng trận cũng không tỏ ra vui mừng, chỉ đơn giản là nói vài lời “thâm tình", đồng thời mò mẫm trên thân Tô Tiếu một trận, từ đó lấy ra một mặt lệnh bài, xong liền quay người rời đi.
“Ngôi sao may mắn là một cái bẫy, thực lực không đủ đừng nghĩ đến tranh giành nó. Thời gian không còn nhiều, một là các ngươi trốn đi chờ bốc thăm đấu loại, hai là nghĩ cách đánh bại một đội khác giành lệnh bài sẽ thực tế hơn. Chúc may mắn.”
“Bẫy… sao?” - Nghe được âm thanh vẫn còn vang vọng sau khi Diệp Ngọc đã rời đi, năm tên học viên kia chỉ biết nhìn nhau cười khổ.
Nghĩ lại thì bọn họ đúng là bởi vì ham đuổi theo ngôi sao may mắn mới bị lộ vị trí và rơi vào tầm ngắm của đám Tô Tiếu đấy chứ. Hiện tại may mắn thoát được một kiếp nhưng từng người đều một thân thương thế và tiêu hao, bảo đi săn tổ đội khác thì chẳng khác gì người si nói mộng.
“Có lẽ… cũng chỉ còn cách trốn tiếp, sau đó trông vào khí vận mà thôi.”
“Ừm, ta cũng nghĩ vậy!”
“Đồng ý!”
“Đi!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 338: “thủy linh” diệp ngọc
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 338: “Thủy Linh” Diệp Ngọc
Danh Sách Chương: