Rừng rậm âm u mà tĩnh lặng. Trên một cây cổ thụ lớn, có năm bóng người đang phân tầng đứng trên các cành khác nhau, cả người nép sát vào thân cây, ánh mắt sắc bén liên tục đảo quanh, hô hấp chậm, thấp mà kéo dài.
“Lý Khâm đại ca, chúng ta đã trốn ở đây một giờ rồi. Nếu còn tiếp tục trốn sợ rằng không phải là cách đâu.” - Một trong năm người bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói tỏ ra khá căng thẳng.
“Còn tận một tiếng nữa lận, lo cái gì!” - Nghe thấy đồng đội lên tiếng, một tên khác trông có vẻ già dặn và lão luyện hơn trong năm người thấp giọng đáp: “Chiến lược này sớm đã được cả bốn thủ lĩnh thông qua, bao gồm đường cả Bạch Phong của ngươi. Nếu Bạch Sơn ngươi cảm thấy không ổn, sao từ đâu không lên tiếng đi.”
“Không phải ta có ý kiến. Chỉ là…” - Bạch Sơn có chút bất đắc dĩ đáp: “Chỉ là thực lực Bạch Đội chúng ta mạnh như vậy, ra ngoài tùy tiện hạ gục một tổ đội khác chẳng phải nhanh, gọn, hiệu quả hơn sao? Cẩn thận không bao giờ là sai ta biết, nhưng trốn trốn tránh tránh như thế này rất tổn hại tinh thần a!”
Lời này của Bạch Sơn vừa ra, hai trong số ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý, mà người thứ ba dù bảo trì im lặng, nhưng ánh mắt cũng nhìn về phía Lý Khâm.
Theo cách giải thích của Bạch Phong thì sách lược “ôm cây đợi thỏ” chờ phỗng tay trên ngôi sao may mắn của người khác sẽ đảm bảo cho Bạch Đội gần như 100% tỷ lệ vượt qua vòng sơ loại. Bởi vì kể cả khi tình huống xấu nhất là đánh cướp ngôi sao may mắn bất thành xảy ra, bọn họ cũng sẽ chỉ phải đối mặt với một đợt bốc thăm đấu loại trực tiếp mà thôi. Với thực lực toàn thịnh do từ đầu đến cuối chỉ trốn, cơ hội vượt qua vòng đấu loại vẫn sẽ là cao chứ không hề thấp.
Trong khi đó nếu chạy ra ngoài xông xáo đúng là có thể đảm bảo yên tâm đôi phần, nhưng tỉ lệ bị đánh lén, bị vây công, thậm chí bị xa luân chiến lại hiện hữu rõ ràng. Nhất là trong bối cảnh hình ảnh Bạch Bang gần đây đang liên tục xấu đi trong lòng công chúng thì tỉ lệ kia lại càng có khả năng xảy ra hơn.
Rủi ro là quá lớn để mạo hiểm, cho nên, trốn mới là sách lược vẹn toàn nhất!
“Tổn hại tinh thần nhưng đảm bảo chiến thắng, còn hơn thoải mái chút ít mà thua trận.” - Vị đội trưởng gọi Lý Khâm khẽ lắc đầu: “Ta biết các ngươi ngứa tay ngứa chân, ta cũng vậy thôi. Thế nhưng giải đấu lần này Bạch Bang chúng ta nhất định phải thắng, không chỉ vì số tiền thưởng rất lớn kia, mà còn là để gỡ lại thể diện đã hao tổn nghiêm trọng vì các sai lầm liên tiếp trong một tháng trở lại đây nữa.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì cả! Ta là đội trưởng hay ngươi là đội trưởng!?” - Thấy Bạch Sơn lại muốn nói, Lý Khâm lập tức gắt giọng cắt ngang: “Kế hoạch đã đề ra thì phải theo, muốn có ý kiến chờ xong chuyện nói với thủ lĩnh. Còn hiện tại ta là đội trưởng, quyết định của ta là cuối cùng, không bàn thêm nữa.”
“Chuyện đó… haiz!”
Đối phương đã nói đến như vậy, Bạch Sơn và ba người còn lại cũng chỉ còn biết lắc đầu thở dài, tiếp tục nghe theo sách lược “rùa rụt cổ” chờ đợi.
…
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Trái ngược với không khí có phần âm trầm trong rừng rậm, thì trên sườn núi, các khán giả mất công dậy sớm, lại tốn sức đội nắng, đội mưa chờ xem vòng sơ loại lại tỏ ra hết sức hào hứng. Nguyên nhân là bởi dù chỉ mới trôi qua một nửa thời gian, nhưng…
“Ngươi nhìn! Lại có một đội đi ra kìa!”
“Không phải đâu! Đây đã là đội thứ mười rồi đấy!”
“Nếu cứ duy trì tốc độ đào thải trung bình năm phút một tổ đội như thế này, e rằng không ra nửa tiếng nữa là có kết quả sớm mất!”
“...”
...trước sau đã có tổng cộng mười tổ đội dắt díu nhau đi ra khỏi cuộc chơi rồi.
Cùng lúc đó dưới một gốc cây lớn ngay tại lối ra vào, hai bóng hình xinh đẹp lại tỏ ra hết sức nhàn nhã, thậm chí một chiếc bàn trà và một cây dù lớn còn được hai người chuẩn bị sẵn để có thể thoải mái theo dõi tình huống bên trong rừng rậm.
“Hừm, chẵn mười rồi sao.” - Đặt chén trà của mình xuống để cầm bút lông lên rồi gạch tên thêm một tổ đội nữa trong danh sách, ánh mắt Huân Nhi hơi liếc sang bóng hình xinh đẹp đang đứng lẳng lặng bên cạnh mình, khóe miệng cong lên nụ cười khẽ nói: “Nhắc mới nhớ, đã 10 trên 16 đội bị loại đã có tên rồi mà vẫn chưa thấy tổ đội nào của Linh bị loại cả. Xem ra Hàn Nguyệt học tỷ cũng có sách lược rất rõ ràng cho tỷ muội bên dưới a?”
“Đâu có! Làm được đến bước này toàn là nhờ năng lực của chính họ đấy chứ.” - Nghe ra ý tứ sâu xa trong câu hỏi của đối phương, nhưng Hàn Nguyệt vẫn không hề nhíu mày lấy nửa cái.
“Như vậy sao?” - Đối với câu trả lời đầy “khiêm tốn” của đối phương, Huân Nhi từ chối cho ý kiến: “Mà nếu ta đoán không nhầm, thì tốc độ đào thải trong nửa thời gian còn lại hẳn là sẽ thấp a. Dù sao kẻ muốn săn đã săn đủ, còn kẻ muốn trốn cũng đều đã trốn kỹ cả rồi.”
“Không sai! Mà nếu ta cũng đoán không nhầm, thì cái gọi là “ngôi sao may mắn” cũng nên phát huy tác dụng khuấy động cuộc chơi của nó rồi nhỉ?”
“À! Không hổ là Nguyệt Tiên Tử, dịu dàng mà sáng như ánh trăng, không có gì qua được mắt Hàn Nguyệt học tỷ cả.”
“Trước mặt Huân Nhi học muội, ta nào dám cái gì tiên tử đâu! Huống hồ, lại sáng cũng chỉ thuộc về hậu thiên, hậu trị, hậu giác. Còn nghĩ ra điểm mấu chốt này và áp dụng nó thành công trước kẻ khác mới là chân chính thiên tài đấy.”
“Cái đó thì ta đồng ý!”
Nữ nhân là sinh vật khó hiểu, mà nữ nhân xinh đẹp càng là khó hiểu trong khó hiểu, y như cái cuộc nói chuyện lời ít, nhưng ý tứ rất nhiều này vậy.
…
Trên ngọn đại thụ giữa rừng.
“Có vẻ như cao trào cũng đã chính thức trôi qua theo đội thứ mười bị loại rồi nhỉ? Còn lại trong cuộc lúc này toàn là mấy tay lão luyện, biết cái gì gọi là chiến thuật, chiến lược mà thôi.” - Chậm rãi mở ra hai mắt sau liên tiếp mười phút tỉ mỉ cảm ứng nhưng không phát hiện bất kỳ sóng linh khí bất thường nào xảy ra, Đại trưởng lão thở dài nói.
“Cao trào trôi qua rồi…” - Tiêu Thiên mỉm cười đáp: “...thì chúng ta tạo ra cao trào mới chứ sao.”
Thiên - Bách nhị lão không nói, nhưng khóe miệng lại cùng lúc cong lên nụ cười rất khẽ.
. . .
Rừng rậm âm u mà ẩm thấp dần nóng lên theo mặt trời càng lúc càng treo cao hơn trên bầu trời, và cùng với đó, là tâm tình của các tổ đội vẫn còn trong cuộc.
Tại đây, trong khu rừng rậm tối tăm, tĩnh mịch đến đáng sợ này, mỗi người bọn họ đều là thợ săn trong lòng kẻ khác, nhưng đồng thời, cũng lại là con mồi của những ánh mắt vô hình.
Bẫy rập ở đâu, bao nhiêu đội đã bị loại, bên ngoài nơi bản thân ẩn náu còn nhiều ít người, liệu rằng mình có đang rơi vào tầm ngắm của một đội săn thiếu lệnh bài cực mạnh nào đó hay không v.v. tất cả những lo lắng và căng thẳng ấy cứ thế cồn cào trong lòng hơn một trăm học viên vẫn còn đang ẩn nấp rải rác khắp nơi trong rừng phòng hộ, khiến bọn họ mệt mỏi thân thể thì ít, mà tra tấn tinh thần thì lại quá nhiều.
Bản thân chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết phải chờ đợi cái gì và chờ đợi bao lâu!
Và khi mà sự áp bách vô hình không dành cho những kẻ thiếu bản lĩnh đó cứ thế lớn dần lên theo thời gian, thì…
Xào xạc! Vút!
Vù! Rắc! Xào xạccccc...
...âm thanh của những cành khô và lá cây bị người ta dẫm đạp vang lên văng vẳng, cùng với đó là hai bóng trắng xinh đẹp không ngừng lướt nhanh qua, lại thực sự trở thành “ngôi sao may mắn” theo đúng nghĩa đen.
“Kia không phải là… là đồng học của Linh! Nhanh bắt lấy nàng!”
“Đừng! Chúng ta đang yên ổn, không nên…”
“Ngươi ngốc a! Trốn ở đây được bây giờ, đến lúc ra ngoài bốc thăm bị bốc trúng thì còn đường trốn nữa không?”
“Nhưng nếu bị tổ đội khác phát hiện, chúng ta sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm vào đấy!”
“Ai cũng muốn trốn như ngươi thì sơ loại còn có tác dụng gì nữa!? Bốc thăm đánh võ đài từ đầu cho nhanh.”
“Được rồi, hai ngươi đừng làm ồn. Ta nhìn học muội kia chạy thẳng một đường không hề hoảng hốt, cũng chẳng thấy có truy binh, hẳn là chưa bị ai phát hiện. Nếu chúng ta ra tay đủ nhanh, sau đó liều mạng mang theo nàng rút ra khỏi rừng rậm, vậy chính là 100% thông quan a. So với phó mặc cho khí vận, ta nghĩ… cố một lần sẽ tốt hơn. Dù sao thứ vô hình kia biết ta, nhưng ta lại chưa từng biết nó bao giờ.”
“...”
“Đi!”
Dưới sự thúc đẩy của áp lực quá lớn và cơ hội bày ra trước mắt, mấy ai giữ được cái đầu lạnh. Cũng giống như đang nợ ngập đầu lại thấy nhà người ta quên khóa cửa, bao nhiêu con tim lương thiện chống lại được cám dỗ của tội lỗi đâu.
Và cứ như thế, cao trào thứ hai của vòng sơ loại được tạo ra theo sắp đặt của ai-cũng-biết-là-ai-đó.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 337: cao trào qua rồi thì tạo cao trào mới
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 337: Cao trào qua rồi thì tạo cao trào mới
Danh Sách Chương: