Đấu Võ Trường, ngày thi đấu chung kết giải Nguyệt Thiên Mở Rộng lần thứ nhất.
Bước vào trận chung kết cuối cùng, hầu hết những người có mặt tại sân đều cho rằng Linh 1 sẽ chiếm lợi thế khi Liệt Sơn đang không có thể trạng tốt nhất sau trận bán kết quá ác liệt. Thế nhưng bất ngờ đầu tiên đã xảy ra khi tính cách nhiều sơ hở của cá nhân “Hỏa Linh” Triệu Tâm Vy, cũng như sự tự tin thái quá của các thành viên còn đã khiến Linh 1 bị lối chơi có phần xấu xí của đối thủ khai thác đến mức triệt để.
Và rồi khi mọi người lại đồng loạt cho rằng Liệt Sơn đã hoàn thành cú trở mình ngoạn mục, thì ván cờ một lần nữa lật ngược khi Triệu Tâm Vy bất ngờ có một tình huống diễn sâu không ai nghĩ tới, qua đó thành công tiễn đội trưởng Liệt Sơn một vé nghỉ ngơi sớm khá là… đau trứng.
Đến đây đã hết drama để hít chưa!? - Câu trả lời là chưa!
Theo đó, mặc dù thành công loại được đội trưởng Liệt Sơn, nhưng Linh 1 vẫn phải trả giá cho sai lầm của mình bằng việc mất đi tới bốn thành viên. Trong bối cảnh chỉ còn một mình trên sân chống lại bốn người đối phương, Triệu Tâm Vy vẫn biết cách để một lần nữa khiến trận chung kết trở nên khó đoán xứng đáng với hai chữ “chung kết” của nó bằng việc đột phá bát tinh Đại Đấu Sư, trực tiếp gây ra tranh cãi lớn.
Nguyên nhân sâu xa của tranh cãi này đến từ hai việc.
Thứ nhất, luật của giải đấu quy định tuyển thủ tham gia không được phép có đẳng cấp cao hơn thất tinh Đại Đấu Sư, đồng nghĩa với đẳng cấp sau đột phá là bát tinh Đại Đấu Sư của Triệu Tâm Vy có hiềm nghi gian lận.
Thứ hai, phàm là tu luyện giả mọi người đều biết rằng, mỗi lần có đột phá là gần như mọi tiêu hao trước đó, bất kể vì lý do gì, đều sẽ được thiên địa bù đầy. Hay nói cách khác là dù Triệu Tâm Vy vẫn đang bị thương, nhưng đấu khí của nàng lại đủ đầy hơn cả bốn người của Liệt Sơn cộng lại. Nếu đánh nữa thì phần thắng của bọn họ gần như là bằng không.
Cứ như thế, dưới ánh mắt chờ mong của tất cả mọi người, trưởng ban tổ chức giải đấu là Huân Nhi đã chính thức khẳng định rằng Triệu Tâm Vy không phạm luật, đồng thời lạnh giọng cảnh cáo thái độ tranh cãi và nghi ngờ quyết định của ban tổ chức từ Liệt Sơn.
Đến đây, trận đấu mới chính thức được tiếp tục diễn ra.
Rắc… rắc…
“Bốn học đệ, chúng ta tiếp tục thôi.”
Triệu Tâm Vy vừa cười, vừa bẻ tay răng rắc, vừa chậm rãi bước từng bước tới gần, trong khi thất khiếu bản thân vẫn đen thui những vết máu đọng vì trúng chiêu trước đó khiến tình huống không thể bảo là không kinh dị.
Cứ nhìn cái cách Liệt Sơn còn tới bốn người nhưng lại không ngừng lùi về phía sau là đủ biết đấu chí của bọn họ đi theo đội trưởng của mình xuống đài cả rồi. Chỉ là lùi hoài, lùi mãi cũng phải lùi tới mép lôi đài, và trong tỉnh cảnh phía sau là vực sâu, phía trước là quái vật, thì bọn họ nhất định phải làm ra lựa chọn cuối cùng.
“Ng-ngươi… ngươi đừng lại đây…”
“Đứng… đứng lại đó…”
“Ta… ta muốn chịu… ưm…”
“Im mồm! Chúng ta bốn người, nàng ta chỉ có một. Thường nói song quyền nan địch tứ thủ, chúng ta cứ cùng nhau xông lên liều mạng, kiểu gì chẳng có người đánh trúng một cái.”
Hai người run rẩy không ngừng la lên trong sợ hãi; một người thậm chí còn xém chút thì thốt lên hai chữ chịu thua, may mắn được đồng đội kịp thời bịt miệng lại; chỉ có duy nhất một thành viên trong bốn người còn chiến ý, lúc này gằn giọng cổ vũ các đồng đội mình.
Đáng tiếc, hắn có lòng nhưng đồng đội không có tâm.
“Nhưng… nhưng ta sợ… giống đội trưởng lúc đó…”
Thảm cảnh cây xúc xích và hai trái trứng cút của đội trưởng bị người ta chiên ốp la vẫn còn chưa phai, vừa bị một tên nhắc lại liền khiến cả đám khép chân, khom lưng, xung quanh không gió mà dưới háng lạnh sưu sưu từng đợt.
Đừng nghi ngờ, ai chứ Triệu Tâm Vy là tuyệt đối làm ra được màn “thảm sát” vô nhân đạo kia đấy.
“Đừng sợ! Tên kia dám buông lời sỗ sàng nên ta mới đánh hắn thảm như vậy thôi, các ngươi những người này chỉ là nghe lời làm việc, ta sẽ không hạ nặng tay đâu. Mà, ta nghe nói hai trứng không may mất một thì kẻ ở sẽ làm thay luôn phần người đi, không biết có thật vậy không? Nghĩ lại thì không phải lúc nào cũng có cơ hội thử nghiệm lâm sàng, hôm nay tranh thủ dịp này làm luôn. Ai tới trước nào?”
Giống như đọc được tâm ý của đối phương, ánh mắt Triệu Tâm Vy vậy mà chuyển sang đảo qua đảo lại giữa hai chân bốn người, khóe miệng đẫm máu không ngừng nói mấy lời mà càng nghe càng khiến người ta sởn cả da gà.
*Cạp*
“A!”
“Ta… ta không muốn… ta chịu thua!”
Dưới áp lực quá lớn, quá kinh khủng, quá đáng sợ mỗi lúc một đến gần, rốt cuộc thì tên đang bị đồng đội bịt miệng không thể chịu nổi nữa, lúc này há lớn miệng cắn mạnh một cái rồi tranh thủ đồng đội bị đau buông lỏng tay liền vùng ra khỏi khống chế, sau đó quay đầu nhảy xuống đài, vừa chạy ra thật xa vừa luôn miệng hô to chịu thua.
Tình cảnh vô cùng xấu hổ, nhưng kỳ lạ thay là chẳng ai cười nhạo tên kia vì bị dọa chạy cả. Đơn giản là bởi mọi người đều hiểu rằng giải đấu không có cái này thì có cái khác, chứ trứng thì chỉ duy nhất mỗi người một cặp mà thôi, hỏng đi là khỏi chữa.
“Các ngươi mấy tên vô dụng này, xông lên đánh nàng cho ta!”
Đang lúc ba người còn lại của Liệt Sơn một mặt ngập ngừng, còn Triệu Tâm Vy thì vẫn cười gằn chậm rãi bước tới từng bước, thì dưới đài bỗng nhiên vang lên tiếng la lớn.
Mọi người quay đầu nhìn sang nơi âm thanh phát ra, nhất thời nhìn thấy đội trưởng Liệt Sơn sau một hồi được sơ cứu đã trở lại. Có vẻ như hắn chính là người mới la lên sốc lại tinh thần cho đội ngũ của mình.
“Đội trưởng…”
“Nàng ta trọng thương rồi, hiện tại chỉ là đang hư trương thanh thế mà thôi! Các ngươi nhanh đồng loạt xông lên dứt điểm trận chiến này đi! Chỉ còn một bước chân nữa thôi là chúng ta toàn thắng rồi, lúc này còn lùi nữa! Xông lên đi, không thành công thì thành nhân a!”
Lời đốc thúc đầy nhiệt huyết này vừa ra, cán cân thăng bằng giữa Chiến và Hàng trong lòng cả ba người còn lại lập tức nghiêng về phía một chữ Chiến.
“Không thành công…”
“...thì thành nhân!”
“Lên!”
Liếc mắt nhìn nhau, cả ba người hít sâu một hơi, sau đó đồng loạt quay sang phía Triệu Tâm Vy hét lớn một tiếng rồi xông lên.
Bốp! Rắc!
“Hự! Ta… các ngươi…”
Ba tiếng hô đầy dũng mãnh, nhưng rốt cuộc chỉ có một bóng người xông lên. Kết quả… chỉ một chữ thảm!
Bị Triệu Tâm Vy lạnh lùng cho một cước trúng vào chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-chỗ-nào-đấy, lập tức hai mắt trắng dã, bọt mép sùi ra, cả người co ro như con tôm trên mặt đất giãy đành đạch từng cơn.
Bạn bè như cái bẹn bà, lúc hô thì rất to, rất vang dội, rất nhiệt huyết, đến lúc làm thì… thằng chó, mày lừa bố mày!
“Chúng ta chịu thua!”
Lần thứ hai nhìn thấy thảm cảnh của đồng đội, hai tên kia nghĩ cũng không cần nghĩ, lập tức hô to chịu thua rồi quay người nhảy xuống đài cứ thế nghênh ngang rời đi.
Thua, nhưng đồng thời lại là người thắng!
Soạt! Vụt!
“Toàn bộ đội viên Liệt Sơn đều đã mất quyền chiến đấu, đồng nghĩa với Linh 1 đã xuất sắc giành chiến thắng trong trận chung kết ngày hôm nay.” - Như một cơn gió xuất hiện trên sân bên cạnh Triệu Tâm Vy, tay phải Huân Nhi cầm lấy tay trái người sau giơ lên thật cao, đồng thời cao giọng hô lớn: “Ta xin trân trọng tuyên bố, vị trí quán quân của giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng lần thứ nhất này chính thức thuộc về đội… Linh 1!”
“...”
m thanh của Huân Nhi có độn thêm đấu khí nên không chỉ cao vút, mà còn rất to, rất vang, nhưng mãi cho đến khi những vang vọng kia từ lớn biến nhỏ dần rồi mất hẳn vẫn chẳng thấy có bất kỳ ai đưa ra phản ứng gì.
Toàn trường cứ thế tĩnh lặng như tờ, mãi cho đến khi…
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
...có người bỗng nhiên chậm rãi vỗ tay từng nhịp, từng nhịp vang vọng.
Cả quảng trường đồng loạt quay mắt nhìn sang, và rất không ngạc nhiên, người vỗ tay kia chính là thanh niên trẻ tuổi có phần lạ mặt ngồi bên cạnh “Đại trưởng lão” Tô Thiên.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mọi người nhìn nhau, không khí vẫn tĩnh lặng như cũ, chỉ có tiếng vỗ tay của Tiêu Thiên là không ngừng vang lên. Cho đến khi…
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
...người thứ hai tham gia vào. Lần này là chính Đại trưởng lão.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
“...”
Lập tức, các trưởng lão và lão sư hưởng ứng vào.
Rốt cuộc “Thế” đã thành, các khán giả trên khán đài, các tuyển thủ của Linh 2 cùng Lang Nha còn trong sân, và cả Hàn Nguyệt, Hổ Gia, Ngô Hạo, Na Na tại khu vực ban tổ chức tất cả đều đã tham gia vào.
Đến đây, trận chung kết xếp hạng chính thức có kết quả, các khán giả từ ngây ngốc, ngạc nhiên, thậm chí có thể gọi là không hiểu gì cả cuối cùng cũng phải thừa nhận rằng Linh 1 thắng rồi, Triệu Tâm Vy thắng rồi, hay nói cách khác, là vị trí quán quân có chủ rồi.
Và giữa lúc các tràng pháo tay vẫn còn dày đặc và tiếng hoan hô mỗi lúc một lớn, thì Triệu Tâm Vy, nhà vô địch của mọi người, bất ngờ… ngã xuống.
“Học tỷ, ngươi làm sao…”
Đứng ngay bên cạnh Triệu Tâm Vy, Huân Nhi vẫn kịp phản ứng đỡ lấy người trước để nàng không ngã ra đất. Thế nhưng tình huống hiện tại đã ra ngoài dự kiến và các tính toán của Huân Nhi nên nàng có chút luống cuống tay chân.
Vù!
“Đây là…”
Giữa lúc điện quang hỏa thạch, chỉ thấy có thứ gì đó bay ra từ phía đài khách quý thẳng xuống giữa sân, tới trước mặt Huân Nhi liên chậm lại để người sau bắt được nó.
“Cho nàng ta uống đi, để lâu hơn sẽ sinh biến đấy.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 349: chung kết xếp hạng
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 349: Chung kết xếp hạng
Danh Sách Chương: