“Cho nàng ta uống đi, để lâu hơn sẽ sinh biến đấy.”
Nghe được lời này từ Tiêu Thiên, dù chưa rõ tình trạng của Triệu Tâm Vy là gì, cũng chẳng biết đan dược màu bích lục trong tay mình có tác dụng ra sao, Huân Nhi vẫn răm rắp làm theo mà không thèm nghĩ.
Nhẹ nhàng bỏ đan dược vào miệng Triệu Tâm Vy, lại đỡ nàng ngồi xếp bằng theo đúng tư thế Ngũ Hoa Tụ Đỉnh, cuối cùng còn ôn nhu dùng đấu khí giúp người sau luyện hóa nó, xong xuôi đâu vào đó Huân Nhi mới thở dài một hơi. Mà lúc này Hổ Gia, Ngô Hạo, Hàn Nguyệt, Na Na và Diệp Ngọc đã trở lại sau nghỉ ngơi cũng đã kịp thời xuất hiện để hỏi thăm tình hình.
Lôi đài trung tâm Diễn Võ Trường bỗng chốc trở nên nhộn nhịp để các khán giả xung quanh cũng bắt đầu có thời gian và tâm tình bàn luận lại những gì đã xảy ra trong trận chung kết vừa qua. Điều này giúp không khí từng chút một quay lại với sự náo nhiệt vốn nên như thế của nó, đồng thời cũng làm cho không ai kịp để ý Huân Nhi và Hàn Nguyệt đã âm thầm có cú liếc mắt, gật đầu vô cùng kín với nhau.
Hệ quả của cú gật đầu đã được lên kịch bản không ít ngày tháng này… tỏ ra vô cùng kình bạo.
“Mọi người, ta biết lẽ ra mình phải làm chuyện này sớm hơn, thế nhưng nói sao nhỉ, là chậm còn hơn không a. Vì lẽ đó, hôm nay nhân dịp tân sinh, lão sinh, lão sư và cả các trưởng lão đáng kính đều có mặt đông đủ tại chung một nơi như thế này, đồng thời cũng là để đánh dấu sự thành công của giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng lần thứ nhất, ta xin phép được giới thiệu với mọi người sự hiện diện của “Đại trưởng lão” Tô Thiên.”
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Rất ít tân sinh biết Tô Thiên là ai, đáng kính và mạnh mẽ như thế nào, nhưng các lão sinh thì khác. Bọn họ đã từng nhìn thấy, nghe qua, hiểu biết đến vị Đại trưởng lão vừa khét tiếng mà cũng vừa danh tiếng này, cho nên một tràng pháo tay vang dội lập tức vang lên thật dài ngay sau khi lời giới thiệu của Huân Nhi kết thúc.
“Cảm ơn Huân Nhi đồng học! Các học viên, chúc mọi người một ngày tốt lành!” - Nằm cũng trúng đạn, Đại trưởng lão chỉ còn cách bất đắc dĩ đứng lên, vẫy tay, đồng thời cười hòa ái khách sáo một câu như vậy.
Giới thiệu Đại trưởng lão a, đủ kình bạo hay chưa!? - Câu trả lời là chưa! Mà kình bạo thật sự nó đến từ việc Huân Nhi bất ngờ…
“Ngoài ra, cũng xin phép được giới thiệu Tiêu Thiên, Tiêu lão sư, người chân chính đứng sau ý tưởng tổ chức giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng lần này. Nếu mọi người có cảm thấy hắn lạ mặt thì đúng rồi đấy, đó là bởi hắn mới trở thành lão sư của nội viện chưa đầy hai tháng mà thôi.”
...công khai danh tính Tiêu Thiên ra cho toàn bộ học viện biết ngay sau đó.
“Lão sư!? Trẻ như vậy? Nhìn mặt mũi này có khi còn trẻ hơn cả ta ấy chứ!”
“Trước đó có nghe nói nội viện mới tới một lão sư rất trẻ, hóa ra chính là người này a!”
“Đoạn thời gian trước ngoại viện cũng đồn ầm lên về một người trẻ tuổi vô cùng mạnh, sẽ không trùng hợp như vậy đâu, nhỉ?”
“...”
Huân Nhi chưa từng nói Tiêu Thiên là ai trong số những người đang có mặt trên hàng ghế ViP, thế nhưng một số chuyện chẳng cần phải nói ra thì thiên hạ cũng tự mình hiểu rõ rồi.
“Cái kia… xin chào mọi người!” - Bị gần như tất cả ánh mắt tồn tại trong Đấu Võ Trường hiện tại nhìn chằm chằm vào, cho dù là Tiêu Thiên cũng cảm thấy có chút câu nệ, lúc này miễn cưỡng mỉm cười, vẫy vẫy tay nói: “Hy vọng giải đấu lần này đã mang đến cho mọi người những phút giây giải trí vui vẻ, cũng như rút ra từ đó một vài kinh nghiệm có ích trên con đường tu hành của mình.”
Không có gì đặc biệt, thậm chí gọi là chung chung cũng chẳng sai. Chỉ một mình Huân Nhi là cảm thấy ánh mắt Tiêu Thiên nhìn về phía nàng có cái gì đó vô cùng đáng sợ, lúc này nhịn không được cười khổ lẩm bẩm: “Hàn Nguyệt học tỷ, ta tận lực rồi, tiếp theo nhìn ngươi thôi.”
Nhắc tới Hàn Nguyệt, hiện tại nàng đang cùng vài thành viên khác của Linh quây thành vòng tròn quanh Triệu Tâm Vy để ngăn những ánh nhìn soi mói được ném về phía người sau, cũng như ngày đó Tề Thiên Môn che cho Huân Nhi. Chỉ là bắt đầu từ thời điểm Tiêu Thiên được giới thiệu, thì toàn bộ tầm mắt của nàng đều đã dừng lại trên đài khách quý rồi.
…
Đâu đó khoảng mười lăm phút sau, khi không ít lão sư, trưởng lão và khán giả đã bắt đầu lũ lượt kéo nhau ra về, thì Triệu Tâm Vy cũng dần tỉnh lại.
“Tình hình thế nào rồi, Vy?” - Diệp Ngọc là người đầu tiên lên tiếng hỏi, gương mặt tràn ngập lo lắng hoàn toàn khác với Thủy Linh lạnh nhạt mọi người từng quen biết.
“Ta…” - Ánh mắt đảo quanh một vòng, Triệu Tâm Vy có chút ngơ ngác hỏi ngược lại: “Tai ta… nghe lại được rồi!?”
“?!?”
“Huân Nhi, công tác kết thúc giải đấu cần được hoàn tất nhanh hơn tốc độ tin đồn để đảm bảo tính chuyên nghiệp, những chuyện khác để người có khả năng lo được rồi, tụ tập đông hơn cũng không giải quyết được vấn gì cả.” - Đang lúc mọi người một mặt mờ mịt ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không hiểu cô nàng Hỏa Linh này đang lẩm bẩm cái gì, thì một giọng nói có phần xa lạ nhưng đầy từ tính đã vang lên: “Về phần Linh, tranh thủ mang nàng ta trở về nghỉ ngơi trước đi, chỗ này không tiện cho việc khôi phục thương thế đâu.”
Lời này vừa ra, mọi người giống như được ánh sáng của Đảng chiếu soi, nhất thời gật đầu bắt tay vào hành động không chút chậm trễ.
“Ngô Hạo, ngươi trở về cho người ghi chép lại quá trình chiến đấu hôm nay, sau đó lập tức mang tới quảng trường trung tâm rao bán với giá rẻ. Không cần quá chi tiết hay thêm mắm dặm muối gì cả, chỉ cần đủ những điểm nhấn và kết quả là được.
Hổ Gia, nhiệm vụ của ngươi là nghĩ cách soạn một phần thông báo chính thức, hoa mỹ một chút, nhớ khen đều tất cả các đội đăng ký tham gia trước, rồi mới nhấn mạnh vào bốn đội đánh chung kết hôm nay sau. À, đừng quên liệt kê cả con số phần thưởng cụ thể, làm nổi bật vào. Xong liền cho người mang đi chiêu cáo toàn học viện, không cần hỏi lại ta.”
“Được!” - Nghe được Huân Nhi phân phó, Hổ Gia và Ngô Hạo lập tức gật đầu, ánh mắt nhìn nhau một cái rồi đồng loạt quay người chạy đi. Nửa lời dư thừa đều không nói.
Bên cạnh Tề Thiên Môn, Hàn Nguyệt và Linh cũng có hành động của riêng họ.
“Ngọc, Vy, các ngươi cùng mọi người trở về nghỉ ngơi trước đi. Na Na, phiền ngươi thay ta làm chủ tình hình tại Nguyệt Lâu, chờ thông báo chính thức đi ra liền cho triệu tập tất cả đệ tử lại với lý do mở tiệc ăn mừng. Chuyện khác ta sẽ có sắp xếp khác sau.”
“Rõ!” - Cũng như Huân Nhi tại Tề Thiên Môn, uy tín của Hàn Nguyệt tại Linh gần như không có một trong, lời vừa ra chính là luật.
Rất nhanh, Đấu Võ Trường đông nghịt và ồn như cái chợ người chỉ còn lại Tiêu Thiên trên đài khách quý nhìn xuống, mắt đối mắt cùng hai cô nàng xinh đẹp dưới sân đang ngẩng đầu nhìn lên trong tĩnh lặng.
Thời - không như ngưng đọng, mãi cho đến khi Tiêu Thiên bỗng nhiên đứng lên rồi biến mất trong vòng xoáy không gian hai màu đen - đỏ hiện ra bên cạnh hắn.
“Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.”
Đương nhiên là sau khi để lại một lời mời cùng hai vòng xoáy không gian khác hiện ra trước mặt hai cô nàng dưới sân.
“Cái này…”
“Đi thôi, Hàn Nguyệt học tỷ.”
“À… đi… đi… đi.”
Tình huống này Huân Nhi nhìn mãi thành quen rồi, không có gì lạ cả. Thế nhưng Hàn Nguyệt lại thực sự bị thủ đoạn của Tiêu Thiên dọa cho hoảng sợ không nhẹ.
Lần đầu mà, ai cũng đều bỡ ngỡ như vậy cả thôi!
Soạt! Vụt!
Đến đây, theo Huân Nhi và Hàn Nguyệt biến mất sau vòng xoáy không gian, thì giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng lần thứ nhất cũng đã chính thức khép lại. Mặc dù còn nhiều phát sinh và cả những tranh cãi, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận rằng sự kiện lần này đã thành công tốt đẹp.
Ngoại trừ kế hoạch phong sát của Dược Bang và Bạch Bang.
. . .
Không lâu sau, cao cao trên tầng thượng của một tửu lâu xa hoa nào đó.
Bước ra khỏi vòng xoáy không gian, Huân Nhi và Hàn Nguyệt lập tức bị tràng cảnh xung quanh chấn nhiếp một phen. Không phải giật mình kiểu choáng ngợp như nhà quê lên phố, mà khung cảnh hoàn toàn xa lạ với địa phận của học viện, cùng một bàn rượu thịt đề huề vẫn còn đang nóng hổi mới là lý do khiến hai người giật mình.
Vừa rồi rõ ràng Tiêu Thiên chỉ đi trước hai người một bước chân, mà từng đó thời gian chắc chắn là không đủ để hắn chuẩn bị tất cả những thứ này. Nói cách khác, bữa tiệc nhỏ này sớm đã được hắn… đặt trước sao!? Là vô tình trùng hợp, hay là cố ý sắp xếp!?
“Nơi này… là nơi nào vậy, lão sư?” - Dẹp lại suy nghĩ không thể bảo là không đáng sợ trong lòng, Huân Nhi là người lên tiếng.
“Ngồi xuống trước đi.” - Đối diện hai người, Tiêu Thiên đã sớm ngồi tốt nhưng chưa vội trả lời, ngược lại chỉ chậm rãi nhâm nhi chung rượu nhỏ trong tay, ánh mắt ra hiệu cho hai người ngồi xuống hai chiếc ghế còn trống.
Hai cô nàng liếc nhau, khẽ gật đầu, sau đó đồng loạt ngồi xuống. Từng giây từng phút đều nhìn kỹ Tiêu Thiên.
“Có thực mới vực được đạo, ăn lấy vài miếng lót dạ, uống thêm một ly xã giao đi rồi nói gì thì nói.” - Không để ý lắm đến ánh mắt hai mỹ nhân trước mặt, Tiêu Thiên cứ thế gắp lấy một miếng thịt bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: “Nếu như sợ có độc hay xuân dược gì đó thì đừng lo, hai người các ngươi còn chưa đủ cân lượng để ta phải dùng hạ sách đó đâu.”
Chẳng rõ là an tâm khi được đảm bảo, hay có chút tức giận vì đối phương vậy mà nói rằng mình thiếu cân lượng, thậm chí xuân dược đều không thèm dùng, mà Huân Nhi và Hàn Nguyệt rốt cuộc cũng chịu đụng chén, đụng đũa.
Cuộc gặp gỡ định mệnh cứ đơn giản như thế bắt đầu!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 350: kết thúc cũng là bắt đầu!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 350: Kết thúc cũng là bắt đầu!
Danh Sách Chương: