Ba ngày sau, trong một căn phòng xa hoa rộng lớn.
Nơi này đang có mười mấy người ngồi tụ tập chung với nhau. Không khí yên tĩnh mà trầm thấp, mơ hồ có sóng ngầm dũng động.
Trên ghế chủ nhà tại nơi cao nhất trong phòng, một gã nam tử hơi mập mặc áo bào Luyện Dược Sư đang ngồi dựa trên ghế. Trước ngực hắn đeo thêm một cái huy chương hình dược đỉnh cổ xưa, phía trên có bốn đạo ngân quang lóng lánh ẩn hiện phát ra ánh sáng chói mắt làm cho những người khác ở trong phòng không dám nhìn thẳng.
Nam tử mập mạp này chính là Hàn Nhàn, Bang chủ Dược Bang, một Luyện Dược Sư cấp bốn. Còn nơi này gọi Dược Phường, đại bản doanh của Dược Bang.
“Ai đó nói cho ta biết, rốt cuộc thì đan dược của Tề Thiên Môn này là do ai luyện được không vậy?”
Không khí trầm mặc kéo dài hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hàn Nhàn mở miệng trước, trong âm thanh trầm thấp hàm chứa một chút tức giận. Mà lúc này, nằm ngay ngắn trên mặt bàn trước mặt hắn là ba trong số khá nhiều loại đan dược được Huân Nhi và Hàn Nguyệt bán ra mấy ngày nay.
“Không thể điều tra được.” - Phía dưới có một người thấp giọng trả lời, giọng cực kỳ bất đắc dĩ: “Chúng ta đã kết hợp với Bạch Bang làm đủ mọi cách trong sáng, ngoài tối. Từ mua chuộc, dụ dỗ, tới trà trộn, lừa dối, thậm chí không sợ bứt dây động rừng liều mạng bắt cóc vài tên đệ tử Tề Thiên Môn về đe dọa, tra tấn. Nhưng kết quả vẫn chỉ là hai chữ… không biết!”
“Không biết? Hahaha, không biết!”
Ầm!
“Ba ngày! Chỉ ba ngày thôi bọn chúng đã giao hàng trăm viên đan dược cấp bốn, ngót nghét một ngàn viên đan dược cấp ba, qua đó kiếm về lượng Hỏa Năng bằng chúng ta kiếm trong nửa năm. Vậy mà các ngươi ở đây nói với ta rằng từng đó đan dược được luyện ra mà không một ai biết là ai luyện.
Là ta ngu ngốc à, hay đan dược tự mình đẻ ra? Đều không phải, là các ngươi vô dụng mà thôi!”
Hàn Nhàn giận quá hóa cười khiến bên dưới một mảnh tĩnh lặng. Hơn một chục Luyện Dược Sư cấp ba bình thường quát tháo nội viện, hiện tại lại bị một người vừa đập bàn, vừa mắng cho không dám ngẩng đầu.
Không khí cả đại sảnh một lần nữa trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng thở phì phò vì tức giận của kẻ ngồi chiếc ghế chủ nhà trên cao.
Mãi cho đến khi Hàn Nhàn lại một lần nữa là người lên tiếng.
“Ba loại đan dược này từ trái qua phải lần lượt là Hồng Lân Đan cấp một, Xích Diễm Đan cấp hai và Liệt Dương Phần Không Đan cấp ba. Tác dụng đều giống nhau là ngăn chặn hỏa độc tích tụ trong quá trình tu luyện tại Phần Thiên Luyện Khí Tháp.” - Ánh mắt nhìn chằm chằm đan dược trước mặt, Hàn Nhàn lạnh lùng nói: “Mọi người đều biết chỗ kia là mệnh môn của nội viện, hiện tại bọn chúng lại có cách dựa vào đó để kiếm lời. Nếu cứ thế để mặc danh khí hai thế lực này lan rộng ra, sợ là địa vị độc quyền bán đan dược của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ mất đi.”
“Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ đây?”
“Nếu không chúng ta cho người đi phá nơi bọn chúng bán hàng đi.”
“Hạ sách như vậy ngươi cũng nghĩ ra được!?”
“Hạ sách hay không thì ít nhất cũng là một cách! Ngươi có thượng sách gì nói ra ta nghe thử xem?”
“...”
Từ tĩnh lặng như chết, bên dưới nháy mắt đã ồn như cái chợ, thế nhưng Hàn Nhàn lại tỏ ra không để ý lắm, chỉ híp mắt, nhẹ nhàng gõ gõ ngón tay trên mặt bàn, một lúc sau mới nói: “Đã không điều tra được đan dược do ai luyện thì chuyển sang điều tra xem bọn chúng thu mua dược liệu gì nhiều nhất, sau đó dùng giá cao nẫng tay trên toàn bộ cho ta. Dược Bang ta thứ khác không có nhiều nhưng Hỏa Năng thì chưa bao giờ thiếu.”
“Vâng!” - Nghe được thủ lĩnh mở miệng, phía dưới mọi người đang tranh cãi ầm ĩ lập tức cùng hô lên đáp.
“Còn nữa, cho người mời Bạch Phongi hắn đến đây, ta có một số chuyện muốn cùng hắn bàn bạc.”
. . .
Ký túc xá tân sinh.
Cúi đầu nhìn bốn con số đỏ tươi số trên mặt tấm hỏa tinh tạp đã được nâng cấp lên màu tím tối cao trong tay mình, dù là người sinh ra ở vạch đích như Huân Nhi cũng nhịn không được cảm giác nhà giàu mới nổi lan tràn trong lòng.
Ba ngày trước Tề Thiên Môn đem toàn bộ Hỏa Năng kiếm được từ giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng đi thu mua dược liệu, quyết đánh một canh bạc tất tay không thành công thì thành nhân. Đến hôm nay là đúng 72 giờ sau, không chỉ tiền vốn toàn bộ đã trở về, mà ngay cả tiền lời cũng đã lên tới bốn chữ số. Ấy là còn chưa nói đến danh tiếng, uy tín cùng một cộng đồng khách hàng rộng lớn, thân thiết v.v. những lợi ích vô hình không thể cân đo đong đếm khác nữa.
“Mới ngày nào còn lo không có Hỏa Năng duy trì kinh tế Tề Thiên Môn. Hiện tại… haiz!”
Nhìn thấy bộ dáng cảm khái kia của Huân Nhi, Hổ Gia khẽ cười nói: “Tuy nói buôn bán đan dược đích thật là một vốn bốn lời, nhưng nếu không có tốc độ và xác suất luyện đan cao vô lý của Tiêu lão sư thì sợ rằng hiệu quả cũng chẳng được tốt như bây giờ 9dâu.”
“Không sai!” - Ngô Hạo cũng góp lời vào: “Ta nghe nói sản lượng luyện đan của tất cả Luyện Dược Sư trong Dược Bang cộng lại cũng chỉ ngang ngửa con số lão sư cung cấp cho Tề Thiên Môn chúng ta mà thôi. Chưa nói đến vật lực thì chỉ riêng phần nhân lực này đã tốn kém không ít rồi.”
“Cái đó đúng là không thể phủ nhận.” - Huân Nhi gật đầu hàm hồ đáp.
Đối với chuyện Tiêu Thiên làm sao biến nhiều dược liệu như vậy thành cả ngàn viên đan dược chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nàng cũng rất tò mò. Đáng tiếc, cũng như tất cả những tò mò khác của nàng về hắn, đều không có đáp án.
Về phần tại sao Tiêu Viêm không ở đây, thì câu trả lời đơn giản là lại đi bế quan rồi. Lâu lâu ngoi lên thở một cái cho mọi người biết là mình con sống thôi.
“Mà, người hôm nay phái đi thu mua dược liệu còn chưa trở lại sao?” - Lật tay cất miếng tử tinh tạp đắt đỏ chỉ top 10 Cường Bảng và vài trưởng lão mới được sở hữu, Huân Nhi có chút bận tâm hỏi.
“Đúng vậy, bất quá họ sẽ trở về nhanh thôi.”
Ngô Hạo khẽ gật đầu, chỉ là lời vừa hạ xuống, bên ngoài đã lập tức vang lên một trận đập cửa dồn dập, chợt vài bóng người vội vã chạy vào.
“Thủ lĩnh… xảy ra chuyện rồi!”
“Làm sao vậy, A Thái?” - Nhìn thấy mấy người A Thái thở hổn hển, Huân Nhi kinh ngạc hỏi: “Chuyện gì từ từ nói, hít thở cho thông thuận đi đã?”
A Thái hít sâu vài hơi, sau khi hô hấp bình ổn xuống mới nói: “Thủ lĩnh, người hôm nay đi thu mua dược liệu, toàn bộ tay không mà quay về. Các quầy hàng của chúng ta ở quảng trường trung tâm đều bị người khác đến quậy phá, đuổi khách đi. Vài huynh đệ tính tình nóng nảy muốn phản kháng còn bị đối phương đánh cho bị thương. Hiện tại hầu như tất cả các địa điểm tiêu thụ đều đã bị phá hủy.”
“Cái gì!? Kẻ nào to gan như vậy?” - Lời này vừa ra, trong đại sảnh bốn người sắc mặt nhất thời giận dữ, Ngô Hạo thậm chí tức giận đến vỗ mạnh lên bàn.
“Cạnh tranh không lại liền giở trò giang hồ cỏ, ngoài đám Dược Bang ra còn có thể là ai!” - Mặt cười âm trầm, Hổ Gia bẻ bẻ ngón tay, một bộ muốn đánh lên tới nơi rồi: “Cứ phải để cô nãi nãi ra tay dạy bọn chúng biết như thế nào mới là giang hồ xịn, kẻo đám khố rách áo ôm kia lại nghĩ Tề Thiên Môn chúng ta không người.”
“Không phải người của Dược Bang.” - A Thái lắc lắc đầu, cắn răng nói: “Theo lời các huynh đệ trở về thì mấy tên quấy rối cửa hàng chúng ta là người của Bạch Bang.”
“Bạch Bang!?” - Nghe được lời này, đầu tiên Huân Nhi có chút ngẩn người, chợt trên khuôn mặt hiện lên hàn ý, cười lạnh nói: “Lưu lạc thành chó săn đi thay Dược Bang đánh trận đầu, Bạch Phong quả nhiên là Bạch Sống a!”
“Bây giờ chúng ta nên làm gì đây, thủ lĩnh?”
“Việc này nhất định không thể nhẫn!”
“Lần này Bạch Bang thực sự đã đi quá xa. Nếu lại tiếp tục nhẫn nhịn chỉ sợ sẽ làm cho mấy huynh đệ bị thương kia tâm tro ý nguội mất.”
“...”
Cảm thụ trận trận nóng rực từ những ánh mắt mong chờ đang nhìn về phía mình trong đại sảnh, Huân Nhi vung tay lên, thanh âm lạnh lùng nói: “A Thái, đem mọi người toàn bộ gọi tới, theo ta đi tìm Bạch Bang. Bạch Phong muốn làm Dược Bang làm chó săn, Tề Thiên Môn chúng cũng phải cho bọn chúng một khúc xương cứng mới được!”
“Vâng, thủ lĩnh!” - Nghe Huân Nhi vậy mà không lảng tránh, vẻ mặt A Thái lập tức đỏ bừng nhiệt huyết, lúc này gật đầu thật nhanh, sau đó quay đầu lao ra khỏi phòng, vừa chạy còn vừa không ngừng gào lớn cái gì “Người đâu! Người đâu! Đánh lên tới rồi”.
“Huân Nhi, ngươi định bây giờ sẽ cùng Bạch Bang đánh nhau sao?” - Chờ đến lúc trong phòng chỉ còn ba người Hổ Gia mới có chút bận tâm hỏi: “Chúng ta thế nhưng mà…”
“Phải đánh!” - Chưa chờ Huân Nhi trả lời, Ngô Hạo đã cười lạnh nói: “Gần đây Tề Thiên Môn đã chịu không ít phiền toái từ Bạch Bang, tiếp tục dĩ hòa vi quý sẽ không chỉ nâng lên uy phong của đám người kia, mà chúng ta cũng sẽ bị thiên hạ chỉ vào mặt mắng là nhu nhược.”
“Ngô Hạo nói đúng. Đánh không lại chúng ta cũng phải ra mặt để thiên hạ biết Tề Thiên Môn không phải dễ chọc!” - Lời tuy nhẹ nhàng, nhưng ý tứ liều mạng trong lời của Huân Nhi mọi người đều có thể dễ dàng nghe ra.
“Nếu ngươi đã nói vậy thì tỷ muội ta cũng cùng ngươi liều một trận.” - Hổ Gia cười gằn nói.
Tính tình nàng vốn chính là không sợ trời, không sợ đất, từ lúc vào nội viện được Tiêu Thiên dạy dỗ lại mới trở nên nữ tính hơn một chút, thế nhưng lần này Bạch Bang thực sự đã đi quá xa rồi.
“Muốn liều cũng phải có cơ sở nha, nếu không ngược lại sẽ trở thành thí mạng oan uổng đấy.” - Cười, ánh mắt Huân Nhi chuyển về một căn phòng vẫn luôn đóng kín cửa.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 354: dược bang phản công
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 354: Dược Bang phản công
Danh Sách Chương: