Sáng hôm sau, đại bản doanh Dược Bang.
Ầm! Choang!
“Ngươi nói cái gì, nói lại ta nghe!?”
Sáng ra chưa có chuyện gì vui, “Bàn Tử” Hàn Nhàn đã phải súc miệng bằng một tin tức gì đó có vẻ như không lấy gì làm dễ chịu cho lắm. Cứ nhìn cái cách hắn đập bàn, đập ghế, đến mức chiếc bình trà ưa thích rơi vỡ tan đều không buồn để ý là đủ biết vị Bang chủ Dược Bang này đang tức giận đến mức nào.
“Cái kia…” - Bị thủ lĩnh của mình trừng mắt quát lớn, tên học viên đến báo tin có chút rụt cổ, nhưng rồi rất nhanh hắn liền cắn răng nói: “Bang chủ, sáng nay người của Dược Bang chúng ta đồng loạt truyền tin về, nói toàn bộ dược liệu tồn kho trong học viện bất kể cũ - mới, nhiều - ít, niên đại cao - thấp đều đã bị Linh và Tề Thiên Môn thu mua trong đêm với giá cao. Hiện tại trời đã gần đến buổi trưa nhưng chúng ta vẫn chưa mua về được một cọng dược liệu nào.
Ngoài ra, chúng ta còn nhận được tin cả Linh và Tề Thiên Môn đều đã thông báo rộng rãi ra bên ngoài, nói bọn họ nhận đặt hàng đan dược số lượng lớn với giá sỉ chỉ bằng 75% giá bán lẻ trên thị trường, nếu có thể tự cung cấp dược liệu thì chỉ lấy 50% xem như tiền công.”
“...”
“???”
Tên học viên kia nói xong liền có chút rụt cổ, tâm lý chuẩn bị sẵn sàng cho một trận chửi bới và đập phá, thế nhưng kết cục lại khá bất ngờ khi Hàn Nhàn vậy mà chỉ im lặng ngồi xuống, vẻ mặt đăm chiêu, tay còn không ngừng vuốt vuốt cái cằm nhẵn râu như có điều suy nghĩ.
Lát sau, hắn mới mở miệng nói: “Được rồi, ngươi lui xuống đi, căn dặn mọi người đang làm gì cứ tiếp tục làm việc đó. Những tin tức kia cứ mặc kệ chúng.”
“À… vâng!”
Tên học viên nghe vậy liền vui mừng quay người chạy đi, để lại Hàn Nhân một mình ngồi trong căn phòng có chút bừa bộn, ánh mắt lạnh lùng.
. . .
Trái ngược với một trời mây đen phủ kín bầu trời Dược Bang, thì cùng lúc đó tại ký túc xá tân sinh, Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo và khá bất ngờ là cả Tiêu Viêm cũng đang có mặt trong cuộc họp báo ra mắt rất quan trọng.
“Cái này… đây thực sự là thành quả chỉ sau một đêm sao? Thật hay giả?” - Nhìn bản danh sách dài như cái sớ những cá nhân và thế lực đăng ký hợp tác với Tề Thiên Môn trong tay, Tiêu Viêm bỗng nhiên cảm thấy nửa tháng bế quan của mình đi hơi xa rồi.
“Giấy trắng mực đen, thêm cả điểm chỉ rõ ràng. Giả là giả thế nào được, Tiêu Viêm ca ca?” - Huân Nhi khẽ nhấp một ngụm trà, mắt hạnh ngậm cười nhìn về phía Tiêu Viêm hỏi ngược lại.
“Nhưng cũng không nên nhiều đến thế này đâu!” - Tiêu Viêm lắc đầu cười khổ.
Hắn mới xuất quan thật đấy, nhưng ít nhất cũng đã có chút hiểu biết sơ về tình hình hiện tại. Theo đó, Tề Thiên Môn là một thế lực non trẻ, uy tín hầu hết chỉ xoay quanh cá nhân Huân Nhi và chút ít danh tiếng mỏng manh mới gầy dựng được sau giải đấu Nguyệt Thiên mở rộng tạm gọi là thành công vừa rồi.
Với tiền vốn giới hạn và gốc gác nông cạn như thế thì theo lý thuyết mà nói, hợp tác nhỏ sợ rằng còn phải vất vả mới ký nổi một cái, nói gì đến làm ăn lớn như hiện tại. Thế nhưng sự thật thế nào? - Tổng số đan dược cần giao là hơn hai trăm viên đan dược cấp bốn và gần một ngàn viên đan dược cấp ba các loại. Trong đó, thỏa thuận có thời gian ngắn nhất là ba ngày, dài nhất là nửa tháng.
Và đừng quên rằng là tất cả những hợp đồng này đều chỉ đến sau một đêm mời chào!
“Dược Bang một mình một ngựa lũng đoạn thị trường nên sinh ra kiêu ngạo, mất chí tiến thủ. Bọn họ không chỉ tuỳ ý tăng giá, thái độ hách dịch, mà chất lượng đan dược cũng đã không còn đảm bảo như trước nữa. Trong khi đó chúng ta chủ động chào giá cạnh tranh, không cần thế chấp, hậu mãi đa dạng đã khiến rất nhiều người động tâm, lại thêm danh tiếng Tề Thiên Môn đang vào độ chín và mơ hồ có Đại trưởng lão chống lưng v.v. tất cả những lý do này mỗi thứ một chút cộng lại thì sẽ ra được kết quả hiện tại.” - Giống như đã chuẩn bị sẵn câu trả lời cho tình huống có người tỏ ra nghi hoặc, lúc này Huân Nhi đơn giản là đưa nó ra mà thôi.
“Chỉ là Huân Nhi này, ngươi có nghĩ từng này là hơi… quá mức không?” - Hổ Gia có chút bận tâm góp lời vào: “Ý ta là không phải ta nghi ngờ lão sư, nhưng chỗ đan dược này chỉ mới là bên phía chúng ta mà thôi đấy. Một mình lão sư lo xuể sao?”
“Ta cứ cho rằng số đơn hàng bên Linh là gấp đôi chúng ta đi, như vậy tổng cộng hai nhà sẽ phải giao cho khách hàng ngót nghét một ngàn viên đan dược cấp bốn và ba ngàn viên đan dược cấp ba các loại.” - Ngô Hạo vừa làm một phép toán đơn giản liền cảm thấy đầu to ra một vòng, lúc này cũng đem ánh mắt nghi hoặc ném về phía Huân Nhi: “Ngươi có chắc là Tiêu lão sư sẽ không tức giận không?”
“Các ngươi biết lão sư nói gì khi ta đặt câu hỏi tương tự cho hắn không?” - Nhanh chóng thu về ba cái lắc đầu, Huân Nhi cười, miệng nhỏ hồng hào nhả ra bốn chữ: “Càng nhiều càng ít!”
…
Cùng thời điểm tại Nguyệt Lâu, trong thư phòng của Hàn Nguyệt, không khí vẫn rất tao nhã và yên tĩnh như cũ. Hay ít nhất nhìn từ bề ngoài vào thì có vẻ là như thế.
“Hàn đồng học, ngươi thấy đề nghị của ta thế nào?”
Nếu có người khác ở đây và nghe thấy những lời này, nhất là Na Na, sợ rằng họ sẽ bị dọa cho sợ hãi há hốc mồm. Thư phòng “Nguyệt Tiên Tử” Hàn Nguyệt vậy mà… có nam nhân
vào!?
Phải biết, cô nàng Nguyệt Tiên Tử băng thanh ngọc khiết này xưa nay luôn rất kỵ việc nói chuyện với nam nhân, thể hiện ở việc Linh chỉ toàn nữ nhân và nàng cũng rất không thoải mái khi gặp Tiêu Thiên hôm qua cùng Huân Nhi. Bây giờ thì sao? - Không chỉ nói chuyện riêng, mà còn dẫn cả vào thư phòng. Quả thực là kình bạo trong kình bạo a.
“Ta…” - Hơi ngẩng đầu lên nhìn về phía thanh niên quen mà lạ, lạ mà quen đang cười tủm tỉm trước mặt mình, Hàn Nguyệt có chút bất đắc dĩ: “Xem ra, ngươi không đơn giản chỉ là một kẻ vô danh đến từ gia tộc biên giới của Đế Quốc nghèo a, Tiêu lão sư?”
“Ta chưa bao giờ nói mình đơn giản, đều là do các ngươi nhìn vào xuất thân của ta rồi tự mình nghĩ thế mà thôi.” - Tiêu Thiên nhún vai cười đáp: “Quan trọng hơn là ngươi biết về ta thì ít, nhưng ta lại biết về ngươi rất nhiều. Nói ngắn gọn ra thì bốn chữ “nữ trung hào kiệt” chính là dành cho ngươi theo đúng nghĩa đen đi.”
“Nữ trung hào kiệt… haha, thực sự là vinh hạnh.” - Nghe được lời khen tặng từ Tiêu Thiên, Hàn Nguyệt có chút ngạc nhiên, chỉ là rất nhanh liền biến thành tự mình cười nhạo đầy bất đắc dĩ: “Nếu có thể được lựa chọn, ta thà rằng mình là một nam nhân thì hơn…”
“Hàn đồng học, tự xem nhẹ chính mình là tối kỵ của người làm việc lớn. Ngươi không nên biết rõ còn phạm vào.” - Chưa chờ nàng kịp nói hết câu, Tiêu Thiên đã cao giọng cắt ngang: “Lại nói, nếu ngươi là một nam nhân, có khi hôm nay ta đã chẳng thèm đến đây để đặt xuống lời đề nghị này với ngươi đâu.”
“Nói như vậy ngươi nhắm vào cũng chỉ ta vì thèm muốn thân thể này như những kẻ tầm thường khác sao?” - Lời của Tiêu Thiên vừa ra, Hàn Nguyệt lập tức trầm mặt, ánh mắt lạnh lùng, giọng biến lạnh lẽo.
“Ta nhắm vào ngươi, không sai. Nhưng nói là vì thân thể của ngươi thì ngược lại là quá phiến diện.” - Hoàn toàn không bị thái độ của Hàn Nguyệt ảnh hưởng, Tiêu Thiên vẫn một bộ bình tĩnh cười nói: “Ngươi biết tại sao ta không thích hợp tác với nam nhân không? Bởi vì chúng ta giống nhau ở một điểm, đó là đều có tận hai cái đầu. Một khi trên - dưới bất phân thì sai lầm rất dễ xảy ra, mà ta lại không ưa những sai lầm.
Trong khi đó nữ nhân thì khác. Các ngươi dễ bị thuyết phục, nhưng lại khó bị chi phối, và quan trọng nhất là “anh hùng khó qua ải mỹ nhân” câu nói này gần như không có nhiều tác dụng với nữ nhân.
Ừ thì phàm là chuyện trên đời chẳng có gì tuyệt đối, ta biết. Nhưng ở vị thế là một nam nhân, ta đương nhiên cũng muốn người đối diện nói chuyện với mình sẽ là một mỹ nhân giai lệ, hơn là một gã râu ria xồm xoàm hay vai u thịt bắp chứ.”
“Ngươi… thực sự là kỳ quặc.” - Nghe được lời giải thích chẳng đâu ra đâu của Tiêu Thiên, Hàn Nguyệt nhịn không được bật cười như nắng ấm chiếu rọi ngày tuyết tan: “Về kế hoạch kia của ngươi, trước hết phải thừa nhận là ta rất có hứng thú. Chỉ có điều trong lòng ta vẫn còn một thắc mắc nãy giờ vẫn chưa nghĩ ra đáp án, chỉ cần lão sư ngươi trả lời được giúp ta, ta nghĩ mình sẽ “bị thuyết phục” để gật đầu đồng ý được rồi.”
“Ể!? Thắc mắc gì ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
“Thắc mắc của ta là… ngươi được gì từ chuyện này vậy, Tiêu lão sư?” - Nụ cười chợt tắt, ánh mắt Hàn Nguyệt trở nên nghiêm nghị mà không kém phần sắc bén: “Mới ngày hôm qua thôi ngươi còn đòi điều kiện với ta và Huân Nhi xong mới chịu giúp chúng ta giải quyết phiền phức, vậy mà chưa đầy 24 giờ sau ngươi đã chủ động đến đây nói muốn bồi dưỡng ta trở thành một… phiên bản hoàn hảo hơn của chính mình, vẫn là một mực phủ nhận làm thế vì thân thể ta.
Phàm là chuyện trên đời, chẳng có gì miễn phí. Nếu thân thể này đã không phải thứ khiến ngươi hứng thú, vậy thì sẽ là gì đây, Tiêu lão sư?”
“Hừmmm…” - Hơi nhướng mày, Tiêu Thiên không đáp mà hỏi ngược lại: “Ta nói Hàn đồng học, ngươi có cảm thấy bản thân mình rất… kỳ quặc không?”
“Có ý gì?”
“Chỉ là ta cảm thấy không hiểu lắm.” - Tiêu Thiên nhún vai nói: “Một mặt ngươi cảm thấy chán ghét việc người khác xem trọng mình chỉ vì cái túi da đẹp đẽ này, nhưng cùng lúc đó trong lòng ngươi lại hy vọng đối phương sẽ vì ngươi trông xinh đẹp mà sẵn sàng cống hiến.
Có câu nói rất hay như thế nào nhỉ? À, đúng! Chính là làm kỹ nữ mà vẫn muốn còn trinh đấy!”
“Ngươi…”
“Bỏ chuyện đó qua một bên, thì nếu bây giờ ta nói ta muốn bồi dưỡng ngươi vì tâm tính thành thục, thiên phú tốt, trí tuệ cao, gia cảnh ổn, ngươi tin không? Hay trong lòng ngươi sẽ nghĩ rằng ta đang nói dối, rằng mục đích cuối cùng của ta sẽ chẳng thể là gì khác ngoài cố gắng cưỡi lên người ngươi như bao kẻ khác đâu, Hàn đồng học?”
“Ta… ngươi làm sao…” - Hàn Nguyệt cứng họng, bởi vì những gì Tiêu Thiên vừa nói vậy mà đúng đến từng chữ với những gì nàng đang nghĩ trong đầu.
“Thiên tài thường kiêu ngạo, mà nữ nhân lại hay đa nghi, ta sẽ không trách ngươi chỉ vì trong lòng ngươi mang những suy nghĩ thường tình như thế. Tuy nhiên, nhớ kỹ lấy lời này của ta.”
Hơi dừng lại một lát như để đối phương có thời gian chuẩn bị tâm lý, lát sau Tiêu Thiên mới nhoẻn miệng cười, đôi mắt biến thành màu đỏ tươi hoang dại nói.
“Ngươi đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng thế thôi, bởi vì ngay từ khoảnh khắc ta để ý đến ngươi, thì đời này ngươi định sẵn là chạy không khỏi lòng bàn tay của ta rồi, Hàn đồng học ạ.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 353: nam nhân luôn có hai cái đầu
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 353: Nam nhân luôn có hai cái đầu
Danh Sách Chương: