Sự xuất hiện bất ngờ của Linh khiến sắc mặt các thành viên Bạch Bang bỗng nhiên biến cực kỳ khó coi, nhưng mà trước mắt mọi người, vẫn là ngay trước cửa nhà mình, bọn họ cũng không thể cứ thế lùi bước.
Bất đắc dĩ, Bạch Phong chỉ còn biết đến đâu hay đến đấy, lúc này hướng Hàn Nguyệt trầm giọng nói: “Hàn Nguyệt, đây là việc Bạch Bang ta cùng Tề Thiên Môn, ngươi…”
“Tề Thiên Môn là đồng minh của Linh, ngươi đã nhất định muốn ỷ mạnh hiếp yếu, ỷ lớn bắt nạt nhỏ, ỷ vào nội viện trước người ta vài năm mà lên mặt thì ta nhất định phải nhúng tay.” - Hàn Nguyệt lạnh lùng ngắt lời, không chút khách sáo dùng chính lời của Huân Nhi trước đó lần nữa đập lại vào mặt Bạch Phong: “Mà nếu ngươi quên rồi thì để ta nhắc cho ngươi nhớ, đó là từ thời điểm ngươi hợp tác cùng Dược Bang phong sát chúng ta thì Linh đã chính thức xem Bạch Bang các ngươi là địch rồi.”
“Ngươi…” - Bị Hàn Nguyệt lạnh lùng đánh mặt, Bạch Phong hết sức tức giận, thế nhưng nghĩ đến thực lực nàng đành phải nuốt xuống, lúc này ánh mắt qua chuyển Huân Nhi cười giận nói: “Ta còn tưởng Tề Thiên Môn lợi hại thế nào, hóa ra là chỉ biết dựa dẫm vào kẻ khác…”
“Ta nói họ Bạch, ngươi đến tột cùng là có biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào hay không? Ngươi tiến vào Nội Viện thời gian bao lâu, Huân Nhi bọn họ bao lâu? Ngươi đứng trước mặt Tề Thiên Môn hò hét lợi hại, một bộ “ta mạnh hơn các ngươi, ta có quyền” là nghĩ mình giỏi lắm à? Nếu bản lĩnh ngươi lớn như vậy, hiện tại lập tức quay đầu đi tìm “Lang Nha” Lâm Tu Nhai liều mạng đi ta xem. Ngươi dám đi ta lập tức dẫn người quay về không ngăn cản Bạch Bang và Tề Thiên Môn nữa, còn như không dám thì cút sang một bên. Muốn khích tướng Huân Nhi? Nàng mà có thời gian tu luyện nhiều như ngươi ta mới chẳng thèm quản, tch!”
Bầu không khí cả ngã tư bỗng chỗng cứng ngắc khi… Na Na vậy mà bất ngờ hóa thân thành “bà tám” chanh chua mắng người không chết không đòi tiền. Ừ thì đương nhiên mắng không thể chết người, nhưng khiến cho da mặt của Bạch Phong biến lúc xanh lúc đỏ là có đấy.
Người vây xem xung quanh nghe lời Na Na mắng đều im lặng, thầm nghĩ trong lòng cô nàng này thực sự là đủ hiểm ác. Thách Bạch Phong đi tìm Lâm Tu Nhai phiền phức? Chỉ sợ hắn thà rằng đánh mình một bạt tai cũng không ngu đến mức đó.
Huân Nhi cũng bị Na Na bất thình lình bùng nổ tiểu vũ trụ làm cho dở khóc dở cười. Vốn tưởng rằng nàng là kiểu người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với Hàn Nguyệt, ai ngờ lúc cần lại có thể… chợ búa đến trình độ này. Nhưng mà nói gì thì nói, nghe vào tai quả thật cảm giác rất thoải mái.
Giữa lúc mọi người đều cho rằng Bạch Bang thực sự đã lâm vào ngõ cụt, thậm chí chính bản thân Bạch Phong cũng nghĩ không ra cách đối phó với Hàn Nguyệt và Linh, thì… chuyển cơ bất thình lình xuất hiện.
“Aiz! Mắng người thật lợi hại, nói nữ nhân nhiều hơn nam nhân một cái miệng quả nhiên là không sai.”
Chỉ nghe một âm thanh châm chọc bỗng nhiên truyền đến từ bên ngoài khiến mọi người bất giác dời ánh mắt sang, lúc này vừa thấy đám đông tách ra một lối nhỏ nhường đường cho một đoàn người mặc áo Luyện Dược Sư nghênh ngang bước vào. Mà kẻ dẫn đầu đám người kia chính là một gã nam tử hơi mập mặt lộ vẻ châm biếm, hiển nhiên lời vừa rồi là do hắn nói ra.
“Ể!? Đây không phải là Dược Bang sao? Bọn họ cũng đến?”
“Đích thân “Bàn Tử” Hàn Nhàn đều tới, xem ra không đơn giản rồi!”
“Tề Thiên Môn có Hàn Nguyệt, Bạch Bang có Hàn Nhàn. Cái này đâu chỉ là không đơn giản, rõ ràng là có trò hay để xem rồi a!”
“...”
Nhìn thấy đám Luyện Dược Sư đi vào quảng trường, sắc mặt xanh mét của Bạch Phong nhất thời toát lên chút vui mừng. Dược Bang trong nội viện có địa vị cực kỳ đặc thù, ngày thường bọn họ cùng cao thủ Cường Bảng đều có liên hệ, bởi vậy mặc dù chiến lực không ra sao, nhưng nếu nói đến mức độ khó chọc vào thì ngoại trừ mấy top 10 Cường Bảng thực lực biến thái ra, tiếp theo chắc chắn phải là Dược Bang không thể nghi ngờ.
“Hàn Nhàn…” - Hàn Nguyệt có chút híp mắt nhìn kỹ mập mạp dẫn đầu đám Luyện Dược Sư, trong lòng mơ hồ dâng lên lửa giận.
Có thể nhiều người nghĩ rằng Dược Bang phong sát Linh chỉ là chuyện tranh giành chút mặt mũi, thế nhưng thân làm người trong cuộc, Hàn Nguyệt lại biết rõ hậu quả của hai chữ kia nặng nề đến thế nào.
Đan dược là gì? - Là liệu thương, là khôi phục, là tốc độ tu luyện, thậm chí là tính mạng của một tu luyện giả a!
Chỉ một câu đơn giản là phong sát Linh, Hàn Nhàn có thể sẽ khiến tỷ muội của nàng bị thương chậm lành, tiêu hao chậm hồi, tu luyện chậm chạp và… nói ra lại bảo xui, nhưng chết trong chiến đấu là có khả năng xảy ra chứ chẳng phải không.
Cho nên mới nói, nếu không phải Tiêu Thiên mở ra cho nàng và Linh một con đường sống, Hàn Nguyệt thật không dám tưởng tượng nửa năm sau Nguyệt Lâu sẽ điêu linh thành dạng gì nữa.
Tóm lại là chỉ vì chút mặt mũi mà ám người ta tới con đường tan rã, thực sự là muốn không tức giận cũng không được.
Đối diện, Hàn Nhàn từ sớm đã nhận ra ánh mắt chất chứa nhiều ý tứ của Hàn Nguyệt, nhưng hắn cũng chẳng để ý lắm, từ đầu đến cuối chỉ một đường thẳng tắp đi tới trước mặt Huân Nhi.
“Vị này hẳn là “tiểu Nữ Thần” Huân Nhi, thủ lĩnh Tề Thiên Môn nhỉ? Nghe danh đã lâu hôm nay mới được gặp, quả nhiên là nữ trung hào kiệt!” - Sau chốc lát nhìn kỹ Huân Nhi từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, Hàn Nhàn mới cười tủm tỉm nói.
Đối với ánh nhìn sỗ sàng từ bàn tử trước mặt, Huân Nhi chỉ xem như con khỉ hiếu kỳ không hơn không kém, lúc này cười lạnh nói: “Đang yên đang lành Bạch Bang bỗng nhiên dở chứng phá hoại Tề Thiên Môn chúng ta buôn bán đan dược, ta nghĩ kẻ đứng sau nên là Dược Bang ngươi đi, Hàn Nhàn học trưởng?”
Lời này vừa ra, nét cười trên mặt Hàn Nhàn lập tức biến mất, nhưng hắn vẫn chưa phủ nhận, chỉ chậm rãi nói: “Tề Thiên Môn rơi vào kết cục này, sao ban đầu không sớm nghĩ đến chính mình phạm vào kiêng kỵ gì? Đã là tân sinh, sao không bắt đầu một năm tốt nhất an phận thủ thường một chút đi? Ăn uống quá lớn, đến cuối cùng sẽ tự làm mình nghẹn chết thôi!”
“Đa tạ học trưởng nhắc nhở, nhưng chỉ có làm mới có ăn, cùng lắm thì mập hơn bình thường… như học trưởng đây, một tí mà thôi.” Đối với cảnh cáo của Hàn Nhàn, Huân Nhi lạnh nhạt cười đáp.
“Đáng tiếc, các ngươi không có cơ hội mập ra.” - Hàn Nhàn khẽ cười nói: “Một cái Bạch Bang đã có thể đem danh dự Tề Thiên Môn các ngươi ném vào thùng rác. Các ngươi còn muốn làm gì nữa đây?”
“Nói như vậy là Hàn Nhàn ngươi thừa nhận Dược Bang đã thuê Bạch Bang ra tay với Tề Thiên Môn?” - Hàn Nguyệt một bên cau mày nói.
“Hàn Nguyệt! Ta khuyên ngươi một câu, đừng xen vào việc của người khác. Ngươi bài danh thập nhất chứ không phải đệ nhất, người mạnh hơn ngươi phía trước còn tới mười cái tên. Nếu không muốn bản thân ngày ngày bị khiêu chiến, còn Linh bị chèn ép tới giải tán thì tránh ra một bên, bằng không đừng trách ta mời người đến thu thập ngươi. Đừng nghi ngờ, cái gì chứ Hỏa Năng Dược Bang ta không thiếu đâu!” - Hàn Nhàn trầm mặt quát lạnh.
Nghe vậy sắc mặt Hàn Nguyệt nháy mắt biến âm trầm, miệng nhỏ vừa há muốn nói gì đó nhưng Huân Nhi đã lên tiếng ngăn lại. “Hàn Nguyệt học tỷ, việc này giao cho ta đi.”
Ném cho Hàn Nguyệt một cái gật đầu tự tin, Huân Nhi chậm rãi bước ra, trước ánh nhìn của mọi người cứ thế nhàn nhạt cười nói với Hàn Nhàn: “Ta biết ngươi sợ Tề Thiên Môn chặt đứt tài lộ của mình, nhưng Hàn Nhàn học trưởng à, thủ đoạn hạ sách này của ngươi chỉ có hiệu quả nhất thời mà thôi.
Chỉ cần Tề Thiên Môn chúng ta tiếp tục chốt đơn, tiếp tục luyện chế, thậm chí dùng nửa giá đi kết bạn với top 10 Cường Bảng, cộng thêm dư luận đánh giá chất lượng đan dược hai phe chúng ta mấy ngày nay thế nào, tin chắc ngươi rõ hơn ai hết. Đến lúc đó, thứ Dược Bang ngươi xem như niềm tự hào đều là rác với chúng ta, ta xem ngươi còn thủ đoạn gì để dùng nữa?”
“Thật sao?” - Hàn Nhàn nhếch miệng, ánh mắt băng lãnh co lại.
“Nhưng mà nếu ngươi muốn Tề Thiên Môn thu tay lại, ta cũng có thể cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi đáp ứng một đề nghị này của ta là được!” - Huân Nhi bỗng nhiên nở một nụ cười rất khó hiểu giữa lúc Hàn Nhàn chưa biết mình nên làm gì nếu nàng thực sự chơi bài ngọc - đá cùng tan này khiến hắn tỏ ra cực kỳ bất ngờ.
Sau một hồi trầm ngâm, Hàn Nhàn mới cảnh giác mở miệng hỏi: “Đề nghị gì?”
“Ngươi xem Hàn Nhàn học trưởng, Tề Thiên Môn chúng ta vốn là tân sinh, đối với học trưởng các ngươi lẽ ra phải biết kính trọng vài phần. Trong khi đó thân là Luyện Dược Sư cao quý, Dược Bang ngược lại cũng nên đại nhân có đại lượng một chút.
Huống hồ chúng ta cố gắng vào Già Nam nội viện suy cho cùng cũng đều là vì để tìm kiếm một hoàn cảnh tu luyện tốt hơn mà thôi. Hiện tại vì chuyện tiêu thụ đan dược nặng tính kinh doanh ngoài tu luyện này mà đấu đến lợi hại, nghĩ kỹ lại ta thấy có chút đi vào tiểu đạo rồi.”
“Cuối cùng là ngươi muốn nói cái gì?” - Không chỉ Hàn Nhàn, mà ngay cả mọi người xung quanh đều không hiểu rốt cuộc là “tiểu Nữ Thần” đang dài dòng để rào trước, đón sau ý đồ gì.
“Nói đơn giản lại chính là…” - Không để mọi người chờ lâu, vẻ mặt tươi cười của Huân Nhi nhanh chóng thu lại, thay vào đó là sự nghiêm nghị và chất giọng nặng trịch: “Làm kinh doanh giảng thuận mua vừa bán, Dược Bang các ngươi có bản lĩnh thì nên ngừng sử dụng thủ đoạn đê hèn phá đám người khác, thay vào đó là lo tập trung cải tổ chính mình mà giành lại khách hàng cho đúng với chức nghiệp Luyện Dược Sư và cái danh Học Trưởng của mình đi!”
“Ngươi…”
“Ở hướng ngược lại, như đã nói, chúng ta cũng sẽ kính lão sinh các ngươi một bước.”
Mắt đảo một vòng quanh ngã tư đã đông nghịt người vây xem, Huân Nhi hít sâu một hơi, giọng cao vút mà chậm rãi: “Nửa năm sau chính là Cường Bảng đại tái, Tề Thiên Môn sẽ có người vào được top 10 cường bảng, như không làm được, việc kinh doanh đan dược này chúng ta không làm nữa. Lời ta đặt xuống ở đây, có tất cả mọi người làm chứng!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 356: tuyên bố đanh thép!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 356: Tuyên bố đanh thép!
Danh Sách Chương: