Thời gian như nước chảy, mây bay. Đã qua ba ngày trôi qua kể từ thời điểm Tề Thiên Môn hưng sư động chúng kéo tới trước cửa Bạch Bang tuyên chiến.
Trong thời gian này, tuyên bố có thể gọi là hão huyền của Huân Nhi cơ hồ đã truyền đến tai tất cả mọi người trong nội viện. Trên từ trưởng lão, lão sư, xuống dưới tới lão sinh, tân sinh ít nhất đều đã có một lần nghe qua, từ đó giúp cho không chỉ tên tuổi cá nhân “tiểu Nữ Thần” trở nên càng vang dội, mà đan dược của Tề Thiên Môn cũng nhân cơ hội này quảng bá tới mọi ngóc ngách trong nội viện.
Điểm tích cực thấy rõ nhất của việc mượn danh Dược Bang quảng bá cho sản phẩm chính mình đó là rất nhiều người chưa biết, hoặc biết rồi mà vẫn vì lý do gì đó mà nghi ngại đều bắt đầu cảm thấy hứng thú với đan dược của Tề Thiên Môn. Thậm chí sau khi hiệu quả được chứng minh là vượt trội thì càng ngày càng có nhiều người làm bộ lơ đãng qua lại ngoài cửa ký túc xá tân sinh chỉ để mua được hàng hot trước kẻ khác.
Và khi danh tiếng đã được đảm bảo, thì chuyện các Luyện Dược Sư tự do chạy đến Tề Thiên Môn xin được đầu quân tìm nơi nương tựa sớm muộn sẽ xảy ra, đáng tiếc đều bị Huân Nhi từ chối. Đơn giản là bởi Tề Thiên Môn đâu có thực sự luyện đan, nhận Luyện Dược Sư về cũng chẳng để làm gì cả, ngược lại còn phải đối mặt với nguy cơ bị Dược Bang và Bạch Bang cho người giả danh trà trộn vào rất phiền phức.
Vì thế… no!
Đương nhiên, có được thì cũng phải có mất. Việc Tề Thiên Môn ăn nên làm ra, mơ hồ còn ép cả Dược Bang một đầu trực tiếp dẫn đến giá nguyên liệu đầu vào, phí vận chuyển v.v. tăng cao, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ. Đại sự chân chính lại lớn hơn rất nhiều.
...
Ngay lúc này đây trong thư phòng Đại trưởng lão.
“Nói không phải khen chứ kẻ làm Đại trưởng lão như ta năm nay đã hơn bảy mươi tuổi rồi mà chưa bao giờ thấy trường hợp nào như thế này cả đấy, Tiêu lão sư.
Lần trước thì mang về một nữ hài sở hữu đấu kỹ dạng kết giới xin cho nàng vào nội viện, bây giờ lại dạy ra một lục tinh Đại Đấu Sư mạnh miệng tuyên bố nửa năm sau leo top 10 Cường Bảng. Đệ tử của ngươi quả nhiên là khác loại.”
Đối với việc Tiêu Thiên cứ dăm bữa, nửa tháng không có chuyện gì làm lại chạy tới văn phòng mình uống trà, Đại trưởng lão đã sớm quen thuộc. Thế nhưng những đặc sắc mà năm đệ tử của tên lão sư rất vô trách nhiệm này gây ra trong nội viện lại luôn biết cách khiến hắn bị bất ngờ.
Từ thành lập thế lực thu gom tân sinh chỉ sau vài ngày nhập học, tới gây hấn với lão sinh, rồi thì một nữ hài mắt hai màu có khả năng tạo kết giới ngang trời xuất thế, tổ chức giải đấu Nguyệt Thiên Mở Rộng thành công, sau đó còn không biết đào đâu ra đại lượng đan dược đi tranh giành thị phần với Luyện Dược Hệ, cuối cùng dẫn tới đụng độ và kết quả là tuyên bố rung chuyển nội viện mấy ngày gần đây.
Mới hơn hai tháng thôi mà số đặc sắc lứa tân sinh này gây ra đã bằng cả chục năm trước cộng lại rồi. Không cảm thán không được mà.
“Cũng bình thường thôi. Thiên tài thì nhiều nhưng cường giả lại ít, muốn trở thành người trên người phải biết nghĩ điều người khác không dám nghĩ, làm việc người khác không dám làm, và quan trọng hơn hết, là chịu áp lực người khác không chịu được.
Trong mắt người ngoài, những lời Huân Nhi tuyên bố được xem là điên rồ, là không biết lượng sức mình. Nhưng từ góc nhìn của ta, hành động này lại thể hiện tầm nhìn xa trông rộng, đầu óc tính toán nhanh nhạy và cả sự quyết đoán vô cùng đáng khen đấy.”
Nhìn Tiêu Thiên vẻ mặt bình thản, nói lời sâu xa, ý tứ sâu sắc, Đại trưởng lão không bình luận thêm, chỉ tủm tỉm cười gật đầu: “Vậy ta sẽ mỏi mắt chờ xem!”
Phía trên đã có Tiêu Thiên gánh, vấn đề hiện tại là Huân Nhi và đồng bọn sẽ giải quyết những gì mình đã tuyên bố thế nào nữa mà thôi.
…
Ký túc xá tân sinh, trong đại bản doanh Tề Thiên Môn.
“Người hiện đang giữ vị trí thứ mười trên Cường Bảng là “Phong Phủ” Lâm Diễm, một bát tinh Đấu Linh tu luyện đấu khí hệ Hỏa, vũ khí thuận tay là Song Phủ. Dự kiến nửa năm sau hắn sẽ có thực lực cửu tinh Đấu Linh, thậm chí thập tinh Đấu Linh, kết hợp với các loại thủ đoạn khác nữa thì chiến lực sẽ rơi vào khoảng nửa bước Đấu Vương. Nếu thủ lĩnh muốn vào top mười Cường Bảng, thì tên này chính là đối thủ trực tiếp của ngài.” - A Thái có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Huân Nhi: “Về phần đệ cửu trở lên, ta nghĩ vẫn là đừng bàn thì hơn.”
“Lâm Diễm sao?” - Không để ý lắm tới vẻ mặt nhăn nhó của A Thái, Huân Nhi hơi nghiêng đầu qua Nguyệt Tiên Tử đang uống trà cạnh mình hỏi: “Bát tinh Đấu Linh tức là thực lực ngang ngửa Hàn Nguyệt học tỷ sao?”
Vị học tỷ này ngồi vững vị trí mười một đã khá lâu, tin chắc nàng cũng đã từng thử leo cao hơn rồi. Thế thì thay vì ngồi đây suy đoán linh tinh không có cơ sở, chi bằng hỏi thẳng một người có kinh nghiệm sẽ chính xác hơn nhiều.
“Đẳng cấp ngang nhau, nhưng phong cách chiến đấu của Lâm Diễm trái ngược hoàn toàn với ta, hay nói là khắc ta cũng không sai.” - Hàn Nguyệt hiểu ý tứ của Huân Nhi, lúc này chậm rãi đáp: “Tên như ý nghĩa, “Phong Phủ” Lâm Diễm chính là một kẻ điên. Đấu khí hệ Hỏa chủ công, vũ khí song phủ lại thiên về đại khai đại hợp, cộng thêm cá tính có thể mô tả ngắn gọn trong một chữ Liều, tất cả gộp lại mới tạo nên Cường Bảng đệ thập của hiện tại.”
“Bát tinh Đấu Linh tức là cao hơn Huân Nhi cả một đại cảnh a. Cái này… làm sao chơi!?” - Hổ Gia biết thiên phú đối với tỷ muội của mình chỉ là một khái niệm, thế nhưng nửa năm đột phá mười tiểu cảnh, vẫn là xen lẫn ở giữa một đại cảnh, nói mơ đều mơ không thấy cũng chẳng sai đâu.
Ngô Hạo từ đầu đến cuối vẫn giữ im lặng, nhưng lo lắng trong ánh mắt nhìn về Huân Nhi đã tự mình nói lên tất cả.
“Về chuyện đó…” - Đối với lo lắng của mọi người, Huân Nhin trong lòng cảm kích, nhưng ngoài mặt lại chỉ bật cười: “Ta nghĩ các ngươi đang hiểu lầm trọng điểm của cuộc cá cược này rồi.”
“Hiểu lầm!? Có ý gì!?” - Hổ Gia, Ngô Hạo và A Thái nhìn nhau, đều thấy được trong mắt đối phương toàn là dấu chấm hỏi.
“Trọng điểm… chẳng lẽ… Thì ra là như vậy!” - Hàn Nguyệt ngược lại là giống như có hiểu ra, lúc này cũng mỉm cười xinh đẹp nói: “Cố ý chọn sự kiện còn lâu mới xảy ra, lại nhấn mạnh nó bằng một tuyên bố cực kỳ kình bạo. Huân Nhi học muội, thủ đoạn làm kinh doanh này của ngươi… học tỷ ta bội phục!”
“Hắc hắc hắc, cuộc sống mà, học tỷ. Về sau phải dựa hết vào ngươi nha!”
“Này! Cái gì bội phục, cái gì lợi hại, các ngươi nói tiếng người giúp ta với được không!?” - Nhìn Huân Nhi và Hàn Nguyệt đầy mặt đắc ý mèo khen mèo dài đuôi, Hổ Gia nhịn không được trợn mắt quát lên.
Ngô Hạo và A Thái cũng nhìn chằm chằm Huân Nhi, thái độ tò mò chỉ kém viết thẳng lên trên trán nữa mà thôi.
“Các ngươi a!” - Vốn còn muốn nói thiên cơ bất khả lộ, thế nhưng nghĩ lại trong phòng chỉ có bản thân và bốn người tâm phúc, Huân Nhi chỉ cười khẽ một tiếng rồi chậm rãi nói: “Thế này nhé, như mọi người đều biết thì trong mắt người làm kinh doanh luôn tồn tại song song với nhau hai yếu tố quan trọng nhất bậc nhất là thị phần bán hàng và lòng tin khách hàng.
Đan dược của chúng ta vốn đã có nguồn cung ổn định, giá cả phải chăng, chất lượng vượt trội. Thứ duy nhất còn thiếu để giành được thị phần từ tay Dược Bang chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Thời gian ở đâu ra và bao nhiêu là đủ, đây là câu hỏi thứ nhất.
Về phần lòng tin khách hàng, muốn người ta tin sản phẩm của mình thì họ phải được dùng thử. Muốn người ta dùng thử, trước tiên phải cho họ biết đến mình. Làm sao để họ biết đến mình, đây là câu hỏi thứ hai.”
“Và thời gian nửa năm cùng lời tuyên bố đanh thép mà có phần hão huyền kia chính là đáp án cho hai câu hỏi trên!” - Hàn Nguyệt nói tiếp vào: “Với tất cả những lợi thế Huân Nhi đã phân tích ở trên, trong bối cảnh danh tiếng chắc chắn là đã, đang và sẽ tiếp tục nổi như cồn từ cuộc cá cược với Dược Bang, thì nửa năm sau bất kể Huân Nhi thắng hay thua cược, Tề Thiên Môn vẫn sẽ là người thắng.”
“Ý hai người là… Huân Nhi vốn chưa từng nghĩ sẽ leo top 10 Cường Bảng, mà hôm qua nàng làm ra trận địa lớn như vậy đều là để dụ Hàn Nhàn chui ra khỏi hang, sau đó mượn danh tiếng của hắn đánh ra tên tuổi của mình sao!?” - Hổ Gia có chút há hốc mồm không thể tin nổi.
“Có thể hiểu ngắn gọn là như thế.” - Huân Nhi khẽ gật đầu, cười nói: “Xin lỗi vì đã không bàn trước với các ngươi.”
“Chuyện đó không thành vấn đề, nhưng ta vẫn cảm thấy có chỗ không ổn.” - Ngô Hạo xua tay, giọng nghi hoặc: “Nếu ta nhớ không nhầm thì hôm qua Huân Nhi ngươi đã tuyên bố “leo top 10 cường bảng thất bại, Tề Thiên Môn sẽ không bán đan dược nữa”. Không thể leo top tức là thua cược, mà thua cược thì phải nghỉ bán đan dược. Vậy rốt cuộc ngươi quảng cáo mình bán đan dược để làm gì chứ?”
“Đương nhiên là quảng cáo dùm cho Linh! Đây cũng chính là lý do vì sao ta nói về sau phải dựa cả vào Hàn Nguyệt học tỷ đấy.” - Huân Nhi cười tủm tỉm đáp.
“Ngươi đã tin tưởng ta và Linh như vậy, thân làm học tỷ ta chắc chắn sẽ không làm mọi người thất vọng đâu.”
Lần nữa nhìn Huân Nhi và Hàn Nguyệt mèo khen mèo dài đuôi, Hổ Gia, Ngô Hạo và A Thái nhất thời nghẹn cả họng.
Cái gì một Nguyệt Tiên Tử, cái gì tiểu Nữ Thần, rõ ràng là hai đầu hồ ly tinh giết người không đòi mạng đúng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng a!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 357: hai đầu hồ ly tinh!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 357: Hai đầu Hồ ly tinh!
Danh Sách Chương: