Một tháng nháy mắt liền qua.
Ba mươi ngày nói dài không dài, bảo ngắn cũng chẳng ngắn, nhưng lại đủ để những tính toán được Tiêu Thiên đánh giá là “thể hiện tầm nhìn xa trông rộng, đầu óc tính toán nhanh nhạy và cả sự quyết đoán vô cùng đáng khen” của Huân Nhi dần phát huy hiệu quả.
Theo đó, có thể dễ dàng nhận ra hiệu quả ấy hiện diện rõ nhất ở số đan dược bán ra tăng trưởng đều đặn theo tuần, song song với đó là biểu đồ tiền lời thẳng tắp lên cao, kéo theo danh tiếng non trẻ của Tề Thiên Môn dần trở nên to lớn, cũng như vững mạnh trong nội viện.
Mà thân làm thủ lĩnh, đương nhiên Huân Nhi càng là người bận bịu hơn ai hết.
“Ngươi nói với bọn họ là đừng có được một tấc lại tiến một thước. Còn tiếp tục tăng giá dược liệu nữa thì đi làm ăn với Dược Bang đi. Tề Thiên Môn chúng ta không thiếu nguồn cung.”
“Vâng, thủ lĩnh.”
Tên tân sinh kia nhận lệnh xong liền cầm theo giấy tờ quay người rời đi, để lại trong phòng một mình Huân Nhi khẽ day day trán, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.
“Haiz!!!”
Kẹttttt…
“Huân Nhi…”
“Lại có việc gì… ủa! Là ngươi a!” - Cửa phòng được đẩy ra, Huân Nhi nhanh chóng che giấu đi sự mệt mỏi của mình, thay vào đó là vẻ nghiêm nghị. Thế nhưng vừa nhận ra người đến là ai nàng liền chuyển thành bất ngờ.
“Ừm, là ta đây! Ngươi…” - Một lần hiếm hoi có quãng nghỉ giữa lịch trình tu luyện, Tiêu Viêm nghĩ muốn tìm Huân Nhi trò chuyện. Chỉ là thấy nàng uể oải như vậy hắn liền có chủ ý khác: “Hôm nay ngươi rảnh không? Lâu rồi chúng ta chưa ra ngoài, hay là đi Già Nam Thành dạo một vòng, ăn mấy món ngon cho khuây khỏa nhé?”
Ý tưởng không sai, đáng tiếc, hắn thì vẫn thế nhưng Huân Nhi của ngày xưa khác rồi.
“Chuyện đó…”
“Ngươi hết việc chưa, Huân Nhi!? Tranh thủ mấy ngày nay rảnh rỗi xuống tầng bốn bế quan ít hôm, nếu không cuối tuần lại bận duyệt báo cáo bán hàng với ký hợp đồng mới nữa là nghỉ tu luyện luôn đấy.”
“Ta… ta biết rồi, Gia Gia! Cái kia… xin lỗi Tiêu Viêm ca ca, hôm nay ta bận rồi, hẹn ngươi khi khác nhé.” - Cao giọng đáp lời Hổ Gia từ tận ngoài cửa nhà, Huân Nhi có chút áy náy nhìn Tiêu Viêm cười khổ.
Nàng bây giờ đã là người lãnh đạo, là bộ mặt, là tiếng nói của Tề Thiên Môn, thời gian tu luyện và làm việc còn không đủ thì lấy đâu ra rảnh rỗi để đi chơi.
“Ừm, ngươi bận rồi thì thôi, để khi khác cũng được.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Viêm có chút thất vọng quay người đi ra..
Nhìn theo bóng lưng của vị ca ca khác cha, khác luôn cả mẹ đã từng là duy nhất trong lòng, Huân Nhi há há miệng nhỏ muốn nói gì đó, nhưng không hiểu sao trong lòng bỗng nhiên nhớ lại việc hắn từng làm với mình trong đêm, từng có ý định với Tiêu Ngọc trong rừng, từng chút một vắng mặt trong gần như tất cả các công việc và sự kiện lớn nhỏ của Tề Thiên Môn v.v. nàng lại không thể thốt lên thành tiếng.
Đã từng hy vọng, đã từng tay níu tay, đã từng mơ mộng, nhưng rốt cuộc thì… cũng chẳng còn lại gì ngoài chữ đã từng!
. . .
Tạm gác “tiểu Nữ Thần” Huân Nhi đầy bận bịu và một Tiêu Viêm đang ngày càng bị biên giới hóa bởi một chuỗi những mưu hèn kế bẩn của kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó sang một bên để đến với sơn mạch rộng lớn liền kề Già Nam nội viện.
Theo đó, ngay lúc này đây tại khe núi nhỏ, trước một sơn khẩu giống như cái hồ lô, có một con vượn đen lông trắng khổng lồ đang đứng sừng sững. Thân thể con vượn lớn này nhìn sơ qua ít cũng phải cao tới mười mét, hai lỗ mũi lớn như hai ống khói nhà máy không ngừng hít vào thở ra hai luồng sương khói màu trắng mỗi lần hô hấp. Cũng như những đồng loại nhỏ hơn của nó, hai cánh tay vượn lớn dài có chút bất thường, từng đầu ngón tay thô to đều có thể sánh ngang thân thể một người trưởng thành, vừa khẽ động đậy liền kéo theo đại lượng không khí hình thành kình phong hung hãn bắn ra xung quanh làm đám đá vụn tung tóe đi khắp nơi.
Đáng nói nhất là đôi mắt vượn lớn hiện tại lại đang đỏ bừng những sát ý cuồng bạo, hung hăng nhìn chằm chằm vào sáu đạo nhân ảnh nhỏ xíu trước mặt nó. Mà từ trang phục trên thân sáu người kia, tới tương quan giữa thực lực và độ tuổi, cộng thêm địa thế nơi này thì không khó để nhận ra bọn họ chính là những cao thủ đỉnh tiêm trên Cường Bảng của Già Nam nội viện.
“Ta nói Hàn Nguyệt, mặc dù con Tuyết Thiên Ma Viên này mới trưởng thành không lâu nhưng thực lực ít nhất cũng phải ngang ngửa cường giả tam tinh Đấu Vương đấy. Bên trong sơn cốc đó thực sự có vật kia hả?”
Người lên tiếng là một gã có dáng dấp cường tráng, thân cao không tới 1m9 cũng phải 1m85, khuôn mặt có phần xương xẩu, tay phải cuồn cuộn gân và cơ nắm chặt một thanh thiết chùy thật lớn phản xạ ra những tia ám quang dưới ánh mặt trời làm cho người khác cảm giác đầy áp bức.
“Nghiêm Hạo học trưởng yên tâm đi, ta hiểu rõ trong đó nguy hiểm thế nào nên sẽ không nói giỡn. Nếu có sai lầm xảy ra, Hàn Nguyệt sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm.” - Hàn Nguyệt nhẹ giọng nói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Hahaha, loại chuyện này Hàn Nguyệt tự biết tính toán thế nào cả rồi, ngươi cũng không cần quá mức hoài nghi đâu, Nghiêm Hạo. Lại nói, bốn tháng nữa là đến Cường Bảng đại tái rồi, nếu trong sơn cốc thực sự có vật kia, vậy chỗ tốt đối với chúng ta sẽ rất lớn. Dù sao giành được nó lúc này sẽ giúp thực lực chúng ta có thể tiếp tục tăng tiến thêm, kết quả cũng sẽ khả quan hơn.”
Tiếng cười hào sảng phát ra từ một gã dung mạo tuấn tú, thân mặc áo bào xanh, ước chừng hai lăm, hai sáu tuổi. Tầm tuổi này mà không háo thắng, không kiêu ngạo, ngược lại là từ vẻ mặt, lời nói, đến thái độ đều làm cho người khác có hảo cảm. Quả thực rất đáng khen.
“Hahaha, Lâm Tu Nhai nói không sai! Hàn Nguyệt là ai, làm người như thế nào cả nội viện đều biết, Nghiêm Hạo ngươi nghi ngờ nàng làm gì chứ.”
“Các ngươi nói thì hay lắm!” - Nghe những người khác cũng phụ họa vào móc máy mình, to con gọi Nghiêm Hạo chỉ biết trợn trắng mắt nói: “Ma thú này thế nhưng mà đủ sức sánh với cường giả Đấu Vương a, nó mà nổi điên lên thì trưởng lão của nội viện cũng khó đánh lại chứ đừng nói chúng ta. Chủ quan một cái là mất mạng như chơi đấy.”
“Mặc dù thực lực chúng ta so với đầu Tuyết Thiên Ma Viên này kém hơn, nhưng muốn đánh bại nó cũng không phải là không thể. Huống hồ, cầu phú quý trong nguy hiểm, đạo lý này tin chắc mọi người đều hiểu.” - Áo bào xanh Lâm Tu Nhai cười nhẹ một tiếng, bàn tay nắm chặt thanh trường kiếm màu xanh khẽ lật, nhất thời, một tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng trong không trung, cùng với đó là từng trận gió lớn bỗng nhiên xuất hiện thổi vù vù cuốn không ngừng nghỉ.
“Các vị học trưởng đừng cãi vã nữa!” - Thấy mọi người chung quanh xảy ra bất đồng ý kiến, Hàn Nguyệt có chút nhíu mày, âm thanh trong trẻo khẽ vang vọng: “Mọi người đã đồng ý có mặt ở đây chứng tỏ vật kia đủ sức hấp dẫn rồi, cho nên, hiện tại công việc trước tiên là đem đầu Tuyết Thiên Ma Viên này đánh bại đi đã, chuyện khác để nói sau đi.
“Hàn Nguyệt nói không sai! Vật kia trân quý như thế nào, tin chắc mọi người đều hiểu rõ. Một khi phong thanh bị lộ ra, sợ rằng mấy lão quái vật trong Hắc Giác Vực đều nhịn không được dòm ngó, đến lúc đó có hối hận cũng không kịp nữa đâu.”
Lâm Tu Nhai tái khẳng định lập trường lập tức khiến mấy người còn lại, bao gồm cả Nghiêm Hạo, đều nhún vai cười, ánh mắt tập trung về phía Tuyết Thiên Ma Viên.
“Hàn Nguyệt, thực lực ngươi không đủ đừng tham gia vào hành động vây giết này, thay vào đó ngươi chú ý quan sát động tĩnh chung quanh giúp chúng ta một chút. Về phần mấy người còn lại, ai có thủ đoạn gì thì tự dùng ra đi.” - Trường kiếm nâng lên ngang mang tai, Lâm Tu Nhai khẽ cười nói.
Nghe vậy Hàn Nguyệt cũng có chút chần chờ, nhưng rồi phân tích thiệt hơn xong nàng liền chủ động lùi ra ngoài, thân thể mềm mại đứng thẳng ở chỗ trống trải, tập trung quan sát động tĩnh chung quanh.
“Hahaha, cũng lâu rồi chưa liên thủ với nhau, không biết mọi người còn ăn ý với nhau hay không đây?” - Thấy Hàn Nguyệt lui về phía sau, Lâm Tu Nhai lần nữa hào sảng cười lớn. Thanh sam tung bay, một luồng khí thế mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể bạo dũng mà ra cuốn lá khô và đá vụng xung quanh không ngừng lăn lóc.
“Không nghĩ tới ngươi vậy mà đã nửa bước Đấu Vương. Đệ nhị Cường Bảng chính là khác loại a.” - Cảm giác quanh cơ thể Lâm Tu Nhai tràn ngập ra khí thế mạnh mẽ, Nghiêm Hạo không khỏi than lên.
“Nghiêm Hạo, ngươi cũng đã tiếp cận đến rồi chứ?”
“Chỉ là mơ hồ tiếp xúc thôi, không so được với ngươi đâu.” - Nghiêm Hạo cười khổ lắc lắc đầu, bàn tay nắm chặt thiết chùy đen thui. Nhất thời, kình khí khủng bố như muốn đem không khí xé rách truyền ra tiếng vang bén nhọn làm đất đá văng tung tóe.
Đứng phía sau Lâm Tu Nhai và Nghiêm Hạo, ba người khác cũng bùng nổ khí thế của mình. Dù yếu hơn hai người trước một chút nhưng cũng là cường giả Đấu Linh hậu kỳ. Hai lăm, hai sáu tuổi đã có thực lực này, vẫn là một đám chứ không phải chỉ một người chứng minh uy tín Già Nam nội viện là danh bất hư truyền.
Gràooo!!! Bình! Bình! Bình! Bình! Bình!
Đối diện, giống như cảm giác được nguy cơ có thể xảy ra, đôi con ngươi đỏ bừng của Tuyết Thiên Ma Viên lại càng nồng đậm hơn rất nhiều, hai nắm đấm khổng lồ đấm thình thịch vào lồng ngực đen thui của nó, nhất thời một cỗ kình khí phát tán ra đem những tảng đá lớn xung quanh đánh cho tơi tả.
“Nhân loại ngu xuẩn! Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Của ta. Muốn cướp. Ta giết chết các ngươi.” - Tuyết Thiên Ma Viên đã đạt tới ngũ giai nên có thể mở miệng nói chuyện không lạ, chỉ là do mới tiến giai nên linh trí nó còn chưa phát triển đầy đủ, cách nói chuyện có phần cứng ngắc mà ngắt quãng.
Dù vậy thì sự cuồng bạo mà không kém phần mạnh mẽ như sấm nổ bên tai của nó ngược lại là có thể dễ dàng cảm nhận được.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 358: tuyết thiên ma viên
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 358: Tuyết Thiên Ma Viên
Danh Sách Chương: