“Đây là… đấu khí hóa cánh? Lâm Tu Nhai đột phá vào Đấu Vương rồi sao?”
Sau lưng Lâm Tu Nhai bỗng nhiên hiện ra đấu khí dực không chỉ làm cho Hàn Nguyệt bất ngờ, mà Nghiêm Hạo và mọi người cũng không khỏi thất kinh. Nhưng mà bất kể thế nào, chuyện tốt này xảy ra đúng người, đúng thời điểm làm cho mọi người đều có lòng tin giải quyết được chuyện trước mắt.
“Thanh Huyễn Phong Sát”
Ngay khi mọi người còn đang kinh ngạc thì trên không trung Lâm Tu Nhai bỗng nhiên sẵng giọng quát lên, mà theo âm thanh trầm thấp kia vang vọng, mọi người chỉ cảm thấy… gió trong sơn cốc dường như được tụ lại về một nơi.
Rất nhanh cảm giác kia không chỉ còn là dường như nữa, mà từng cơn cuồng thực sự đã nổi lên, sau đó được một cỗ lực lượng mạnh mẽ lôi kéo nhau về ngưng tụ ở giữa không trung, nháy mắt đã hóa thành một thanh trường kiếm năng lượng có đường nét mơ hồ.
Vù!
Theo tiếng gió xé toang không khí phát ra, chỉ thấy thanh trường kiếm năng lượng kia bất thình lình từ giữa không trung bắt đầu lao xuống, tốc độ cực nhanh, uy lực cực lớn, hơn nữa mặt ngoài thanh kiếm còn tuôn ra lốc xoáy do khí áp bị nén mạnh mà thành năng lượng, đảm bảo tính cắt, xé, xuyên đều cực kỳ lớn.
Về phần mục tiêu công kích của nó, rõ ràng chính là Tuyết Thiên Ma Viên.
Con hàng này trước đó nhảy lên không trung để ngăn cản Lâm Tu Nhai tụ lực, kết quả trộm gà không được còn mất nắm thóc, tạo điều cho hắn đột phá thành công. Bây giờ thân thể khổng lồ lơ lửng trên không trung, muốn tránh né một chiêu Thanh Huyễn Phong Sát của Lâm Tu Nhai đã gần như không thể nào làm được nữa, cho nên, dù cảm nhận được công kích này mang theo kình khí cực kỳ mạnh mẽ, Tuyết Ma Thiên Viên cũng chỉ còn một đường duy nhất có thể đi, đó là ngạnh kháng.
Gràooooo…
Lại là một lần há rộng miệng gầm lớn, khác biệt ở chỗ lần này không hề có sóng âm phát ra, mà thay vào đó là một đạo bạch sắc năng lượng dạng lồng ánh sáng nhanh chóng bao phủ lấy Tuyết Thiên Ma Viên, cuối cùng cố hóa thành một viên băng cầu bao bọc toàn bộ thân khổng lồ bên trong.
Keng! Kéttttt…
Ầm! Ầm! Ầm!
Bạch sắc băng cầu vừa ngưng tụ xong cũng là lúc trường kiếm năng lượng mang theo tiếng gió bén nhọn lao tới. Một kiếm - một cầu, một công - một thủ hai lực lượng đối nghịch va chạm mãnh liệt vào nhau, mọi người chỉ nghe bầu trời có một tiếng nổ lớn vang vọng, sau đó là tràng cảnh bạch sắc băng cầu rơi nhanh xuống giống như một viên đạn pháo bắn ra trên mặt đất một cái lòng chảo sâu cả mét, trung tâm lòng chảo thình lình là một cái hố sâu không thấy đáy, từng đạo khe nứt lan ra bốn phương tám hướng, cuối cùng kéo dài tiến nhập đến tận bên trong rừng rậm. Khói bụi nháy mắt mù mịt.
Vừa thấy băng cầu kia rơi xuống đất, mấy người Nghiêm Hạo cũng lập tức lao đến, đấu khí trong cơ thể cấp tốc khởi động, ý đồ nhân dịp hắn bệnh đòi mệnh hắn, không cho Tuyết Ma Thiên Viên bị thương nhân cơ hội thoát đi.
Lúc này giữa không trung, Lâm Tu Nhai cũng nhanh chóng hạ xuống, cuối cùng đứng lại trên một cành cây cổ thụ. Ánh mắt mọi người vừa nhìn sang liền thấy rõ sắc mặt hắn có chút tái nhợt, đấu khí hai cánh sau lưng cũng đã dần trở nên mờ nhạt, và rồi nháy mắt sau đó liền choang một tiếng hóa thành quang điểm đầy trời, chậm rãi biến mất.
“Không nghĩ ra tên to xác này lại mạnh như vậy, cả đám vây quanh đều bị nó đột phá phong tỏa. Cũng còn may là công pháp ta tu luyện có chút kỳ dị, trong lúc nguy cấp miễn cưỡng ngưng tụ ra đấu khí dực mới thoát được hạ tràng bị nó một chưởng chụp chết.” - Nắm chặt trường kiếm trong tay, Lâm Tu Nhai hướng về phía Nghiêm Hạo mấy người cười khổ: “Chỉ là thoát được rồi nhưng đấu khí tiêu hao cũng quá lớn đi.”
“Nguyên nhân do công pháp sao?” - Nghe được lời này, đám người Nghiêm Hạo có chút sửng sốt, nhưng rồi lại hóa thở dài.
Mọi người đều nghĩ chỉ cần đem đấu khí ngưng tụ ra hai cánh là đủ để tự xưng chuẩn Đấu Vương, ngưng tụ đấu khí dực rồi bay được trên không trung nữa thì chính thức là Đấu Vương, nhưng lại hay quên mất điều kiện tiên quyết là phải dựa vào tự thân thực lực, chứ hoa lá cành kiểu nhờ công pháp như Lâm Tu Nhai thì vẫn chưa tính là Đấu Vương chân chính được.
Huống hồ tên kia tu luyện đấu khí thuộc tính Phong, muốn ngưng tụ ra đấu khí dực và bay được trên không trung có phần dễ hơn người khác không ít, cho nên mới may mắn có chuyển cơ mang tính nghiêng trời lệch đất như vừa rồi.
“Lâm học trưởng, chiến đấu kết thúc rồi sao?” - Chờ mãi không thấy bên trong có động tĩnh, Hàn Nguyệt có chút sốt ruột nên quyết định chạy vào xem thử, thấy mọi người tụ tập mới nhẹ giọng hỏi.
Đám người Nghiêm Hạo nghe vậy lập tức hồi thần, lúc này vội vàng đem ánh mắt nhìn về phía lòng chảo, lỗ tai cũng dỏng lên, sau một hồi không phát hiện được động tĩnh gì trên mặt bọn họ mới lộ ra vui mừng.
Lâm Tu Nhai ngược lại là cau mày. Hơn ai hết hắn hiểu rõ công kích của mình mạnh yếu thế nào, mặc dù đánh bị thương Tuyết Thiên Ma Viên là không thành vấn đề, nhưng muốn kích sát nó đơn giản như vậy là tuyệt đối không có khả năng.
Trong lòng nghĩ tới một vài khả năng, Lâm Tu Nhai phất tay tạo một trận gió lớn đem bụi mù đều quét hết đi.
Rất nhanh theo tro bụi bị gió cuốn bay, một cái hố thật lớn cũng là hiện ra trong tầm mắt mọi người. Chỉ là bởi vì cái hố này có chút sâu, xung quanh vách của nó lại còn bị băng đá che khuất tầm nhìn nên nhất thời mọi người chưa thể nhìn rõ dưới đáy của nó có cái gì.
Sau một hồi nhìn kỹ, Lâm Tu Nhai bỗng nhiên rùng mình phát hiện trong hố sâu kia dường như có hai đạo hồng quang vô cùng cuồng bạo đang càng lúc càng trở nên nồng đậm hơn.
“Có điểm không đúng, cẩn thận một chút!”
Lâm Tu Nhai bỗng nhiên trầm giọng nhắc nhở khiến vẻ mặt Nghiêm Hạo và mọi người trở nên ngưng trọng, đấu khí trong cơ thể lập tức bùng lên, đem thân thể bao bọc trong đó.
“...”
Thời gian cứ thế im lặng trôi qua, tưởng như rất dài nhưng trên thực tế chỉ mới chưa được năm phút đồng hồ. Quan trọng hơn là, theo thời gian trôi qua, hồng quang quỷ dị bên trong hố sâu vậy mà càng ngày càng thịnh. Từ trước đó lấp ló khó nhận ra, đền hiện tại gần đã đỏ tươi nồng đậm có thể dễ dàng nhìn thấy bằng mắt thường rồi.
Sự bất thường tất có yêu, trong lòng Lâm Tu Nhai và mọi người đều đã sớm lan tràn cảm giác bất an. Nếu không phải sức dụ hoặc của Địa Tâm Thối Thể Nhũ thật sự quá lớn, chỉ sợ tất cả đã quay đầu rút lui rồi.
Xa xa đứng trên một thân cây, ngọc thủ siết chặt của Hàn Nguyệt lúc này cũng đã đầy mồ hôi lạnh. Mặc dù chỗ nàng đứng xem như đã rất an toàn, thế nhưng sát ý cuồng bạo khiến người ta nổi da gà phát ra từ cái hố kia vẫn khiến Nguyệt Tiên Tử cảm thấy kinh hồn táng đảm.
“Hy vọng sẽ không xảy ra sai lầm!”
Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Ầm!
Giữa lúc Hàn Nguyệt đang suy nghĩ miên man thì mặt đất dưới chân bắt đầu không hiểu lý do rung chuyển dữ dội. Chưa chờ mọi người kịp phản ứng, chỉ thấy xung quanh nơi hố sâu bỗng nhiên nổ tung, mơ hồ nhìn thấy từ bên trong có một đạo hồng mang bay ra xen lẫn trong khói bụi.
“Chạy mau!”
Không rõ ai hét lên một tiếng báo động, chỉ biết đạo hồng mang kia bay ra với tốc độ quá nhanh, lại mang theo năng lượng khổng lồ không thể đón đỡ khiến mọi người đề không nổi ý nghĩ phản kháng, lúc này ba chân bốn cẳng quay đầu liền chạy.
Ầm!
Thân là một Kiếm Khách hệ Phong, về lý thuyết Lâm Tu Nhai phải là kẻ chạy nhanh hơn tất cả những người khác, thế nhưng hắn nhanh đạo hồng mang kia càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt xuất hiện đã chặn trước mặt Lang Nha của nội viện.
Cảm nhận được một cỗ kình phong băng hàn xé gió hung hăng đập tới từ trước mặt mình, Lâm Tu Nhai vội vàng huy động trường kiếm trong tay, dùng tốc độ nhanh nhất tạo ra một tấm phong thuẫn, phản ứng không thể bảo là không mau lẹ.
Đáng tiếc, trước sức công phá quá mãnh liệt của băng kình, phong thuẫn chỉ kiên trì chưa được một cái chớp mắt liền ầm ầm nổ tung, sau đó tiếp tục thế không thể đỡ đập thẳng vào thân thể Lâm Tu Nhai, đánh hắn máu tươi cuồng phun, cả người như một quả đạn pháo bay thẳng ra xa, cuối cùng rơi xuống bên trong rừng rậm, không rõ sống chết.
Mắt thấy Lâm Tu Nhai nửa hiệp đều không trụ nổi đã bị đánh bay, đám người Nghiêm Hạo đồng loạt biến sắc. Tiếp theo sẽ là ai bị truy sát đây?
Gràooooo…!!!
Hồng ảnh đánh gục Lâm Tu Nhai xong vậy mà không hiểu vì sao chưa vội truy kích đám người Nghiêm Hạo, thay vào đó, đôi mắt đỏ bừng lại trực tiếp nhìn về phía ngọn cây xa xa nơi Hàn Nguyệt đang đứng, trong miệng phát ra tiếng gầm vang vọng cả núi rừng.
“Hàn Nguyệt, chạy mau!” - Nhận ra mục tiêu tiếp theo của hồng ảnh là ai, Nghiêm Hạo có chút ngẩn ra, nhưng rồi lập tức hô lớn.
Trên ngọn cây, Hàn Nguyệt cũng đã nhận ra đối phương muốn nhắm vào mình, khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt, nhưng mà nàng lại không chọn chạy trốn.
“Bằng tốc độ của Lâm Tu Nhai đều chạy không thoát, bây giờ mà xoay lưng về phía nó sợ rằng sẽ chỉ càng chết nhanh hơn mà thôi! Đã như vậy…”
Chạy là chắc chắn chết, ngược lại buông tay xuất toàn lực đánh cược một lần chưa biết chừng còn tìm được sinh môn trong tử lộ a.
Nghĩ tới là làm, bàn tay mềm mại của Hàn Nguyệt nắm chặt, đấu khí cấp tốc ngưng tụ, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hồng mang đang xé gió lao tới trước mặt mình không chút run sợ.
“Thập Thành - Đại Băng Tiễn”
Vù!
Rống!!!
Rắc! Choang!!!
Một tiếng rống giận tràn ngập sát ý vang vọng phía chân trời, so với lúc trước đuổi giết Lâm Tu Nhai chỉ hơn chứ không kém, theo sau bởi một quyền hung mãnh xé rách không khí, hết sức dễ dàng đập nát mũi băng tiễn thô to do Hàn Nguyệt ngưng tụ mười thành đấu khí bắn ra.
Vẻ mặt tái nhợt, thân thể lung lay khi tận mắt nhìn thủ đoạn cuối cùng và cũng là duy nhất của mình bị đánh tan, “Nguyệt Tiên Tử” Hàn Nguyệt giờ này yếu ớt giống như một đóa hoa mỏng manh chỉ còn cách gồng mình lên chịu cơn bão lớn vùi dập.
Cách đó không xa, Nghiêm Hạo cùng mọi người nhìn thấy tất cả, trong lòng đều giận dữ và không nỡ, đáng tiếc bởi vì thực lực không cho phép ra tay, cuối cùng cũng chỉ có thể nhìn một đóa hoa tươi xinh đẹp bị cơn bão lớn tàn phá mà thôi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 360: sinh tử cận kề
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 360: Sinh tử cận kề
Danh Sách Chương: