“Hàn Nguyệt, chạy mau!”
“Không kịp nữa rồi.”
Quay mặt về phía tất sát kích càng lúc lớn hơn trước mắt mình, Hàn Nguyệt cũng không hy vọng sẽ có phép màu xảy ra. Thay vào đó, nàng chỉ cảm thấy hối hận.
“Lẽ ra… ta nên liệu sức mà làm a!”
Mắt đẹp chậm rãi nhắm lại, vẻ lãnh diễm động nhân tâm trên gương mặt làm cho ai thấy cũng cảm thấy chạnh lòng. Đứng trước tràng cảnh này, Nghiêm Hạo và đám người đằng xa đều nghiêng đầu, nhắm mắt, không đành lòng nhìn thẳng.
Vù!
Kình phong sắc bén ngược lại là không bởi vì tình cảnh buồn bã mà mủi lòng, thậm chí nửa điểm đình trệ đều chưa hiện, trước sau vẫn hung hăng công kích thẳng về phía Hàn Nguyệt.
“Đã nói là liệu sức mà làm, tại sao ngươi không nghe hả, Nguyệt nhi?”
Không rống giận, không nổ tung, không la hét đau đớn, âm thanh duy nhất mọi người nghe thấy khi tất cả đều đã nhắm mắt vậy mà lại là… tiếng nam nhân nào đó chậm rãi, trầm thấp, mơ hồ mang theo ý tứ trách móc vang lên giữa trời không.
“...”
Không gian như đọng lại, thời gian cũng như ngừng trôi, mãi cho đến khi Hàn Nguyệt từ hé nhìn, đến nhướng mày, tới mở to, cuối cùng là trợn trừng cả hai mắt lên rồi, thời gian vẫn như ngừng lại.
Không phải chỉ “ngừng lại” như một cách nói, mà thời gian thực sự đã ngừng lại, ít nhất là với cá nhân Tuyết Thiên Ma Viên, kẻ bây giờ đã biến thành Huyết Thiên Ma Viên một thân lông tóc đỏ tươi sau khi kích hoạt huyết mạch Cuồng Bạo của nó.
Để cho rõ ràng thì tình huống hiện tại là Hàn Nguyệt vẫn như cũ đứng trên cành cây, còn Huyết Thiên Ma Viên vẫn đang vung nắm đấm khổng lồ của nó về phía nàng. Chỉ khác biệt với “tình cảnh buồn bã” trước đó một chút xíu là khoảng không ở giữa mỹ nhân và nắm tay chẳng biết từ lúc nào đã lơ lửng ở đó một nam nhân trong tư thế tay trái nắm hờ đặt sau lưng, trước mặt duy nhất chỉ một ngón trỏ tay phải đang đỡ lấy thủ trảo của quái vật, qua đó cứu lấy người đẹp trong gang tấc.
Về phần tại sao nói thời gian như ngưng lại, thì đơn giản là bởi con Huyết Thiên Ma Viên kia không biết bị trúng tà hay gì mà cả thân thể khổng lồ cứ thế cứng ngắc ở tư thế vung quyền, nửa điểm cử động đều không có, so với trúng định thân thuật còn phải định thân thuật hơn mấy lần không ngớt.
“Ngươi… ngươi là…” - Bóng lưng không lấy gì làm quen thuộc, nhưng lời nói và thái độ lạnh nhạt lại khiến Hàn Nguyệt nghĩ ngay tới một người: “Tiêu lão sư?”
“Không phải ta thì còn có thể là ai!” - Hơi nghiêng đầu nhìn Hàn Nguyệt từ đuôi mắt, Tiêu Thiên khẽ thở dài nói: “Giỏi cho các ngươi một đám nội viện Cường Bảng, Đấu Vương không có nổi một tên mà dám cậy mạnh đi đấu với ma thú cấp năm, vẫn là cái loại biến dị đã thức tỉnh tiên thiên đấu kỹ. Nếu không phải ta đến kịp lúc, nhìn ngươi có biến thành Thịt Bằm Tiên Tử hay không?”
“Ta… xin lỗi!” - Hàn Nguyệt cúi đầu ủ rũ, một chút xíu lãnh ngạo đều không có.
Từ lúc nắm được tin tức về Địa Tâm Thối Thể Nhũ, cà ngày nàng chỉ biết nghĩ tới giành được nó sẽ thế nào, lợi ích của nó lớn ra sao, sau này mình nhờ nó sẽ tu luyện thành dạng gì v.v. còn làm sao giành được và thành công hay không thì nàng lại không nghĩ tới.
Hiện tại xém chút liền mạng đều phải bồi vào, Hàn Nguyệt không chỉ cảm thấy buồn và sợ, mà chút nhiệt huyết với Địa Tâm Thối Thể Nhũ kia xem như cũng đã chính thức nguội lạnh.
“Biết sai nhận lỗi là tốt! Biết sai, nhận lỗi xong nghĩ cách sửa sai và rút kinh nghiệm mới càng là tốt trong tốt. Về sau bình tĩnh suy xét hơn một chút, gặp chuyện phải biết liệu sức mà làm, nhớ chưa?”
“Nh-Nhớ rồi, lão sư. Cái kia… lão sư…”
“Hàn Nguyệt, ngươi không sao chứ? Ủa, vị này là… ”
Đang lúc Hàn Nguyệt có chút câu nệ muốn nói gì đó thì Nghiêm Hạo đã một mặt hớt ha hớt hải chạy tới hỏi thăm. Có lẽ là do Tuyết Thiên Ma Viên quá lớn, mà Tiêu Thiên lại chỉ bé bằng một ngón tay của con quái vật kia, nên nhìn từ phía sau không thể thấy được. Hiện tại có góc nhìn tốt hơn Nghiêm Hạo mới giật mình phát hiện ra có người thứ hai cũng đang ở đây.
“Nghiêm Hạo học trưởng, đây là Tiêu lão sư, một lão sư của nội viện chúng ta.” - Nói, Hàn Nguyệt lại chỉ tay về phía Nghiêm Hạo, lưng hơi cúi: “Lão sư, đây là Nghiêm Hạo học trưởng, hiện đang là top 4 Cường Bảng, biệt danh Nham Chùy.”
“Tiêu lão sư…” - Nghe được Hàn Nguyệt giới thiệu, Nghiêm Hạo có chút ngẩn người, miệng lẩm bẩm: “Chính là người được đồn đại là đứng sau Tề Thiên Môn, vẫn là mạnh mẽ và thần bí đến mức Đại trưởng lão phải thận trọng đối đãi đấy sao?”
Ánh mắt có chút tán loạn đánh giá Tiêu Thiên, cảm thấy đối phương thậm chí còn trẻ hơn mình, Nghiêm Hạo háo thắng thành tính lập tức nảy sinh một vài suy nghĩ không thể bảo là không điên cuồng trong đầu. Thế nhưng vừa nhìn thấy Tiêu Thiên đỡ một quyền cực mạnh của Tuyết Thiên Ma Viên chỉ bằng một ngón tay trỏ, mà con quái vật này còn giống như trúng tà chút xíu đều không nhúc nhích, mấy ý nghĩ điên rồ kia lập tức tan thành mây khói.
Nói giỡn, “Lang Nha” Lâm Tu Nhai xếp trên hắn hai bậc đều chịu không nổi một kích, còn vị lão sư lạ mặt này chỉ một ngón tay liền… Quỷ chứ chẳng phải người!
“Nghiêm Hạo đồng học, tình huống Lâm Tu Nhai bên kia thế nào rồi?” - Thấy Nghiêm Hạo cứ thế ngẩn người hết nhìn mình, lại nhìn nơi ngón tay đang chống đỡ đại quyền khổng lồ của Tuyết Thiên Ma Viên, Tiêu Thiên bất đắc dĩ phải lên tiếng trước.
“À! Cái kia… Tiêu lão sư, là Nghiêm Hạo thất lễ!” - Chắp tay với Tiêu Thiên một cái tạ lễ, Nghiêm Hạo có chút lắc đầu thở dài: “Vừa rồi ta đã cho người đi tìm Lâm Tu Nhai, hy vọng tên kia sẽ không như thế chết mất…”
“Ngươi chết rồi ta còn chưa có chết đâu… khụ…”
Đang lúc mấy người Tiêu Thiên nói chuyện với nhau thì một âm thanh xen ngang bất thình lình vang lên, sau đó lại thấy hai bóng người chậm rãi dìu nhau từ trong rừng rậm đi ra. Nhìn kỹ lại, hóa ra là Lâm Tu Nhai và người được Nghiêm Hạo cử đi tìm hắn.
Tình huống của Lang Nha lúc này là mặt mày tái nhợt, khóe miệng còn mơ hồ có vết máu, một thân thanh sam cũng bị phá rách nhiều nơi, thoạt nhìn có vẻ vô cùng chật vật, thế nhưng khí tức lại chưa suy giảm nhiều, hiển nhiên là vết thương không nặng.
“Vậy mà còn sống!? Thật đáng thất vọng!” - Thấy Lâm Tu Nhai tính mạng không lo, ngược lại là chỉ bị thương nhẹ, Nghiêm Hạo mới thở phào một hơi. Tâm tình vừa tốt lên liền nhả rãnh đối phương.
“Ngươi tốt nhất là đừng để ta khỏe lại!” - Trợn mắt với Nghiêm Hạo một câu, Lâm Tu Nhai mới nhìn về phía Tiêu Thiên tò mò hỏi: “Vị này chính là?”
Còn sức cãi vã chính là còn khỏe, lúc này Nghiêm Hạo mới cười ha hả đem lai lịch giản lược của Tiêu Thiên kể lại một lần. Tính cách có thể nói là hào sảng.
“Hóa ra là Tiêu lão sư, nghe tên đã lâu!”
Nghe xong lời Nghiêm Hạo nói, Lâm Tu Nhai cũng là cảm thấy kinh dị không thôi. Tuyết Thiên Ma Viên khủng bố như thế nào, hắn đã tự mình thể nghiệm qua, vậy mà vị tân tấn lão sư còn trẻ hơn cả mình này dĩ nhiên chỉ dùng một đầu ngón tay liền đỡ được công kích của nó. Quả thực là… Quỷ chứ chẳng phải người!
“Cường Bảng đệ nhị, “Lang Nha” Lâm Tu Nhai a… không sai!” - Hơi gật đầu với Lâm Tu Nhai một cái xem như chào hỏi, ánh mắt Tiêu Thiên lần nữa dừng lại trên người Hàn Nguyệt: “Con Tuyết Thiên Ma Viên này được Địa Tâm Thối Thể Nhũ ôn dưỡng nhiều năm đã thức tỉnh huyết mạch thành công, từ đó học được tiên thiên đấu kỹ gọi Cuồng Bạo.
Trong trạng thái cuồng bạo, Tuyết Thiên Ma Viên sẽ hóa thành Huyết Thiên Ma Viên, thực lực cũng sẽ tăng vọt lên ngang ngửa ngũ tinh Đấu Vương. Các ngươi chắc chắn là mình muốn đánh tiếp trận này chứ?”
“Thức tỉnh huyết mạch?”
“Tiên thiên đấu kỹ?”
“Ngũ tinh Đấu Vương?”
Nghe được một loạt xưng hô xa lạ, cả đám người Lâm Tu Nhai đều ngẩn ra, sắc mặt có chút khó coi.
Tuyết Thiên Ma Viên bọn họ nhận ra, nhưng mấy kiến thức sâu xa kia đương nhiên là không dễ biết được nên cả đám chưa ai nghe nói qua cái gì Cuồng Bạo huyết mạch, cái gì tiên thiên đấu kỹ. Chỉ là xem biến hóa của Tuyết Ma Thiên Viên rõ ràng khớp tới từng chữ với những gì Tiêu Thiên nói, bọn họ tự nhiên rõ ràng bằng vào thực lực hiện tại của mình đi đánh với một ma thú có thể sánh ngang ngũ tinh Đấu Vương, gọi là tìm đường chết cũng chẳng có gì sai.
“Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ thể từ bỏ sao?” - Nghiêm Hạo nhíu mày hỏi Lâm Tu Nhai.
Hàn Nguyệt và mọi người cũng đều nhìn về phía đệ nhị Cường Bảng, chờ xem hắn sẽ trả lời thế nào.
Về phần nhờ Tiêu Thiên ra tay, mọi người chưa từng nghĩ tới, đơn giản bởi vì hắn là lão sư, còn bọn họ là thiên tài. Lão sư có nguyên tắc của họ, mà thiên tài cũng có ngạo khí của mình.
Huống hồ trẻ đánh không lại gọi già ra tay là sáo lộ của nhân vật phụ não tàn, ở đây chúng tôi không làm thế!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Tu Nhai ngẩng đầu nhìn con Huyết Thiên Ma Viên vẫn cứng ngắc như tượng đá cười khổ một tiếng, lúc này mới cắn răng nói: “Quên đi! Quân tử nắm được thì buông được, huống hồ tránh voi chẳng xấu mặt nào. Lần này ta bị thương không nhẹ, chỉ sợ phải tu dưỡng ít nhất nửa tháng mới có thể hồi phục. Muốn giết nó e rằng phải dùng biện pháp khác.”
Nghe ý Lâm Tu Nhai là muốn rút lui, bọn người Nghiêm Hạo có chút không muốn, thế nhưng vừa nghĩ tới thực lực ngũ tinh Đấu Vương của Huyết Thiên Ma Viên, trong lòng cả đám không khỏi lạnh toát, đành phải gật đầu.
“Trở về dưỡng tốt thương thế đã, chờ khỏe lại rồi nghĩ cách sau.” - Lâm Tu Nhai thở dài một tiếng, chợt chắp tay đối với Tiêu Thiên nói: “Tiêu lão sư, lần này đa tạ ngươi đã cứu mạng chúng ta!”
Mặc dù vị lão sư này xuất hiện có chút quá mức đúng người, đúng thời điểm, cộng thêm thực lực, thủ đoạn cùng kiến thức càng là quỷ dị trong quỷ dị khiến cả đám đều nghi ngờ trong lòng, nhưng bất kể thế nào mạng của mọi người còn đều là do hắn giữ lại cho. Cảm ơn một tiếng không bao giờ là sai.
“Không cần khách khí, ta đều là vì Nguyệt nhi mà thôi!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 361: quỷ chứ chẳng phải người!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 361: Quỷ chứ chẳng phải người!
Danh Sách Chương: