“Đẹp… đẹp quá!!!”
“Không bị nhân loại tàn phá, vẻ đẹp đơn thuần của thiên nhiên thực sự là đáng khâm phục!” - Nửa ngày sau mới khôi phục lại tâm tình, Tiêu Thiên khẽ thở dài một hơi.
“Địa Tâm Thối Thể Nhũ ở đây sao?” - Khác với Hàn Nguyệt và Tiêu Thiên bị thắng cảnh động thạch nhũ làm cho rung động, Tử Nghiên lại tỏ ra quan tâm tới vấn đề chính hơn: “Chỗ nào cũng toàn thạch nhũ giống hệt nhau, làm sao tìm thứ kia?”
“Đi đến chỗ mà Đại Địa chi Lực ngưng tụ nồng đậm nhất thôi. Chính xác hơn là ở…” - Im lặng cảm nhận một lát, thực chất là đang nhờ Hệ Thống dẫn đường, lát sau Tiêu Thiên mới chỉ tay về bên trái: “...bên này.”
Có phương hướng cụ thể, ba người lập tức cùng nhau lên đường.
Sau khoảng mười phút đi bộ, cả nhóm bỗng nhiên dừng lại, bởi vì người đi đầu là Tiêu Thiên lúc này đang bận ngẩng đầu lên nhìn một cây thạch nhũ khổng lồ phía trên. Hành động này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Tử Nghiên và Hàn Nguyệt khiến hai người cũng làm theo.
“Thật… thật lớn!!!”
Gốc thạch nhũ phía trên mọi người có một đầu tiếp xúc với trần hang, đầu còn lại đâm thẳng xuống, chiều dài ít cũng phải tới cả trăm mét, chiều rộng cũng cỡ ba bốn người mới ôm hết. Đáng nói nhất là, mặc dù bản chất thạch nhũ vốn do đá vôi tích tụ mà thành, nhưng quang mang màu trắng ngà bao quanh thân cây thạch nhũ này làm nó trông như một cây cột thủy tinh trang nhã mà sang trọng.
Mặc dù mọi người chưa đi hết mọi ngóc ngách trong động, nhưng gốc thạch nhũ trước mắt đây chắc chắn phải là gốc khổng lồ nhất cái thế giới dưới đất này không thể nghi ngờ. Cứ nhìn cái cách vô số những thạch nhũ khác triều bái xung quanh nó như Hoàng Giả là đủ hiểu rồi.
Ánh mắt cả đám dần dời xuống, chỉ thấy phía dưới gốc thạch nhũ này là một khối đá vôi cực lớn. Hơn nửa thân khối đá vôi bị chôn dưới mặt đất, trên chóp của nó có một cái vùng trũng như cỡ chậu rửa mặt vừa vặn nằm ngay dưới mũi nhọn của gốc thạch nhũ Hoàng Giả phía trên. Bên trong vùng trũng chứa nhũ dịch màu trắng sữa mơ hồ có một tầng sương trắng trôi nổi phía trên. Kỳ lạ là tầng sương mù nhàn nhạt kia vậy mà như bị lực lượng thần bí vây lại, dù trôi nổi thế nào cũng không ra khỏi phạm vi cái chậu rửa mặt.
Mọi người bước lại gần hít nhẹ một hơi những sương mù kia, nhất thời, một cảm giác xương cốt tê dại lan tỏa toàn thân khiến cả người đều thư thái như phê thuốc lào vô cùng dễ chịu.
“Đây là… Địa Tâm Thối Thể Nhũ sao?”
Ánh mắt gắt gao nhìn vào chất lỏng màu trắng sữa trong rãnh đá, giờ phút này tính tình luôn lãnh tĩnh như Hàn Nguyệt cũng nhịn không được ánh mắt lửa nóng, khuôn mặt tràn đầy kích động, đến mức…
“L-Lão sư, những dịch thủy này chính là Địa Tâm Thối Thể Nhũ sao?”
...lời thì hỏi Tiêu Thiên, nhưng ánh mắt Hàn Nguyệt vẫn dán chặt vào chậu nhũ dịch bên dưới.
Có thể không kích động sao, khi mà những toan tính, những hy vọng, những ước mơ nàng từng nghĩ đến với Địa Tâm Thối Thể Nhũ, tất cả bây giờ đã xuất hiện ngay trước mặt đây rồi!
“Không sai!” - Tiêu Thiên tùy ý liếc vào rãnh chất lỏng đang tản ra sương trắng kỳ dị, khẽ gật đầu: “Thứ các ngươi muốn lấy, thứ con Tuyết Thiên Ma Viên kia thủ hộ chính là những nhũ dịch này.”
Nghe được lão sư xác nhận, Hàn Nguyệt lập tức lật tay lấy ra một chiếc bình ngọc, định dùng nó múc Địa Tâm Thối Thể Nhũ vào đó. Chỉ có điều…
“Đừng đụng vào nó!”
...còn chưa kịp động thủ tay nhỏ của nàng đã bị Tiêu Thiên bắt lấy, đồng thời lên tiếng ngăn cản.
“Tiêu… lão sư?” - Hàn Nguyệt kinh ngạc nhìn lên. Đến mức Tử Nghiên này giờ im lặng một bên cũng nhịn không được nhìn sang.
Sẽ không phải là đúng lúc này muốn giết người đoạt bảo chứ?
“Nhũ dịch này tuy quý, nhưng ở đây còn có thứ khác quý hơn.” - Không để ý tới ánh mắt nghi ngờ và cảnh giác vô cớ của đại, tiểu hai mỹ nhân, Tiêu Thiên nhàn nhạt nói.
“So với Địa Tâm Thối Thể Nhũ còn quý hơn!?” - Hàn Nguyệt sửng sốt tới ngơ ngác, mà Tử Nghiên cũng là ngạc nhiên tới há hốc miệng nhỏ.
“Theo ta lên đây.”
Phạch! Vù!
“A… aaa… aaaaa…”
Bất thình lình bị Tiêu Thiêu dùng tư thế bế công chúa bế bổng lên thẳng bầu trời, Hàn Nguyệt bị giật mình liền la toáng lên, âm thanh không ngừng vang vọng trong hang động. Nhưng rồi sau một hồi nhắm nhắm chặt hai mắt, cổ rụt lại, cả người co ro mãi mà không thấy có chuyện gì xảy ra, nàng mới từng chút một hé mắt ra nhìn.
“Đây là… chúng ta…”
Bỏ qua việc lơ lửng trên trên không trung, thì đập vào tầm mắt của Hàn Nguyệt giờ đây là một gốc thạch nhũ khổng lồ; liếc mắt nhìn xuống, chỉ thấy những thạch nhũ vốn rất lớn, bây giờ lại chỉ còn bé như con kiến; lần nữa đảo mắt xung quanh một vòng cũng toàn là những gốc thạch nhũ giắt ngược xuống từ trần hang động, trên thân tỏa ra hào quang nhàn nhạt đem đến ánh sáng cho toàn bộ thế giới thạch nhũ dưới lòng đất.
Đáng nói là tiểu hài tử Tử Nghiên lúc này cũng đang lơ lửng bên cạnh hai người dù không hề xuất ra đấu khí dực. Thủ đoạn không thể bảo là không lợi hại.
“Nhìn chỗ này.” - Không để ý tới những gốc thạch nhũ xung quanh hay Tử Nghiên, Tiêu Thiên hơi hất cằm về phía phần chân của gốc thạch nhũ trung Hoàng Giả lớn nhất ở đây.
Thấy hắn ra hiệu, Hàn Nguyệt và Tử Nghiên đồng loạt nhìn sang, chỉ thấy nơi gốc thạch nhũ tiếp xúc với trần hang lấp lánh ánh huỳnh quang nhàn nhạt có chút xinh đẹp thôi. Ngoài ra… chẳng còn gì đặc biệt khác cả.
“...”
Không ai nói ra lời nào, nhưng hai đôi mắt đẹp đồng loạt ném ánh nhìn nghi hoặc về phía Tiêu Thiên đã đủ biểu lộ mọi thứ rồi.
“Chờ một lát.”
Dứt lời, Tiêu Thiên nhẹ nhàng đặt Hàn Nguyệt xuống một tấm thảm bay làm bằng Huyền Hoàng Viêm nhưng lại không hề nóng. Thủ đoạn tương tự ngày đó hắn dùng để chuyên chở Mộc Ánh Tuyết chưa thể phi hành tại U Minh Chi Địa.
“Rồi, bây giờ nhìn kỹ.” - Vừa nói, Tiêu Thiên vừa lật tay lấy ra một miếng ngọc thượng phẩm màu xanh từ trong balo Hệ Thống ra: “Thu hoạch cái này nhất định phải dùng ngọc phiến và không được mạnh tay, bằng không chỉ cần một sai lầm nhỏ xảy ra là gốc thạch nhũ phải mất vạn năm mới thành hình này sẽ bị hủy cho chốc lát.”
Hàn Nguyệt và Tử Nghiên ở phía sau nghe vậy đều lấy tay che miệng, thở cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ làm Tiêu Thiên phân tâm mà hỏng mất đại sự.
Tiêu Thiên hít sâu một hơi, đấu khí cẩn thận bao bọc bên ngoài ngọc phiến, sau đó hắn mới nhè nhẹ ấn nó vào gốc thạch nhũ từng chút, từng chút một theo hình tròn. Động tác tỉ mỉ mà cẩn thận như nghệ sĩ đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật để đời vậy.
Bởi vì có đấu khí bao bọc nên miếng ngọc trở nên sắc bén vô cùng, dù chưa tiến vào sâu bên trong gốc thạch nhũ nhưng chỉ một lần lướt qua thôi, phía mũi nhọn của miếng ngọc cũng đã vang lên những âm thanh tạch tạch, rắc rắc vô cùng rợn người rồi.
Bàn tay nắm lấy đầu bên kia của miếng ngọc, Tiêu Thiên bình tĩnh cắt tỉa. Những tiếng răng rắc rất nhỏ không ngừng vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Không biết bao lâu sau.
“Hai người các ngươi cẩn thận một chút, sẽ chói mắt đấy.” - Ngay khi ngọc phiến vừa đi hết một vòng quanh gốc thạch nhũ, Tiêu Thiên bỗng nhiên nói.
“À! Ta biết rồi.” - Hàn Nguyệt và Tử Nghiên nhìn nhau, sau đó đồng loạt lấy tay che mắt, chỉ hé ra một chút để biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Chuẩn bị xong rồi thì nhìn cho kỹ.”
Tạch!
Theo một âm thanh gãy vỡ rất nhỏ vang lên dễ nghe trong không gian tĩnh lặng, chỉ thấy một đạo cường quang chói lóa nhất thời bắn ra từ gốc thạch nhũ, nghiễm nhiên biến thành mặt trời ban trưa giữa hang động dưới lòng đất.
Tiêu Thiên đã nhắm chặt hai mắt nên không có vấn đề gì xảy ra, đáng tiếc, Hàn Nguyệt và Tử Nghiên thì không may mắn như vậy.
“A! Chói quá!”
“Mù mắt ta rồi!”
“Tò mò không sai, nhưng biến mình thành người bị hại thì sai rồi.” - Có chút cười trên nỗi đau người khác, nhưng Tiêu Thiên cũng chẳng đùa dai, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Bình tĩnh lại, hít thở sâu vài hơi, lát nữa là hết khó chịu ngay ấy mà.”
Sau một hồi dụi mắt và chớp nháy liên hồi, rốt cuộc hai cô nàng cũng khôi phục lại khả năng nhìn bình thường. Thấy vậy Tiêu Thiên mới phất tay ra hiệu, sau đó chỉ vào gốc thạch nhũ: “Ổn chưa? Ồn rồi thì nhìn đi.”
Ánh mắt dõi theo nơi ngón tay Tiêu Thiên chỉ vào, Hàn Nguyệt và Tử Nghiên ngạc nhiên phát hiện gốc thạch nhũ bằng đá vôi lúc này đã bị cắt mất một miếng nhỏ, để lộ ra bên trong một loại chất lỏng sền sệt màu xanh phỉ thúy đang trôi nổi. Đáng nói là những chất lỏng này giống như có linh tính, từ đầu đến cuối chỉ chậm rãi lưu động bên trong thạch nhũ, trước sau không hề chảy ra một giọt nào dù một khối vỏ đã bị cắt ra.
“Đây là cái gì?”
“Năng lượng thật tinh thuần, thật đậm đặc!”
Mặc dù không rõ loại chất lỏng sền sệt màu phỉ thúy này tột cùng là thứ gì, nhưng sự xinh đẹp, tính thần bí, cảm giác thần kỳ và đặc biệt là năng lượng nó tỏa ra lại khiến hai ánh mắt hai người đồng loạt nóng bỏng nhìn vào nó.
“Đây mới thực sự là Địa Tâm Thối Thể Nhũ.” - Nhìn thấy bộ dạng mèo thấy mỡ của Hàn Nguyệt và Tử Nghiên, Tiêu Thiên chỉ cười cười chậm rãi nói.
“Vậy còn thứ dưới kia? Chẳng lẽ đó là giả?” - Hàn Nguyệt ngẩn người hỏi lại với vẻ khó tin.
“Phía dưới cũng là nó, nhưng chỉ là phiên bản pha loãng bị rò rỉ ra từ trên này mà thôi.” - Tiêu Thiên cười đáp: “Địa Tâm Thối Thể Nhũ thật sự rất yếu ớt, chỉ có ngọc khí ôn nhuận mới có thể cắt nó ra. Nếu sử dụng những dụng cụ bằng kim loại hoặc chỉ cần chạm nhẹ vào nó thôi thì loại thiên địa kỳ vật không biết phải ngưng tụ trong bao nhiêu năm này sẽ ngay lập tức biến thành một đống phế dịch.”
Được lão sư của mình nhắc nhở, Hàn Nguyệt và Tử Nghiên chỉ biết gật đầu lia lịa, trong lòng âm thầm lau mồ hôi. May mà lần này có hắn đi cùng, nếu không chỉ dựa vào mấy người, đừng nói đến chuyện tìm được Địa Tâm Thối Thể Nhũ chân chính, cho dù có tìm được đi nữa chỉ sợ cũng vì sự lỗ mãng của mình mà tay trắng hoàn trắng tay mà thôi.
“Cái kia… tiếp theo chúng ta phải làm gì đây, lão sư?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 364: địa tâm thối thể nhũ chân chính
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 364: Địa Tâm Thối Thể Nhũ chân chính
Danh Sách Chương: