Vẫn là giữa đêm im ắng, trong rừng sâu thăm thẳm chỉ có tiếng côn trùng và âm thanh lép bép của củi khô bị thiêu đối.
“Tiêu lão sư, ta đã nói chuyện với Tuyết Thiên Ma Viên xong, ngươi có thể đến lấy đồ đạc ngươi muốn được rồi.”
“Ngọa tào!”
“Má ơi! Ma!!!”
“...”
Toàn thân bạch y, tóc dài phất phới, lại bất thình lình thò đầu ra từ trong hư không. Xém chút thì Tử Nghiên không có dọa chết người yếu tim.
“Các ngươi chờ ở đây, ta và Nguyệt nhi đi lấy Địa Tâm Thối Thể Nhũ với Tử Nghiên một lát rồi quay lại ngay.”
Không để ý đến đám đồng học run như cầy sấy phía đối diện, Tiêu Thiên chỉ nhẹ giọng dặn dò mọi người một câu, sau đó cứ thế hết sức tự nhiên nắm lấy tay Hàn Nguyệt rồi kéo nàng biến mất đằng sau vòng xoáy không gian hai màu đen - đỏ, bỏ lại năm bạn trẻ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi hoài nghi nhân sinh.
...
Bên trong sơn cốc tối đen như mực.
Tạch!
Một tiếng búng tay tuy khẽ, nhưng nổi bật giữa màn đêm tĩnh lặng bất thình lình vang vọng, lập tức ánh lửa màu vàng nâu bùng lên trên đầu ngón tay Tiêu Thiên như ngọn đuốc đem bóng tối xung quanh sơn cốc đều đuổi đi đi.
“Hửm!? Ngọn lửa này…”
“Đây là… dị hỏa sao, Tiêu lão sư?” - Nhìn thấy màu sắc cùng nhiệt độ rất không bình thường của hỏa diễm trong tay Tiêu Thiên, Hàn Nguyệt nhịn không được tò mò hỏi.
Trong khi đó Tử Nghiên đi bên cạnh hắn và Tuyết Thiên Ma Viên đằng trước dẫn đường lại vừa cảm thấy ái ngại, nhưng đồng thời cũng bị ngọn lửa vàng nâu này hấp dẫn. Một cảm giác yêu - ghét lẫn lộn vô cùng kỳ quặc.
“Dị Hỏa Bảng bài danh thứ hai mươi ba, Huyền Hoàng Viêm đấy.” - Tiêu Thiên một mặt không quan trọng, cứ thế vừa bước đi vừa đáp: “Ma thú luôn có xu hướng sợ nhiệt độ của dị hỏa, nhưng Huyền Hoàng Viêm được thai nghén từ Huyền Hoàng Chi Khí lại giúp ích rất lớn cho sự phát triển và tiến hóa của chúng.
Nên là… Tuyết Thiên Ma Viên, ngươi không cần cảm thấy oan ức việc bị chúng ta cướp Địa Tâm Thối Thể Nhũ. Thiên tài địa bảo là của chung, nhưng đạo lý trước sau ta vẫn biết. Chờ lát nữa xong việc ta sẽ chia lại Huyền Hoàng Viêm cho ngươi xem như hậu tạ.
Với sự giúp sức của nó, chỉ cần ngươi đừng chết bất đắc kỳ tử giữa đường thì đảm bảo không ra mười năm, thực lực ngươi sẽ đột phá vào lục giai, thậm chí huyết mạch cũng sẽ được chậm rãi đề luyện để trở nên tinh khiết hơn. Nếu cơ duyên ngươi đủ thâm hậu, may mắn tiến hóa thành Tuyết Thiên Viên Hầu là có khả năng chứ chẳng phải không đâu.”
“C-Cảm… ơn…” - Tuyết Thiên Ma Viên ồm ồm đáp lời, giọng nói có chút run rẩy, không biết do sợ hãi hay là vui mừng.
Dù linh trí của nó có hạn nhưng cũng biết nhân loại này thừa sức làm mọi thứ hắn muốn, nhất là trong bối cảnh bà cô nhỏ kia có vẻ như rất nghe lời hắn nữa thì… ối dồi ôi luôn. Vậy mà hắn không chỉ không bạo lực giết người, cướp của, đoạt ma hạch, ngược lại còn nói sẽ đền bù cho mình. Sợ thì sợ, mà vui thì vui.
Tử Nghiên và Hàn Nguyệt một bên nghe Tiêu Thiên nói chuyện với Tuyết Thiên Ma Viên đều im lặng, chỉ là trong ánh mắt hai người lại lấp lóe những ánh sáng kỳ dị, không biết đang nghĩ gì trong đầu.
Đoàn người chậm rãi bước đi. Dưới ánh lửa lập lòe, Tiêu Thiên nhận ra diện tích sơn cốc này rất rộng. Đại thụ khắp nơi, cây cối mọc thành bụi, loạn thạch như rừng, nhưng tuyệt nhiên lại chẳng có lấy một vật sống. Hẳn là sớm bị Tuyết Thiên Ma Viên đuổi đi hết.
“Xem ra không chỉ nhân loại, mà ma thú cũng có ý định với Địa Tâm Thối Thể Nhũ a!” - Giữa không khí yên tĩnh đến đáng sợ, mặt đất lại đầy rẫy những xương lớn, xương nhỏ, trong đó có vài cây thậm chí còn lớn không kém Tuyết Thiên Ma Viên khiến Hàn Nguyệt nhịn không được sợ hãi than.
“Địa Tâm Thối Thể Nhũ có tác dụng tẩy tủy luyện cốt, sức hấp dẫn đối với ma thú còn vượt xa con người chúng ta. Dù sao đoạt được vật này không chỉ giúp ích ở hiện tại, mà ngày sau muốn tu luyện thành hình người cũng dễ dàng hơn nhiều.” - Tiêu Thiên thản nhiên nói: “Không phải ai cũng may mắn ăn bậy ăn bạ, ăn trúng Hóa Hình Thảo đâu.”
“...” - Lời này nói ra bâng quơ, ai nghe nhột tự biết.
Không biết bao lâu sau, Tuyết Thiên Ma Viên đang đi trước nhất dẫn đường bỗng nhiên dừng lại. Mọi người mượn ánh lửa đánh giá xung quanh, thình lình nhận ra nơi này vậy mà đã là gần cuối sơn cốc.
“Đến nơi rồi sao?”
“Ở đằng kia.” - Ngoảnh đầu nhìn theo hướng ngón tay khổng lồ của Tuyết Thiên Ma Viên, chỉ thấy ở phía xa lấp ló một sơn động tối tăm.
“Thế thì đi thôi.”
Tăng tốc tiến vào sơn động, ấn tượng đầu tiên của mọi người khi mới bước vào đây là nặng mùi. Mùi của ẩm thấp, của xác thịt thối rữa, của dã thú không biết tắm rửa là gì, hay nói ngắn gọn thì chính là mùi của Tuyết Ma Thiên Viên.
Tạm phong bế khứu giác để bỏ qua phần mùi, thì đập vào mắt mọi người là một sơn động diện tích rất lớn, phần đỉnh cũng cao đến mười mấy mét, bằng không cũng khó mà chứa nổi Tuyết Thiên Ma Viên. Dưới mặt đất lại có phần giống như bên ngoài, đây đó nhấp nhô những xương cốt và loạn thạch, nhưng nhiều nhất vẫn là lông tóc màu trắng bay loạn xạ khắp nơi.
Tiếp tục đi theo Tuyết Ma Thiên Viên dẫn đường, mọi người cuối cùng dừng lại trước một góc vách núi. Mặt đất nơi này lộ ra bất thường khi vô duyên vô cớ lõm xuống một lỗ cực lớn, lông tóc màu trắng cũng nhiều hơn nơi khác, vết chân xung quanh càng là dày đặc chứng tỏ nó được lui tới thường xuyên.
“Các ngươi chờ ở đây.”
Nói, Tiêu Thiên một mình tiến tới chỗ lõm lớn kia, sau đó dưới ánh mắt tò mò của ba người còn lại, hắn nhẹ nhàng vung tay lên.
Bùng! Phừng! Vù! Vù! Vù!
Một cú vung tay nhìn như không có gì, nhưng lại khiến cho Huyền Hoàng Viêm vốn le lói như ngọn đuốc trên đầu ngón tay Tiêu Thiên bất thình lình bạo dũng đem ánh sáng và nhiệt độ xung quanh đốt lên một tầm cao mới, rồi chưa chờ ba khán giả phía sau kịp phản ứng, những hỏa diễm tán loạn kia đã nhanh chóng tụ lại với nhau, biến thành một đầu… Thất Thải Thôn Thiên Mãng khổng lồ uốn lượn trên trần hang động.
Xì! Xì! Xì! Khèèèèè…
“Cái này…”
“Đây là…”
“Grrr!!!”
Trong khi Hàn Nguyệt xém chút thì lé cả mắt với khả năng khống hỏa có thể nói là điêu cmn luyện của Tiêu Thiên, còn Tử Nghiên lại cau mày trước hình dạng lạ mà quen của đầu đại xà trên cao, thì Tuyết Thiên Ma Viên lại khom người gầm gừ tức giận vì bản năng mách bảo nó rằng đối phương cực kỳ nguy hiểm, đến mức lông tóc hàng này đều vô thức dựng cả lên như con nhím rồi.
“Aiz! Cũng chỉ có thể dùng cách này để gặp lại Toa Toa cho đỡ nhớ…”
Khè! Kíttttt…
Khẽ lẩm bẩm một câu mơ hồ, cánh tay đang giơ lên cao của Tiêu Thiên chợt hạ xuống, kéo theo đầu hỏa xà trên không rít lên một tiếng chói tai, lại uốn lượn hai vòng, sau đó cứ thế quay đầu lao thẳng xuống mặt đất bên dưới.
“Tiêu lão sư, đừng…”
Nghĩ tới cái gì đó đáng sợ, Hàn Nguyệt bất giác cao giọng hô lên, chỉ là…
“Yên tâm, ta không ngu tới mức gây ra nổ lớn trong sơn động kín như thế này đâu.”
...như đọc được ý nghĩ của đồ đệ mình, Tiêu Thiên chỉ cười nhạt một tiếng như vậy.
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Hỏa xà tiếp xúc với mặt đất, và đúng như Tiêu Thiên đã nói, không hề xuất hiện bất kỳ nổ lớn nào cả, chỉ có tiếng xé gió rít lên từng cơn cùng hình ảnh bùn đất bị nhiệt độ cao dọa người của Huyền Hoàng Viêm thiêu đốt thành hư vô, để lộ ra một cái cửa hang.
Vụt!
“Lối vào đây rồi, đi thôi.”
Cao giọng đánh động ba kẻ còn đang ngơ ngác sau lưng mình, Tiêu Thiên đi trước một bước nhảy xuống cái cửa hang kia. Mà theo hắn biến mất dưới hố sâu, màn đêm cũng dần bao trùm trở lại trong hang động khiến mọi thứ tối tăm như hũ nút khiến hai cô nàng giật cả mình.
“Lão sư, chờ ta!”
“Ta cũng đi!”
…
Bên dưới động khẩu, đường đi lối lại cực kỳ quanh co. Mà, dù tràn ngập trong không khí vẫn là mùi ẩm thấp và mốc meo, nhưng ít nhất cũng đỡ được cái vị chua lòm mấy chục năm không tắm của Tuyết Thiên Ma Viên.
Nói tới anh bạn vượn lớn kia, thì bởi vì Tiêu Thiên không muốn nó tiếp tục đi theo mình và hai cô nàng phía sau nữa nên đã cố ý đào cái cửa hang phía trên chỉ vừa đủ cho nhân loại chui vào. Tuyết Thiên Ma Viên có vẻ như cũng không quá ngốc, mặc dù nó có thể đào rộng hơn để đi theo nhưng cuối cùng lại quyết định không làm, chỉ im lặng chờ đợi ở phía trên.
Đi bộ trong không khí tĩnh mịch hơn mười phút, mọi người chợt phát hiện ở xa xa phía cuối thông đạo dường như có ánh sáng.
Trong lòng nhịn không được vui mừng, mọi người đồng loạt tăng tốc. Mà theo khoảng cách giữa hai bên càng lúc càng gần, nguồn sáng trắng kia cũng càng trở nên lớn và rõ ràng hơn, đến cuối cùng mới lộ ra đây là một… cửa hang khác, nhưng mà đúng là nó có phát ra ánh sáng.
“Hẳn là ở bên trong rồi.” - Hít sâu một hơi, Tiêu Thiên lần nữa đi trước đón đầu bước vào bên trong.
Có chút chói mắt trước nguồn sáng mạnh, lát sau khi hai mắt đã thích ứng xong, mọi người mới đảo mắt ra bốn phía. Mà khi nhìn thấy rõ cảnh vật xung quanh, khuôn mặt hắn mọi người đều không khỏi hiện lên nét kinh ngạc.
“Đẹp… đẹp quá!!!”
Xuất hiện trước mặt Hàn Nguyệt giờ đây là một mảng thế giới dưới lòng đất che kín những thạch nhũ. Đảo mắt một vòng xung quanh, chỉ thấy màu trắng ngà như sữa của thạch nhũ liên miên bất tận, kéo dài đến cuối tầm nhìn.
Ánh sáng màu trắng nhạt không biết từ đâu phát ra đem toàn bộ bóng đêm trục xuất. Thạch nhũ sinh ra khắp nơi, một số dài từ trên trần hang xuống, số khác lại như mọc từ dưới đất lên, cái ngắn như con thỏ, cái dài tới cả trăm mét, hình thù kỳ quái không đồng nhất. Dưới ánh sáng trắng toát như vậy, mọi người tùy tiện liếc mắt một cái liền có thể thấy được đây đó trên trần hang từng giọt nhũ dịch tích lại rồi nhỏ xuống mặt đất vỡ tan ra thành bọt nước màu trắng sữa.
Tràng cảnh hùng vĩ mà yên bình có điểm tương tự Động Thiên Đường thuộc vườn quốc gia Phong Nha - Kẻ Bàng.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 363: tiến vào sơn cốc
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 363: Tiến vào sơn cốc
Danh Sách Chương: