“Tiêu lão sư, rốt cuộc là trong nội viện xảy ra chuyện gì thế?”
“Những chuyện này chờ Đại trưởng lão trở lại rồi các ngươi hỏi hắn đi. Ta không tiện nhiều lời…”
Ầm! Ầm! Bùm!
Đang lúc Tiêu Thiên lắc đầu thở đáp lời khiến các học viên hóng chờ câu trả lời đều có chút thất vọng, thì từ sâu bên trong rừng phòng hộ, một loạt tiếng nổ lại vang lên dậy một góc trời.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hôm nay là ngày gì, tại sao hết chỗ này sụp đổ, chỗ khác lại phát nổ vậy chứ?”
“Hai mặt thọ địch, chúng ta chết chắc rồi!”
“...”
Không khí hoảng loạn bao trùm, một số kẻ nhát gan còn buông lời sợ hãi khiến tâm lý mọi người càng thêm tiêu cực.
Dũng cảm đánh trả như một tu luyện giả chân chính à!? - Khi đối thủ của ngươi là những kẻ mà các trưởng lão Đấu Hoàng, thậm chí Đấu Tông đều phải thận trọng đối đãi, thì những Đấu Linh, Đại Đấu Sư, đến mức còn không ít tân sinh vẫn đang chỉ là Đấu Sư quèn này làm được gì? Lấy trứng chọi đá không phải dũng cảm đâu, là chết một cách ngu ngốc, là hy sinh vô ích đấy.
“Tiếp tục như thế này không ổn.” - Đứng một bên ngẩng đầu nhìn về bầu trời rừng rậm bốc lên từng cột khói đen, Tiêu Thiên bỗng nhiên đanh giọng gọi: “Tiểu Tam!”
“Đệ tử có mặt, lão sư!”
Kurumi đáp lời, nhanh chóng chen ra từ trong đám đông. Nhìn gương mặt và trang phục lạ lẫm, không ai nhớ là từng thấy nàng trước đó, nhưng điều đó bây giờ không quan trọng.
“Toàn lực triển khai kết giới, bảo vệ mọi người.” - Ánh mắt đảo từ Kurumi, sang đám người Lâm Tu Nhai và Huân Nhi, Tiêu Thiên một mắt quyết tuyệt trầm giọng nói: “Các ngươi thay ta hiệu lệnh những cao thủ Cường Bảng khác phối hợp với tiểu Tam thủ ở chỗ này. Nhớ kỹ, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì cũng không được rời khỏi kết giới.”
“Lão sư, ngươi định làm gì… lão sư!!!”
“Lão sư, đừng…”
“Lão sư!!!”
“...”
Huân Nhi còn chưa kịp hỏi hết câu, Tiêu Thiên đã xoay người chạy nhanh vào rừng phòng hộ, để lại phía sau hàng loạt những tiếng gọi của người thân, những tiếng la hét của người quen, những ánh mắt ngơ ngác của những kẻ xa lạ lần đầu thực sự biết hắn là ai.
Hắn vậy mà… muốn một mình đi phòng thủ rừng phòng hộ!?
Phải biết, bên kia rừng phòng họ chính là Hắc Giác Vực a. Nếu có ai tấn công rừng phòng hộ lúc này, kẻ đó chắc chắn phải là người của Hắc Giác Vực rồi. Đối phương là ai, nhân số bao nhiêu, thực lực thế nào v.v. tất cả đều chưa rõ, vậy mà vị lão sư trẻ tuổi này không nói hai lời liền lao lên. Hắn đi tìm chết sao?
“Không được! Ta phải đi cùng lão sư!” - Giữa lúc mọi người còn ngây như phỗng vì theo không kịp chuyện đang xảy ra, thì… “Nguyệt Tiên Tử” Hàn Nguyệt bỗng nhiên cắn răng một câu, sau đó cứ thế lao theo bóng lưng dần biến mất trong rừng rậm âm u của Tiêu Thiên.
“Nguyệt tỷ, đừng…”
“Hàn Nguyệt!!!”
“Nữ nhân này…”
“...”
“Zafkiel - Thời Thực Chi Thành”
Đoàng!
Hành động vô cùng bất ngờ của Hàn Nguyệt khiến mọi người lần nữa giật mình, thế nhưng tất cả đều im bặt khi tiếng súng rất lớn vang lên, theo sau là một tầng kết giới màu đỏ chụp xuống từ bầu trời bao phủ toàn bộ gần một ngàn học viên vào trong. Tính luôn cả Hàn Nguyệt.
Oành! Oành!
“Ngươi thả ta ra! Ta phải đi giúp lão sư!” - Liên tục tung hai chưởng nén giận vào bức tường kết giới nhưng chỉ nhận lại những gợn sóng không hơn không kém, Hàn Nguyệt biết rằng mình không có cách phá thứ này, đành phải quay sang gào thét với Kurumi.
“Ngươi đi ra không làm được gì cả, chỉ kéo chân lão sư mà thôi!” - Kurumi một mặt lạnh nhạt, ánh mắt sắc bén đảo quanh đáp: “Lão sư đi là để bảo vệ mọi người, chúng ta đã không có khả năng giúp thì tốt nhất là an phận ở đây. Tình hình hiện tại phức tạp, đừng để hắn phải bận tâm thêm nữa cũng là một cách giúp rồi.”
“Tiểu Tam nói đúng đấy, Hàn Nguyệt học tỷ. Ngươi bình tĩnh lại một chút, lão sư chỉ đi kiểm tra tình huống rừng phòng hộ thôi, chưa chắc đã có gì nguy hiểm đâu.” - Lời này nói ra chính mình cũng không tin, nhưng Huân Nhi nhất định phải nói.
“Nguyệt, ngươi là thủ lĩnh của Linh, lúc này càng phải mạnh mẽ để làm gương cho các tỷ muội mới được.” - Na Na cũng góp lời vào.
Lâm Tu Nhai và Nghiêm Hạo liếc nhau, đồng loạt gật đầu, sau đó từng người quay đi làm việc của mình.
“Để tử Lang Nha tập trung qua bên này. Tất cả ngồi xuống điều tức, ổn định tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.”
“Huynh đệ Thiết Chùy Bang đâu, tập trung lại đây ta xem nào.”
Lời ít hành động nhiều, ý tứ của Lâm Tu Nhai và Nghiêm Hạo là gì, ở đây toàn người thông minh vừa nhìn một cái liền hiểu.
“Tề Thiên Môn, tập trung!”
“Các huynh đệ Thanh Sơn, chúng ta qua bên này.”
“Ta… haiz!” - Mắt đẹp ngước lên nhìn mọi người dần lấy lại tinh thần tự mình tổ chức thành đoàn đội, Hàn Nguyệt cắn chặt răng ngà, nhưng rồi cũng chỉ có thể thở dài buồn bã: “Na Na, tập trung tỷ muội của Linh lại. Chúng ta nghỉ ngơi lấy lại tinh thần, chuẩn bị sẵn sàng ứng cứu lão sư.”
“Ta biết rồi, Nguyệt.”
Rất nhanh, thủ lĩnh các thế lực lớn nhỏ tự mình thu gom đệ tử lại thành các nhóm san sát nhau, sau đó trấn an mọi người và cho họ nghỉ ngơi tại chỗ bên trong kết giới chờ đợi diễn biến tiếp theo.
“Lão sư, ngươi nhất định phải bình an a!”
. . .
Cùng lúc đó, tại Phần Thiên Luyện Khí Tháp.
Chỉ thấy một vùng đất rộng tới hàng trăm mét không biết đã bị ai và từ lúc nào cày nát thành một vùng trũng cực sâu, đến mức lộ cả dung nham bên dưới ra trước mắt mọi người, biến tòa kiến trúc mang tính biểu tượng tối cao của nội viện này trở thành đồ vật duy nhất lẻ loi giữa một cái chảo lửa khổng lồ.
Xung quanh chảo lửa, một tầng kết giới vô hình đang bao trùm lấy Phần Thiên Luyện Khí Tháp ở trung tâm. Có thể dễ dàng nhận ra là nhờ kết giới này bảo vệ nên nội viện mới còn nguyên vẹn, bằng không chưa nói tới những vấn đề khác, chỉ riêng dung nham tràn ra bên ngoài thôi cũng đã đủ biến nơi này thành vùng đất chết rồi.
Lại nói tới dung nham, thì bên dưới dòng đá nóng chảy kia vậy mà bất ngờ lộ ra một đầu hỏa xà gần như trong suốt, nhưng từ đường nét mờ ảo đang chậm rãi trườn đi trong giữa ngọn sóng lửa vẫn có thể nhìn ra mức độ to lớn tới khủng bố của nó.
Cái đầu khổng lồ của vô hình hỏa mãng vươn ra từ dung nham, đồng tử tam giác chỉ độc một màu trắng đục ngước lên nhìn mấy chục tên nhân loại tí hon như một đàn kiến cách đó không xa.
Khè! Kíttttt…
Đột nhiên, vô hình hỏa mãng phát ra một tiếng rít cực kỳ bén nhọn, một trận sóng âm vô hình đột ngột khuếch tán ra, va chạm mạnh mẽ với bức tường năng lượng đang bao trùm lấy vùng đất này khiến nó nổi lên từng đợt rung động dữ dội.
Chưa dừng lại ở đó.
Oành!
Ngay sau khi phun ra tầng tầng sóng âm công kích kết giới, vô hình hỏa mãng còn mạnh mẽ dùng chính bản thể của mình húc thẳng vào kết giới như một cách để thể hiện quyết tâm muốn thoát khốn của nó.
“Nguy rồi, phong ấn của Thiên Phần Luyện Khí Tháp sắp chống đỡ không nổi nữa.” - Trên bầu trời, cho dù định lực kình thiên như Đại trưởng lão giờ phút này cũng hoảng sợ, thanh âm trở nên có chút khó nghe.
“Làm sao bây giờ, Đại trưởng lão?” - Một gã trưởng lão vội vàng dò hỏi. Bọn họ đều rõ ràng một khi hỏa mãng này đột phá phong ấn, hậu quả sẽ nghiêm trọng ra sao.
Sắc mặt âm tình bất định, lát sau, Đại trưởng lão đột nhiên vung tay lên, lạnh lùng nói: “Tất cả trưởng lão theo ta, nhân dịp phong ấn của Phần Thiên Luyện Khí Tháp còn chống đỡ được trong chốc lát, chúng ta nhanh khởi động trận pháp lúc trước viện trưởng đại nhân lưu lại xem có thể phong ấn nó lần nữa hay không.”
Dứt lời, hắn lập tức dẫn đầu cả đoàn trưởng lão phóng nhanh đến đỉnh Thiên Phần Luyện Khí Tháp, sau đó tỏa ra thành hình tròn bao quanh.
Thân hình huyền phù phía trên kết giới, hai tay Đại trưởng lão nắm chặt, trầm giọng quát lớn.
“Thiên Tầng Phong Trận”
Theo tiếng quát trầm thấp vang lên, hàng loạt hào quang đấu khí bỗng nhiên tràn ra từ giữa không trung nhắm thẳng vào… Đại trưởng lão trên bầu trời!
Sắc mặt ngưng trọng nhìn theo chùm tia sáng đấu khí phát ra từ các nơi, hai tay Đại trưởng lão nhanh chóng kết ấn dựng lên một bức tường không gian bồng bềnh trước mặt. Cuối cùng, hình thành một vòng tròn chân không khoảng nửa mét.
Hàng chục hào quang đấu khí bắn tới đều tinh chuẩn tiến hết vào vòng tròn chân không khiến nó rung lắc dữ dội. Thế nhưng trải qua Đại trưởng lão cắn răng khống chế, vòng tròn chân không từng chút một ổn định lại, cuối cùng hóa thành một khối cầu trong suốt lớn cỡ quả bóng rổ lơ lửng trên tay hắn.
Như cảm ứng được năng lượng cực kỳ khủng bố đang hội tụ trên bầu trời, vô hình hỏa mãng đang hồi phục năng lượng dưới dòng dung nham cũng thấy bất an, trong đôi xà nhãn trắng dã hiện lên hung quang sắc bén hướng về Đại trưởng lão trên bầu trời.
Khè! Kíttttt…
Ầm!
Há miệng gầm thét những âm thanh đặc trưng của loài rắn khi phẫn nộ, vô hình hỏa mãng vung lên cái đuôi vĩ đại của mình, thân hình khổng lồ lần nữa bắn ra như tia chớp va thẳng vào kết giới đem nó chấn động tới vặn vẹo như sụp đổ đến nơi.
“Chư vị cẩn thận, đừng để súc sinh này phá vỡ kết giới!” - Nhìn vô hình hỏa mãng mang theo thanh thế vô cùng hung hãn không ngừng công kích kết giới, khuôn mặt Đại trưởng lão biến ngưng trọng, lúc này trầm giọng quát.
“Vâng!” - Mọi người cùng hô lên ứng với tiếng quát. Đấu khí trong cơ thể điên cuồng trào ra, một tay quán chú vào khối cầu trên bầu trời đem nó biến lớn hơn, một tay lại tiếp năng lượng cho kết giới, hào quang đấu khí nở rộ trên bầu trời biến nội viện trở thành kinh đô ánh sáng thứ hai, bên cạnh Paris.
Khè! Kíttttt…
Một lần công kích không thành công, ngược lại thân thể khổng lồ bị bật ngược trở lại dung nham như khối cự thạch bị ném xuống nước, thế nhưng vô hình hỏa mãng lại không chút quan tâm, miệng rộng lại lần nữa phát ra âm thanh chói tai, sau đó lần nữa vung đuôi quật mạnh đem cả người bắt lên không trung tông vào bức tường kết giới.
Oành!
Lập tức, một cỗ thanh âm bùng nổ ầm ầm như sơn băng địa liệt từ chỗ va chạm tràn ra.
Vô hình hỏa mãng lần thứ hai liên tiếp đụng vào kết giới, nhất thời làm dậy lên một trận nổ vang như kinh lôi. Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt đông đảo các trưởng lão thoáng trở nên tái nhợt, hô hấp dồn dập.
Song trọng tiêu hao, mà mỗi bên đều như tháo nước khiến bọn họ vất vả không ít.
Oành!
Lần thứ ba liên tiếp vô hình hỏa mãng điên cuồng công kích kết giới, thân thể to lớn tràn đầy năng lượng, mỗi lần va chạm đều mang theo uy thế cực kỳ khủng bố. Trước sự va chạm không biết mệt mỏi này, một vài trưởng lão đẳng cấp thấp hơn bắt đầu lộ ra không chịu nổi.
Oành!
Phụttttt…
Rốt cuộc tại lần va chạm thứ tư, một trưởng lão khá trẻ bởi vì đấu khí khô kiệt mà không thể tiếp tục duy trì, một ngụm máu tươi phun ra, vẻ mặt nhanh chóng ảm đạm. Hắn miễn cưỡng điều động chút xíu đấu khí còn sót lại trong cơ thể để thúc động đấu khí chi dực, từ từ đáp xuống một nơi xa.
Mất đi một vị trưởng lão, áp lực lên các trưởng lão khác tăng lên nhiều. Mà vô hình hỏa mãng giống như cũng rõ ràng giờ phút này cơ hội đã tới, tốc độ va chạm lần sau nhanh hơn lần trước.
Oanh!
Chưa đầy năm phút sau, một vị trưởng lão nữa hộc máu lùi ra.
Oành!
Lại là năm phút trôi qua, vị trưởng lão thứ ba bại lui.
Tốc độ đào thải cực kỳ đáng quan ngại!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 369: rừng phòng hộ bị tập kích?
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 369: Rừng phòng hộ bị tập kích?
Danh Sách Chương: