Ngoài bìa rừng, một kết giới đã được dựng lên. Trong nội viện, một kết giới khác đang bị công phá. Còn trong khi đó giữa rừng phòng hộ, một trận đại chiến long trời lở đất cũng đang diễn ra.
“Cút trở về Hắc Giác Vực đi, nơi này không phải chỗ cho các ngươi diễu võ dương oai!”
“Khốn kiếp! Hai lão bất tử này vậy mà vẫn còn sống!”
“Còn sống thì sao chứ? Nhiều nhất cũng chỉ đến hôm nay mà thôi, hahaha!”
“...”
Chỉ thấy lúc này cao cao trên bầu trời, hai thân ảnh già nua trong áo bào đen, trước ngực đeo thêm huy hiệu hình tiểu tháp, thình lình lại là Thiên - Bách nhị lão, đang phải khổ chiến cùng một đám người xa lạ. Và rất không ngạc nhiên, lẫn trong đám người kia có hai bóng hình quen thuộc chính là Wanda và Hàn Phong.
Ngoài hai nhân vật quen mặt ra, đội hình vây công Thiên - Bách nhị lão cũng gồm nhiều cá nhân có tên trên Hắc Bảng khét tiếng Hắc Giác Vực như “Tông chủ Huyết Tông” Phạm Lao, Kim - Ngân nhị lão, “Môn chủ Bát Phiến Môn” Viên Y, “Đại trưởng lão Hắc Khô Mộ” Ma Nhĩ Hãn v.v. tất cả đều là những cộm cán trong Hắc Minh.
Trừ bỏ Wanda chỉ mới nhất tinh Đấu Hoàng ra, đám người này cấp thấp nhất là Phạm Lao cũng đã cửu tinh Đấu Hoàng, mà cao nhất đương nhiên phải kể đến Kim - Ngân nhị lão. Hai lão già này làm người chẳng ra sao, ngoại hình càng là giống nhau xấu không chịu nổi, thế nhưng mỗi tên riêng lẻ đều là một thập tinh Đấu Hoàng, lại nhờ xuất thân huynh đệ song bào thai tu luyện cùng một môn công pháp, hợp kích với nhau thậm chí đủ sức đánh thắng cả Đấu Tông thông thường.
Trong khi đó ở phía đối diện, mặc dù Thiên - Bách nhị lão đều đã có thực lực nhị tinh Đấu Tông, thế nhưng một người bị Kim - Ngân nhị lão kiềm chế, một người khác lại bị đại lượng thủ đoạn quỷ dị của những kẻ đứng đầu Hắc Giác Vực vây khốn. Trong lúc nhất thời muốn phân ra thắng bại là khó có khả năng.
Một bên có lợi thế nhân số và thủ đoạn, bên còn lại thua thiệt nhiều nhưng dựa vào thực lực mạnh hơn mà tạm thời vẫn chưa bại lui. Trận đại chiến cứ thế lâm vào giằng co.
“Wanda tiểu thư, chúng ta đánh nãy giờ vẫn chưa thấy Cung chủ nhà ngươi xuất hiện. Rốt cuộc thì hắn đang ở đâu?” - Một bên đánh đấm cho có lệ, Hàn Phong bỗng nhiên cau mày gào lớn.
Đột kích Học Viện Già Nam là thiên đại chuyện lớn, kéo càng lâu biến số sẽ càng nhiều. Mà thân là một Luyện Dược Sư sở trường không ở chiến đấu, lại đa nghi thành tính, Hàn Phong thực sự rất chán ghét cảm giác lãng phí thời gian vào một trận đại chiến vô nghĩa.
“Chủ nhân đang kích thích Vẫn Lạc Tâm Viêm bạo động để giữ chân đám trưởng lão nội viện và Tô Thiên, bằng không ngươi nghĩ tại sao chúng ta đánh nãy giờ đối phương vẫn chưa có viện binh?” - Giống như rất tức giận khi người khác nghi ngờ chủ nhân nàng, Wanda tỏ ra có chút gắt gỏng.
Thế nhưng chẳng ai rảnh đi để ý thái độ của nàng cả, thay vào đó, sắc mặt Thiên - Bách nhị lão thì lập tức đại biến, còn phe Hắc Minh lại nhất loạt vui mừng.
“Hàn Phong, có chúng ta ở đây cầm chân hai lão bất tử này, ngươi và Wanda tiểu thư nhanh vào nội viện hội quân với Tề Thiên cung chủ đi.”
“Không sai! Tốc chiến tốc thắng.”
“Mặc dù nói ngoại viện đã bị người của chúng ta cầm chân, nhưng Học Viện Già Nam chưa chắc đã đơn giản như vậy đâu.”
“…”
Cũng giống như Hàn Phong, những kẻ thủ ác đa đoan bậc nhất Hắc Giác Vực này đều hiểu rõ cái gì gọi là đêm dài lắm mộng, cho nên từng người đều lên tiếng thúc giục hắn tách đội đi làm việc khác có ích hơn là lãng phí thời gian vô ích ở đây.
“Hahaha, nếu vậy đa tạ các vị. Chuyến này trở về Hàn mỗ chắc chắn hậu tạ.” - Như được mở cờ trong bụng, Hàn Phong lập tức chắp tay về phía đám người Phạm Lao cười lớn, chợt ánh mắt chuyển sang Wanda: “Wanda tiểu thư, dẫn đường đi.”
“Đi!”
Không nói hai lời, Wanda xoay người chấn động song dực sau lưng bay thẳng về phía nội viện. Hàn Phong cũng lập tức theo sau.
“Đứng lại cho ta!”
“Hắc hắc hắc! Thiên Mộc lão nhân, đối thủ của các ngươi là chúng ta.”
…
Rừng phòng hộ tuy rộng, nhưng thủy hộ giả lai chỉ có hai người. Và khi mà Thiên - Bách nhị lão đã bị đám người Kim - Ngân nhị lão cầm chân, thì đương nhiên Wanda và Hàn Phong không còn gặp phải bất kỳ cản trở nào nữa, cả hai cứ thế một đường băng băng thẳng hướng nội viện, cho tới khi…
Ầm!
“Thời Thực Chi Thành”
…mặt đất xa xa trước mặt hai người bỗng nhiên nổ tung một trận khói bụi, theo sau là một vùng kết giới màu đỏ tươi nửa hình cầu nháy mắt lan rộng bao phủ lấy hai người vào bên trong.
“Kẻ nào!?” - Bất thình lình bị tập kích, Hàn Phong vội vàng dừng lại thế bay nhanh để đáp xuống một cây đại thụ, lưng tựa thân cây, ánh mắt sắc bén liên tục đảo quanh đầy cảnh giác.
Nếu nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, thì ngược lại, khi ngươi nghĩ mình đã an toàn thì đó chính là lúc ngươi dễ gặp nguy hiểm nhất, đạo lý này hắn hiểu rõ. Cũng vì thế mà từ đầu đến giờ Hàn Phong vẫn luôn bay xa xa phía sau Wanda chứ chưa từng đưa lưng hay mất cảnh giác với nàng một giây nào.
Đáng tiếc, hắn tính không bằng người khác tính. Wanda chưa bao giờ là vấn đề!
“Wanda tiểu thư, ngươi ở đâu…”
Soạt! Cheng!
Đang lúc Hàn Phong đảo mắt nhìn quanh tìm kiếm tung tích Wanda không biết đã biến mất từ lúc nào, mặt khác lại cẩn thận dùng tinh thần lực mạnh mẽ của một Luyện Dược Sư cấp sáu đi cảm ứng tình hình xung quanh, thì từ thân cây hắn đang dựa lưng bỗng nhiên thò ra một cánh tay cầm theo thanh dao găm sắc lẹm nhắm thẳng yết hầu hắn đâm tới.
Tốc độ cực nhanh, góc độ lại quỷ quyệt, nhưng Hàn Phong cũng không phải đèn cạn dầu.
“Hừ!”
Keng!
m thanh kim thiết va chạm vang lên chói tai, kèm theo hỏa hoa chợt loé chứng minh thanh dao găm kia đâm không vào da thịt, mà là thứ gì đó bằng kim loại.
Vụt!
Chưa chờ Hàn Phong kịp phản công, cánh tay kia một kích thất bại liền nhanh như chớp rút ngược trở về thân cây, đến nhanh đi càng nhanh, chưa đầu nửa cái nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, chút khí tức đều không lưu như chưa từng tồn tại qua.
Bất ngờ bị tập kích từ một vị trí không thể ngờ nổi, Hàn Phong vội vàng bay lên lơ lửng trên bầu trời, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân cây, toàn bộ tinh thần đều căng cứng chuẩn bị cho đợt tập kích tiếp theo, đồng thời tìm kiếm thủ phạm. Nhưng mà… chẳng có gì cả.
“Quả nhiên không hổ danh “Dược Hoàng” Hàn Phong, tính cảnh giác không sai!” - Tập kích không thấy, chỉ nghe một giọng nam có phần mỉa mai vang lên, cùng một thân ảnh trẻ tuổi bước ra từ phía sau gốc đại thụ cách đó không xa.
“Ngươi… là ai?” - Hạ xuống thanh đoản kiếm vừa phát huy kỳ hiệu chặn đứng một kích hiểm các cứu mạng mình, Hàn Phong híp mắt nhìn xuống nam tử trẻ tuổi đang đứng dưới mặt đất, giọng cực kỳ lạnh lùng: “Tại sao lại tập kích ta?”
Vừa rồi bị đánh lén chỉ trong một sát na, nhưng hắn vẫn kịp nhận ra bàn tay và cánh tay áo kia hoàn toàn trùng khớp với kẻ lạ mặt mới xuất hiện này. Hay nói cách khác, thủ phạm tập kích hắn đã không biết vì lý do gì mà tự mình lộ diện.
Trẻ tuổi, lạ mặt, hành tung và cách làm việc quỷ dị, lại còn vô cùng quen thuộc với rừng phòng hộ. Còn có thể là ai ngoài Vô đại nhân của Tề Thiên Cung, kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó, “lão sư quốc dân” Tiêu Thiên được nữa đây.
“Ta là ai… điều đó không quan trọng. Quan trọng là ngươi có thứ ta muốn, cho nên chúng ta gặp nhau ở đây.” - Một chút cũng không quan tâm tới thái độ của Hàn Phong, Tiêu Thiên vẫn một bộ mỉa mai, thậm chí có phần cợt nhả: “Về phần tại sao tập kích ngươi à. Giải thích ra thì rất dài dòng, còn nếu ngươi muốn hiểu ngắn gọn thì ta chính là đang muốn… giết người cướp của đấy.”
“Ta có thứ ngươi muốn sao!?” - Nghe cách nói chuyện điên điên khùng khùng của người trước mặt, trong lòng Hàn Phong có chút nghi hoặc, thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn duy trì cảnh giác cao độ: “Hiện tại ta đang có việc bận, không muốn lãng phí thời gian ở đây với ngươi. Nếu ngươi đã biết ta là Hàn Phong, vậy ngươi muốn gì cứ nói thẳng đi. Tiền tài, đan dược, thiên tài địa bảo gì đó, chờ xong việc ở đây, trở về Phong Thành ta sẽ sai người đưa đến tận nơi cho ngươi.”
“Chỉ cần ta nói ra ngươi sẽ cho ta? Dược Hoàng quả nhiên là có hào khí của Dược Hoàng a!” - Hơi nhướng mày bất ngờ, chợt khóe miệng Tiêu Thiên cong lên nụ cười tà: “Đáng tiếc, tiền tài ta không cần, đan dược cũng không muốn. Về phần thiên tài địa bảo… ta đúng là đang nhắm đến một món thiên tài địa bảo trong tay ngươi.”
“Ngươi cần cái gì?”
“Hải Tâm Diễm!”
“Tìm chết!”
“Quang Diệu Ấn”
Đang lúc nói chuyện, Hàn Phong bỗng nhiên nộ quát một tiếng, bàn tay nãy giờ vẫn giấu sau lưng của hắn bất thình lình vung lên, nhất thời một đoàn đấu khí màu bạc phóng ra cường quang chói lọi mà nóng cháy nhắm thẳng hướng Tiêu Thiên bay tới.
Đối diện, Tiêu Thiên giống như không ngờ tới đường đường một Dược Hoàng đại danh đỉnh đỉnh vậy mà ra tay đánh lén, cả người hắn cứ thế ngẩn ra nhìn đoàn ánh sáng chói mắt ẩn phía trong là một Đại Thủ Ấn giống như mặt trời trên cao rơi xuống, mang theo cỗ lực lượng làm người ta sởn cả gai ốc xé nát không gian lao về phía mình.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mặt trời nhỏ vừa va chạm với mục tiêu liền phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, theo sau bởi từng đợt sóng năng lượng bạo cuồng tựa như kinh đào hải lãng tỏa ra xung quanh, đem cả một vùng rừng rậm âm u bị bao trùm bởi kết giới đỏ tươi chiếu tới sáng lóa, năng lượng cuồng bạo cùng sóng nhiệt tràn lan che phủ cả thiên địa.
Hàn Phong tự biết một chưởng của mình mạnh như thế nào, cho nên vừa ra tay hắn liền chủ động lùi ra xa tránh tai bay vạ gió. Thân hình dừng lại trên một cành cây, không quên cố ý cách thân cây một đoạn để tránh bị tập kích như lần trước, ánh mắt và tinh thần lực Hàn Phong gắt gao tập trung vào nơi vụ nổ đang dần lắng xuống kia, trong lòng mặc niệm “sống phải thấy người, chết phải thấy xác”.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng giây, các đợt sóng năng lượng cũng chậm rãi tiêu tan để lộ ra mặt đất đáng thương đã bị nổ thành cái lòng chảo sâu cả mét, cây cối xung quanh đều bị sóng nhiệt đốt thành hư vô.
Toàn bộ sự chú ý tập trung vào lòng chảo, sắc mặt Hàn Phong khẽ biến khi phát hiện thứ duy nhất hắn muốn thấy là xác của đối phương vậy mà… không có. Là chết không toàn thây sao, hay là tránh được rồi?
“Ngươi đúng là người quỷ kế đa đoan a, Hàn thành chủ!”
Soạt! Cheng!
Theo âm thanh vang vọng không trung chẳng rõ phát ra từ đâu, chỉ thấy vẫn là một cánh tay và dao găm đột kích như bổn cũ soạn lại, khác biệt chút ít là lần này chúng đâm lên từ… cành cây dưới thân Hàn Phong. Mục tiêu nhắm thẳng vào “tiểu Phong” cực kỳ hiểm ác.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 370: đụng độ
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 370: Đụng độ
Danh Sách Chương: