Bãi loạn thạch bên ngoài bìa rừng phòng hộ.
Tản đi hỏa diễm quanh thân, đồng thời chậm rãi hạ xuống từ bầu trời, đến khi còn cách mặt đất khoảng chục mét, Tiêu Thiên mới dừng lại đảo mắt nhìn quanh mọi người một vòng, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Vừa rồi cảm ơn sự dũng cảm các ngươi, ta rất hài lòng. Thế nhưng lần sau ta hy vọng các ngươi đừng liều mạng tham gia vào một trận chiến mà bản thân không đủ sức như vậy, sẽ rất nguy hiểm.”
Nói, hắn quay sang Kurumi khẽ gật đầu: “Chuyện ở đây giao cho ngươi, học viện vẫn còn việc phải giải quyết, ta đi trước.”
Dứt lời Tiêu Thiên lập tức xoay người về phía Phần Thiên Luyện Khí Tháp bay vút đi, để lại phía sau gần một ngàn học viên bồi hồi nhìn theo.
“Được rồi, mọi người quay trở lại kết giới nghỉ ngơi điều tức đi.” - Thấy mọi người cứ thế ngẩn người tại chỗ, Kurumi lạnh giọng nói: “Nếu thực sự muốn giúp lão sư thì bản thân phải chuẩn bị sẵn sàng, đừng để đến lúc cần lại biến thành rùa rụt cổ, hừ!”
“Tề Thiên Cung mọi người theo cô nãi nãi quay trở lại kết giới.”
“Các thành viên Lang Nha, theo ta!”
“Thiết Chùy Bang đâu, tập trung qua bên này!”
“...”
Rất nhanh mọi người lại họp thành đội quay về trong kết giới, không quên ném cho Bạch Phong và những kẻ trốn chiến bên trong một ánh nhìn khinh bỉ và một cái hừ lạnh khinh thường.
“Cái kia… tiểu Tam học muội, ngươi biết đẳng cấp của Tiêu lão sư là gì không?” - Trên đường trở lại kết giới, Hàn Nguyệt bỗng nhiên bước tới nhỏ giọng hỏi thăm Kurumi một câu như vậy.
Mặc dù đã cố gắng nói nhỏ nhất có thể, nhưng ở đây toàn là tu luyện giả, không ít người vẫn kịp nghe lời này của Hàn Nguyệt. Lập tức, đại lượng lỗ tai vểnh lên chờ nghe đáp án, và rất không trùng hợp, trong đó có cả Huân Nhi.
“Ta không biết.” - Kurumi lắc đầu đáp.
“Ngươi với hắn… thân như vậy cũng không biết sao? Hay người không hỏi?” - Hàn Nguyệt không tin tà, lúc này tiếp tục gặng hỏi.
“Ta có hỏi, nhưng lão sư không nói, chỉ trả lời hàm hồ rằng phân chia đẳng cấp với hắn không có tác dụng, nếu nhất định phải dùng một khái niệm để mô tả thì nó sẽ là… Vô!”
“Vô… là cái gì? Không có đẳng cấp sao?” - Nghe được câu trả lời có cũng như không của Kurumi, Hàn Nguyệt chỉ biết lẩm bẩm lắc đầu cho qua.
Thế nhưng nàng không biết phía sau lưng mình, Huân Nhi vừa nghe được một chữ “Vô” kia liền nhịn không được trợn lớn hai mắt, miệng nhỏ há hốc nhưng được nàng dùng tay bụm lại kịp thời.
“Tề Thiên Cung… Vô… là trùng hợp sao? Hay là…”
. . .
Già Nam nội viện.
Ầm! Ầm! Uỳnh!
Gràooo!!! Gràooo!!!
Vù!
Giữa sự vắng vẻ nhưng không hề yên tĩnh bao trùm lấy khuôn viên Đại lục đệ nhất Học viện, có một bóng người đang lao vun vút giữa đường lớn. Hắn chính là Tiêu Thiên, còn con đường này là một trong rất nhiều con đường dẫn đến Phần Thiên Luyện Khí Tháp.
“Tình hình ngoại viện sao rồi, Wanda?” - Vừa chạy nhanh trên đường, Tiêu Thiên vừa nhỏ giọng hỏi.
“Bị tập kích bất ngờ nên hy sinh khá nhiều ở nửa đầu trận chiến, sau đó nhờ Hổ Kiền dẫn đầu các trưởng lão và lão sư xuất hiện nên đã dần lấy lại thế chủ động. Hiện tại đại quân ô hợp của Hắc Minh đang từng chút một bại lui rồi, chủ nhân.”
“Ừm, ngươi thay ta bảo hộ tiểu Ngọc cùng những người nàng xem trọng, nhưng nhớ là không phải tính mạng đe dọa thì cứ kệ họ tự phát triển.” - Nghe được đáp án đúng ý mình vang lên bên tai, Tiêu Thiên khẽ gật đầu hài lòng dặn dò.
“Vâng, chủ nhân.”
“Mà vừa rồi ngươi làm tốt lắm! Nếu không phải biết trước mọi chuyện, sợ rằng ngay đến ta cũng bị lừa đấy!”
“Chủ nhân quá khen. Đều là nhờ ý tưởng của ngài đột phá, thuộc hạ chỉ làm việc được giao mà thôi.”
Trước để Kurumi nghĩ cách dọa đám học viên không cho họ chạy ra khỏi kết giới tránh bại lộ thực tại ảo; sau đó nhờ Wanda vào vai Hàn Phong, đồng thời dựng lại tràng cảnh ngày đó bị Cthulhu tập kích; cuối cùng là chính mình hóa thân đại cao thủ mạnh mẽ và thần bí.
Kế hoạch đúng là của Tiêu Thiên nghĩ ra, nhưng để hoàn thành được mỹ mãn như vậy thì công lao của Wanda và Kurumi đều không hề nhỏ. Hắn biết mình chẳng thể làm được gì tốt hơn cho các nàng nên đành khen miệng suông, đáng tiếc, các Nữ Thần cũng không nhận tình.
“Thôi, bỏ chuyện đó sang một bên đi.” - Cười lắc đầu đầy bất đắc dĩ, Tiêu Thiên lần nữa nghiêm giọng: “Hải Tâm Diễm đã đến tay, xem như xong được một chuyện. Tiếp theo nên là lúc tính toán tới Vẫn Lạc Tâm Viêm rồi.”
“Chủ nhân cần gì cứ ra lệnh, thuộc hạ và tiểu Tam nhất định cố hết sức mình.”
“Ừm, hiện tại Hàn Phong chết rồi, tiếp theo hai người các ngươi trung mở rộng tầm ảnh hưởng của Tề Thiên Cung, đặc biệt là tại Phong Thành, đồng thời đẩy mạnh khuếch trương sự ảnh hưởng chúng ta trong nội bộ Hắc Minh hơn nữa đi, sau này ta có việc cần dùng cỗ lực lượng này.
Chuyện trong nội viện ta sẽ tự mình lo liệu. Nếu có gì cần ta sẽ gọi, ngươi không cần thường xuyên qua lại bên này nữa.”
“Vâng, chủ nhân.”
Wanda đáp lời xong liền rời đi, để lại một mình Tiêu Thiên tiếp tục chạy nhanh tới Phần Thiên Luyện Khí Tháp lúc này đã có thể nhìn thấy ở phía xa.
. . .
Lại nói tới tình huống của Phần Thiên Luyện Khí Tháp lúc này.
Cao cao trên bầu trời, chỉ thấy khối cầu hội tụ đấu khí của các trưởng lão nội viện trong tay Đại trưởng lão đã phát ra hào quang chói mắt giống như một mặt trời thu nhỏ, kéo theo y bào trên thân hắn không gió cũng tự dựng lên bành trướng cực độ, trông như một quả bong bóng bị thổi căng.
“Nhanh! Nhanh thêm chút nữa!” - Ánh mắt gắt gao tập trung vào vô hình hỏa mãng đang kịch liệt giãy dụa trong kết giới bên dưới, trong lòng Đại trưởng lão không ngừng gào thét thúc dục đấu khí truyền vào đấu khí cầu nhanh hơn.
Gràooo!!! Gréccc!!!
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong dòng dung nham bên dưới kết giới, vô hình hỏa mãng đã sớm nhận ra năng lượng ngưng tụ trong tay nhân loại trên bầu trời có tính nguy hiểm rất lớn, do đó, nó cũng quyết tâm liều mạng giãy giụa. Mà dưới sự công kích đã điên cuồng lại còn liên miên bất tận của vô hình hỏa mãng, hào quang của kết giới rốt cuộc đã bắt đầu xuất hiện những ảm đạm và đứt gãy mắt thường cũng có thể nhìn thấy được .
“Súc sinh này…”
Thấy kết giới đã tiến sát đến bờ vực sụp đổ, Đại trưởng lão đang muốn phân một phần sức lực ra phụ giúp các trưởng lão khác gia cố nó lại kết thời, thì đấu khí cầu trong tay hắn đột nhiên rung lên kịch liệt.
Cảm thụ độ rung lắc của khí cầu trong tay liền biết nó đã đạt tới điểm giới hạn, ánh mắt Đại trưởng lão xẹt qua vẻ vui mừng, lúc này sẵng giọng quát lạnh như tiếng sấm vang vọng khắp toàn bộ nội viện: “Súc sinh, cút trở về cho ta!”
Tiếng quát hạ xuống, hai tay Đại trưởng lão hơi vung lên, sau đó nhanh như cắt ấn xuống phía dưới, đấu khí cầu khổng lồ theo đó vèo một tiếng cắt xuyên qua kết giới, lặng yên không một tiếng động tiến vào bên trong, cuối cùng nện lên trên thân hình khổng lồ của vô hình hỏa mãng.
Bùm!
Gréccc…
Trúng chính diện một đòn công kích mạnh mẽ, cho dù với thực lực của vô hình hỏa mãng cũng phải rống lên một tiếng thê lương. Thế nhưng đó vẫn chưa phải là toàn bộ tác dụng của đấu khí cầu.
Theo đó, sau khi vô hình hỏa mãng bị vụ nổ lớn do va chạm ép sâu xuống dưới lớp dung nham, chỉ thấy khối đấu khí cầu kia vậy mà chậm rãi bành trướng lên, cuối cùng dưới thủ ấn kỳ dị cùng sự khống chế tinh chuẩn của Đại trưởng lão dần hòa làm một với kết giới trước đó, biến tầng năng lượng vô hình bao quanh Phần Thiên Luyện Khí Tháp từ mờ nhạt, đứt gãy, chớp nháy liên hồi quay trở lại trạng thái thô dày mà khỏe mạnh hơn cả lúc ban đầu.
Mắt thấy Vẫn Lạc Tâm Viêm lần nữa bị phong ấn vào trong tháp, tâm tình luôn căng cứng của các trưởng lão đều đã lay lắt như đèn cạn dầu xung quanh lúc này mới được dãn ra. Từng người nối đuôi nhau chậm rãi hạ xuống từ bầu trời tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.
“Phù... mệt chết ta!”
“Khốn khổ cái thân già này!”
“Hôm nay trở về phải xin Đại trưởng lão nghỉ phép một tuần xả hơi mới được.”
“Ngươi nghỉ rồi ai làm!? Ta cũng muốn nghỉ đây!”
“...”
“Mấy cái lão đầu này, già rồi mà còn không nên nết!” - Nhìn mấy lão bằng hữu lâu năm của mình thường ngày cao cao tại thượng trong mắt học viên, hôm nay lại vì quá mức mệt mỏi mà nằm dang tay, dạng chân trên đất, lại còn không ngừng càm ràm đòi nghỉ phép như những đứa trẻ, Đại trưởng lão nhịn không được cười xòa, thế nhưng nụ cười của hắn rất nhanh liền biến thành cười khổ khi nhìn về phía Phần Thiên Luyện Khí Tháp.
Thấy vẻ mặt Đại trưởng lão biến hóa, những người khác cũng hiểu được trăn trở trong lòng hắn, lúc này mới nghiêm túc ngồi dậy.
“Đại trưởng lão, súc sinh này càng ngày càng mạnh. Hôm nay chúng ta trấn áp được nó nhất thời, chỉ là hiệu quả cũng không được bao lâu. Tương lai sợ rằng cần phải có cách khác, hay ít nhất là có người khác trợ giúp mới được a.” - Một trưởng lão trầm ngâm nói.
“Phải đấy, Đại trưởng lão. Phong ấn lão viện trưởng để lại cho chúng ta mạnh thì mạnh thật, nhưng thời gian lâu như vậy nó cũng đã dần suy yếu, mà Vẫn Lạc Tâm Viêm mỗi lần bạo động là một lần mạnh hơn rõ rệt. Lần này đã có hơn một nửa trưởng lão trọng thương, lần sau e rằng…” - Một trưởng lão khác ngập ngừng không nói hết câu, nhưng ý tứ mọi người đều hiểu rõ.
“Nếu không ngươi nghĩ cách liên lạc với lão viện trưởng xem sao. Chỉ cần lão nhân gia ngài chịu động thủ, tin rằng mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết thôi!”
Đề nghị này vừa ra, mọi người đều hướng mắt sang Đại trưởng lão chờ câu trả lời.
“Lo lắng của mọi người ta đều hiểu, cũng đã nhiều lần suy nghĩ cách giải quyết, đáng tiếc là mãi vẫn chưa có phương án nào khả thi.
Về phần lão viện trưởng, nói ra có chút xấu hổ, nhưng ta cũng như các ngươi, chẳng biết lão nhân gia ngài đang ở đâu, khi nào mới trở lại hay làm sao liên lạc được cả.”
Mọi người nhìn nhau, đều thấy được trong ánh mắt đối phương sự bất đắc dĩ.
“Thành nhờ Vẫn Lạc Tâm Viêm, bại cùng vì Vẫn Lạc Tâm Viêm a!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 375: mục tiêu thứ hai, vẫn lạc tâm viêm
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 375: Mục tiêu thứ hai, Vẫn Lạc Tâm Viêm
Danh Sách Chương: