Tạch! Rắc! Rắc! Rắc!Choang!
“C-Các… các ngươi… các ngươi nhìn… nhìn bầu trời…”
“K-Kia là… là cái gì!?”
“X-Xúc… xúc tu sao!? Nhưng lớn như vậy…”
“…”
Tràng cảnh hùng vĩ, kỳ lạ mà hoành tráng xứng đáng hai chữ Thần Tích bất thình lình xuất hiện giữa trời hiện tại đang không chỉ khiến gần một ngàn học viên đều kinh ngạc tới ngây người, mà thậm chí xa xa trong rừng phòng hộ và cả sâu trong nội viện, các cường giả cũng đã bị thu hút.
Nhưng Tiêu Thiên lại không nghĩ như vậy.
“Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi dễ dàng như vậy sao?”
Bùng! Phừng!
Chỉ nghe hắn lạnh giọng quát lên một câu, sau đó dưới sự trợn mắt há hốc mồm của các học viên, toàn thân “lão sư quốc dân” bỗng chốc bùng lên đại lượng “đấu khí” màu đỏ tươi hoang dại, cuốn bụi đất xung quanh xoay vòng quanh thân như một chiếc vòi rồng hình người chính hiệu.
Chưa dừng lại ở đó. Ngay khi còn chưa hết ngạc nhiên với tình huống bùng phát khí thế của Tiêu Thiên, mọi người đã lại một lần nữa bất ngờ với cái cách mà hắn ra tay.
“Chích Thủ Già Thiên”
Ào! Ào! Ào! Vù! Vù!
Nương theo một cú vung tay cùng tiếng quát lớn vang vọng, chỉ thấy một bàn tay năng lượng hình trảo màu đỏ tươi nháy mắt đã xuất hiện giữa trời, sau đó nhanh như xuyên qua thời - không bay lên… tóm lấy xúc tu kia rồi kéo nó ngược trở lại.
Xèooooo…
Gràooo!!! Gréccccc…
Thủ trảo màu đỏ vừa tiếp xúc với xúc tu liền phát ra âm thanh “nướng mực” đặc trưng. Ngay lập tức, một tiếng thú gầm trong đau đớn vang lên xa xăm, nhưng vì lý do nào đó vẫn chói tai và khiến người nghe nhịn không được run rẩy vì hoảng sợ, như thể tồn tại đằng sau thiên mạc kia là chí cao vô thượng và việc nó bị thương là thiên đại tai họa, sẽ để lại hậu quả nghiêm trọng mà những con kiến hôi bên dưới chẳng bao giờ có thể tưởng tượng ra được.
Soạt! Sạttttt…
Mọi người có thể bị ảnh hưởng bởi tiếng gầm kia, còn Tiêu Thiên thì không. Thế nhưng chênh lệch kích cỡ rõ rệt, và có thể là cả sức mạnh nữa, lại khiến “lão sư quốc dân” dần thất thế. Cứ nhìn cái cách hắn đỏ mặt tía tai, nghiến răng nghiến lợi dùng cả sức bú sữa mẹ ra để gồng mình duy trì tư thế kéo co xuyên thời - không với xúc tu kia mà vẫn bị kéo lết đi từng chút một để lại sau lưng hai rãnh sâu trên mặt đất là thấy rõ.
“Tiểu Tam… giúp ta…”
“Vâng, lão sư.” - Cao giọng đáp lời một câu nhưng Kurumi chưa vội động thủ, thay vào đó, nàng lại xoay người lại, lạnh giọng nói: “Ta ra ngoài giúp lão sư kháng địch, các ngươi tốt nhất là nên yên phận ở trong kết giới, đừng làm gì dại dột. Huân Nhi học trưởng, ngươi cũng là đệ tử của lão sư, chuyện ở đây giao lại cho ngươi.”
Dứt lời, nàng lập tức xoay người lao ra khỏi kết giới thẳng về phía Tiêu Thiên, cặp súng một dài - một ngắn trong tay đồng loạt lên đạn.
“Zafkiel - Tứ Chi Đạn/Dalet”
“Zafkiel - Tam Chi Đạn/Gimel”
Đoàng! Đoàng!
Một viên đạn hồi phục bắn vào Tiêu Thiên, một viên đạn lão hóa bắn về phía xúc tu, “Mộng Yểm Tinh Linh” Kurumi cùng lúc phát huy tối đa cả hai sở trường hỗ trợ buff và khống chế của mình.
Đáng tiếc, từng đó vẫn là chưa đủ.
Trước sự cố gắng trong bất lực của Tiêu Thiên và Kurumi, xúc tu tuy có phần chậm lại, nhưng vẫn từng chút một rút ngược về phía bầu trời, kéo theo cả Hàn Phong chẳng rõ là còn sống hay đã chết.
Giữa lúc xu thế bại vong của lão sư quốc dân và đệ tử hắn đang ngày một hiện hữu rõ rệt, thì một điều ít ai ngờ tới lại bất thình lình xảy ra.
“Thập Thành - Đại Băng Tiễn”
Vút! Vù… Ầm!
Một mũi băng tiễn khổng lồ bất ngờ xuất hiện giữa không trung, sau đó xé gió lao lên bầu trời, va vào xúc tu và nổ tung thành những ánh sáng lấp lánh xinh đẹp khiến mọi người ngẩn ngơ vì bất ngờ. Và càng bất ngờ hơn khi người phát ra công kích, hiển nhiên là không nhiều lắm tác dụng kia, vậy mà lại là “Nguyệt Tiên Tử” Hàn Nguyệt.
“Nguyệt! Ngươi…”
Không có bất kỳ câu trả lời nào cho Na Na, bởi vì sau khi phát ra công kích kia xong, Hàn Nguyệt đã ngay lập tức lao người ra khỏi kết giới để tới đứng bên cạnh Kurumi và tiếp tục bắn tên.
Có tác dụng hay không, nàng không quan tâm. Nguyệt Tiên Tử chỉ biết rằng Tiêu Thiên đang ra sức chống địch và nàng có thể giúp, từng đó là đủ rồi.
Hành động bộc phát bất ngờ của Hàn Nguyệt khiến các học viên khác sững sờ, nhưng rồi rất nhanh, bọn họ liền bừng tỉnh. Một giới nữ nhân đều không ngại phá luật, không ngại lao ra chiến trường, không ngại sát cánh cùng lão sư của mình dục huyết phấn chiến, thì thân làm nam nhân sao có thể ngại khó.
Ngô Hạo là người thứ hai mặc kệ những chuyện khác để xông lên.
Mà Ngô Hạo đã như thế thì làm sao Hổ Gia, Huân Nhi rồi cả Tiêu Viêm có thể làm ngơ. Lập tức ba người cũng lên, kéo theo gần như toàn bộ Tề Thiên Môn cũng lên.
Tân sinh người ta đẳng cấp thấp hơn còn dám chiến một trận, thân là học trưởng, là đồng minh, quan trọng hơn là Hàn Nguyệt đã đi đầu rồi thì Na Na và các tỷ muội Linh cũng chẳng ngần ngại nữa, lúc này cùng lên.
Hiệu ứng Domino xuất hiện. Từng cá nhân lần lượt xông lên, từng tập thể đồng loạt xuất trận, rất nhanh, một kết giới không còn Kurumi kiểm soát liền biến thành dbrr, hoàn toàn không ngăn nổi những người trẻ tuổi này phát tiết nhiệt huyết của thanh xuân, ý chí của tu luyện giả và cả quyết tâm bảo vệ ngôi nhà thứ hai của mọi người.
Đương nhiên, vẫn còn đó vài kẻ vì nhiều lý do mà không nguyện ý động thủ như hai huynh đệ Bạch Gia hay các Luyện Dược Sư của Dược Bang, nhưng đó chỉ là số ít, chẳng ai thèm quan tâm.
Và cứ như thế, từ một mình Tiêu Thiên ra sức chống địch, tới Kurumi được hắn gọi tới trợ lực, tình huống nhanh chóng diễn tiến thành mấy trăm người ra sức bắn phá xúc tu. Các loại thủ đoạn công kích đa dạng, các loại màu sắc đấu khí sặc sỡ, các loại hình thù thiên kỳ bách quái biến trận đại chiến giữa phàm nhân với Thần Linh này trở nên vô cùng hùng vĩ.
Đáng tiếc, nhân lực có hạn mà Thần lực thì vô biên. Dù quyết tâm của các học viên rất đáng khen, nhưng tác dụng lại hầu như không có, thể hiện ở việc người dẫn đầu bọn họ, không ai khác ngoài “lão sư quốc dân” Tiêu Thiên, vẫn không ngừng bị kéo đi.
Lo lắng dần hiện trên mặt mọi người, nhưng không ai mở miệng nói, chỉ tiếp tục cắn răng ra sức công kích, thỉnh thoảng mới ném ánh mắt hy vọng về phía bóng lưng nhỏ yếu đang đứng mũi chịu sào kia. Hy vọng hắn sẽ không buông tay, hy vọng hắn sẽ không gục ngã, hy vọng hắn có thể dẫn dắt mọi người chiến thắng trận chiến này.
Như cảm nhận được kỳ vọng của mọi người sau lưng mình, Tiêu Thiên rốt cục nhịn không được… bạo phát tiểu vũ trụ.
“Cthulhu! Đừng… khinh người… quá đáng… Aaaaa!!!”
Bùng!
Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Nương theo một tiếng gầm lớn, lần lượt trắng, xanh ngọc bích, vàng nâu, xanh lá và xanh lam năm màu sắc đấu khí không hề liên quan nhiều tới nhau lúc này lại đồng loạt bùng lên, hòa quyện với nhau quanh thân Tiêu Thiên dưới hình dạng một ngọn lửa lớn, biến hắn thành một vị Hỏa Thần sặc sỡ mà mạnh mẽ bay thẳng lên bầu trời.
Nhìn Tiêu Thiên bỗng nhiên hóa thân thành thứ gì đó không phải người bay về phía xúc tu, trong tay còn lăm lăm một đóa hoa sen năm màu chậm rãi xoay tròn, các học viên đều chết lặng.
“Thực thể Viễn Cổ Cthulhu đúng không!? Cút đi cho ta!”
“Ngũ Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên”
Tiêu Thiên bay nhanh, đóa sen năm màu kia càng nhanh hơn, chỉ trong nửa cái nháy mắt rời tay đã xuyên qua thời không để va vào xúc tu và nổ tung!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Tạch! Tạch! Rắc! Rắc! Gréccc!!!
Một đám mây hình nấm khổng lồ nở rộ giữa không trung, theo sau bởi âm thanh nổ tung đinh tai nhức óc và những phong bạo thổi tán loạn cả mây trắng trên trời, đến mức không gian đều bị vụ nổ này tạc ra vết nứt, nhưng quan trọng hơn cả, vẫn là tiếng thét lên chói tai đầy đau đớn của sinh vật gì đó bên ngoài lỗ đen.
Vù! Vù! Vù!
Sức hút kinh khủng từ lỗ đen kia và cả những trận gió lớn trên cao rất nhanh liền dọn dẹp hết tàn dư khói bụi từ vụ nổ đi, để lộ ra trước mắt mọi người hình ảnh chiếc xúc tu lớn như thùng công-tai-nơ, dài tới hàng trăm mét bị nổ đứt tận gốc, máu đen vương vãi trường không.
Gréccccc… Grééééé…
“Aaaaa… phàm nhân, ta nhớ kỹ ngươi rồi!”
Chủ nhân của chiếc xúc tu lớn kia thét lớn đầy đau đớn xen lẫn cả tức giận, thậm chí tứk mà nói tiếng người luôn ák, nhưng rồi sau đó… không có sau đó nữa. Có vẻ như hắn chỉ cố gắng để lại một câu hung ác gỡ mặt mũi xong liền chạy mất dép rồi.
Không gian bỗng chốc tĩnh lặng, thời gian cũng như ngừng lại khi bên ngoài lỗ đen không hề vang lên bất kỳ âm thanh nào khác nữa. Về phần chiếc xúc tu bị nổ đứt trước đó…
Bùm! Choẹt!
...cứ thế nổ tung thành huyết vụ giữa hư không, sau đó hóa thành ánh sáng lấm tấm giữa thiên địa, kéo theo vết nứt vị diện lớn cũng nhanh chóng lành lại.
“K-Kết thúc rồi… sao?”
“Ch-Chắc là… như thế… Ta cũng không biết…”
“Mà… rốt cục thì vừa rồi… là thứ gì thế…”
“...”
m thanh nghị luận bắt đầu nổi lên khắp nơi. Ban đầu chỉ là ai đó tự lẩm bẩm, dần dần lan ra thành hai người nói chuyện với nhau, sau đó một thành hai, hai thành bốn, bốn thành mười sáu v.v. cứ thế tăng lên theo cấp số nhân, nhưng tất cả đều chỉ dừng lại ở mức nghi ngờ và suy đoán, bởi vì chẳng ai biết sự thật của chuyện vừa xảy ra là gì cả.
Tuy nhiên, có một điều mọi người đều nhìn tận mắt, nghe tận tại và hiểu rõ tận tâm, đó là thân ảnh không lấy gì làm cao lớn bọc trong hỏa diễm không cánh vẫn lơ lửng giữa trời kia chính là người mạnh nhất, là nhà vô địch, là kẻ chiến thắng trong lòng tất cả mọi người.
Hàn Phong!? - Giữa hàng ngàn công kích trước đó, lại thêm vụ nổ kinh khủng sau này, nói rằng hắn chưa chết sợ rằng cũng chẳng ai tin.
Đến đây, Tiêu Thiên không chỉ thắng được lòng tin và sự kính trọng từ tất cả các học viên, mà còn hợp thức hóa thành công việc hắn giết chết Hàn Phong bằng câu chuyện “Dược Hoàng dẫn người tấn công Già Nam nội viện, kết quả chết dưới loạn quyền” một cách danh chính ngôn thuận.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 374: đóng kịch
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 374: Đóng kịch
Danh Sách Chương: