Ba ngày sau, đúng theo trình tự thời gian, Huân Nhi và Tiêu Viêm cùng nhau lên đường trở về Gia Mã Đế Quốc.Tiêu Thiên có xuất hiện tiễn biệt nhưng từ chối đi cùng với lý do còn việc cần giải quyết, nếu may mắn sắp xếp được sẽ cố gắng kịp trở về.
“Biểu ca đã làm hết mọi thứ có thể cho ngươi, tiếp theo nhìn biểu hiện của ngươi nữa thôi đấy, tiểu Viêm tử.” - Bàn tay vỗ vỗ vai Tiêu Viêm, Tiêu Thiên cười nhưng ánh mắt nghiêm nghị: “Nhớ kỹ, trận chiến lần này ngươi chỉ được thắng, không được thua.”
Tiêu Viêm sau nửa năm bám sát khóa trình Tiêu Thiên giao cho đã trưởng thành hơn rất nhiều, mặc dù trên đẳng cấp không có thêm bất kỳ đột phá nào khác, nhưng bù lại hắn thành thục thêm nhiều loại đấu kỹ, trau dồi dày hơn ý thức chiến đấu và đặc biệt là một thân bản lĩnh Luyện Dược Sư cấp hai tiến sát cấp ba đã cho Tiêu đại thiên tài một cái nhìn rất khác về hai chữ tu luyện.
“Ta nhất định sẽ không làm ngươi thất vọng, Tiêu Thiên biểu ca.” - Gật đầu chắc nịch, Tiêu Viêm chắp tay với người thầy, người thân này của hắn một cái, lại khẽ gật đầu với Hổ Gia, Ngô Hạo và đông đảo thành viên Tề Thiên Môn đến tiễn xem như chào hỏi, sau đó mới leo lên con Sư Thứu đang có Huân Nhi ở trên chờ sẵn phía sau.
Nhắc tới Huân Nhi thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Nàng sở hữu thiên phú trời ban, lại không ngại tiêu hao đại lượng Hỏa Năng vào phòng tu luyện tốt nhất trong Phần Thiên Luyện Khí Tháp, cộng thêm việc được Kurumi âm thầm hỗ trợ gia tốc tu luyện bằng các thủ đoạn hiệu chỉnh thời gian nên chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, đẳng cấp của cô nàng công chúa Cổ Tộc này đã phá trần Đấu Linh sơ kỳ để bước vào tứ tinh Đấu Linh.
Đương nhiên, chỉ với từng đó hỏa hầu mà muốn leo top 10 Cường Bảng như tuyên bố vẫn là bất khả thi, nhưng đơn đấu đánh bại thất tinh Đấu Linh như Bạch Phong thì Huân Nhi có thừa khả năng chứ chẳng phải không.
“Thượng lộ bình an, quyết chiến quyết thắng!” - Nhìn Sư Thứu càng bay càng xa, Tiêu Thiên một bộ thân tình trận trận hô to vang vọng khiến mọi người đều ấm lòng không thôi.
Chỉ có Huân Nhi là vẫn một mặt bình tĩnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng về phía xa xăm, bàn tay khẽ nắm chặt túi thơm màu đỏ thẫm Tiêu Thiên âm thầm đưa cho nàng hôm trước.
. . .
Vắng mợ chợ vẫn đông, Tiêu Viêm và Huân Nhi đi hay ở thì Tề Thiên Môn cùng Già Nam nội viện cũng không thay đổi gì nhiều.
Tề Thiên Môn vẫn nhận đặt hàng và buôn bán đan dược, mặc dù quy mô có chút thu nhỏ lại vì nhiều lý do, nhưng uy tín đảm bảo giúp tiền lời bọn họ kiếm được không hề sụt giảm, ngược lại là vẫn tăng đều đặn từng tháng.
Nói về giảm sút, thì Phần Thiên Luyện Khí Tháp sau khi mất đi “đại ca” Vẫn Lạc Tâm Viêm rất nhanh liền bị người ta phát hiện ra là đã không còn phép màu như trước đó nữa. Chỉ là chưa chờ mọi người kịp hoảng loạn mọi chuyện đã đâu lại vào đấy.
Nguyên nhân là sau một thời gian chuẩn bị, Tiêu Thiên đã quyết định âm thầm trả lại “tiểu đệ” Vẫn Lạc Tâm Viêm thay vào vị trí của người đại ca đã về với đại gia đình của nó.
Chuẩn bị gì à? - Đầu tiên là lưu lại linh hồn ấn ký lên hỏa chủng, sau đó tiếp tục phong ấn vài ngàn đóa Huyền Hoàng Liên kích cỡ khác nhau dưới biển dung nham cho đứa nhỏ này ăn mỗi ngày, đảm bảo nó sẽ lớn nhanh mà vẫn được “bồi dưỡng tình cảm” đúng cách mà thôi.
Có một việc khá đáng nói là đối với việc Phần Thiên Luyện Khí Tháp lúc thiêng lúc không, Đại trưởng lão lại chỉ đinh ninh rằng Vẫn Lạc Tâm Viêm bị thương nên mới như thế. Điều này không bàn mà hợp tránh cho Tiêu Thiên một đống phiền phức.
Mọi chuyện đâu vào đó, mọi người đều vui vẻ, mọi sự đều bình yên đánh dấu hành trình quay về quá khứ của Tiêu Thiên đến đây cũng chính thức kết thúc.
. . .
Nơi sâu xa bên trong Ma Thú Sơn Mạch chợt mọc lên một tòa cung điện rộng lớn, xa hoa.
“Cuối cùng cũng trở về!” - Hai mắt chậm rãi mở ra, Tiêu Thiên có chút cảm khái nhìn quanh một vòng căn mật thất quen thuộc được hắn chọn làm nơi bế quan ngày… hôm qua, theo đúng nghĩa đen.
Du hành về quá khứ gần một năm gây ra đủ các kiểu sự kiện lớn nhỏ mà thời gian ở thực tại lại chỉ trải qua chưa đầy một ngày, loại cảm giác đi một ngày đàng, học một sàng khôn rất xa nhưng thật gần như luân hồi một kiếp này thực sự là khó tả.
“Trải nghiệm một lần là đủ rồi, sau này vẫn là để phân thân làm đi thì hơn.”
Thu hoạch hai loại dị hỏa, Hệ Thống lên cấp kéo theo nồng độ huyết mạch và độ thuần thục đấu kỹ [ Kế Thừa ] từ các Nữ Thần tăng lên, Tiêu Thiên bây giờ đã có thể giống như Kurumi thoải mái dùng Bát Chi Đạn/Het tạo bản sao của chính mình, sau đó thông qua Cửu Chi Đạn/Tet chia sẻ giác quan và suy nghĩ của bản thể với phân thân ở chiều không - thời gian khác, qua đó nhờ “chúng” thay hắn làm việc mà không cần phải tự mình quay về như hành trình Hắc Giác Vực vừa qua nữa.
Đương nhiên, với thực lực hiện tại của hắn thì tối đa cũng chỉ có thể thoải mái thao túng một phân thân, trong khoảng không - thời gian trên dưới 5 năm mà thôi, nhiều hơn sẽ ảnh hưởng tới thọ nguyên, được không bù mất.
“Mà, thực lực của ngươi bây giờ là cấp độ gì rồi, Wanda?” - Hít sâu một hơi trấn tĩnh tâm tình vẫn có chút quay cuồng, Tiêu Thiên hơi ngẩng đầu nói vào không trung trống rỗng trước mặt mình.
“Xét theo xếp loại của vị diện này thì thực lực thuộc hạ đã tương đương nhất tinh Đấu Tông, chủ nhân.” - Như thường lệ, Wanda là người bước ra từ giữa hư không, thái độ cung kính đáp lời.
Chỉ một câu “loại bỏ khái niệm [ Tương Quan Thực Lực ] giữa ký chủ với các Nữ Thần đã được triệu hoán” ngắn gọn, Hệ Thống đã gián tiếp giúp Wanda thoát khỏi cảnh bị Tiêu Thiên kéo chân sau, trực tiếp đưa đẳng cấp cô nàng Phù Thủy Đỏ này một lần duy nhất hậu tích bạc phát tới thẳng Đấu Tông.
Nói cách khác, sau rất nhiều năm cáo mượn oai hùm, dựa hơi người khác trang bức thì rốt cuộc Tề Thiên Cung cũng đã có cho mình một siêu cường giả cấp Tông Sư chân chính là Wanda. Còn Hoàng Dung, Mộc Ánh Tuyết, Medusa và Kurumi bốn người còn lại cũng đều đã đạt thập tinh Đấu Vương, đẳng cấp tối đa theo xếp loại R của các nàng.
Về phần Tiêu Thiên, khụ, tam tinh Đấu Linh quèn mà thôi.
“Nhất tinh Đấu Tông, đạt điều kiện cần nhưng vẫn thiếu điều kiện đủ a.” - Hơi vươn vai, thở phào một hơi, Tiêu Thiên cười lắc đầu: “Mà thôi, cái gì thiếu chứ thời gian vẫn còn tạm đủ. Trước mắt cứ tập trung tu luyện cường hóa chính mình đã.”
Nói, hắn lật tay lấy ra một viên đan dược bỏ vào miệng, sau đó chậm rãi nhắm lại hai mắt bắt đầu một đợt bế quan đúng nghĩa. Và một nhắm mắt này… chính là trọn vẹn một năm sau!
. . .
Một năm với người bình thường không dài cũng chẳng ngắn, trong mắt tu luyện giả thậm chí chỉ là một lần ngồi xuống tĩnh tu không hơn không kém. Thế nhưng đối với cá nhân Tiêu Thiên mà nói, một năm ngắn ngủi đã qua lại là muôn màu đặc sắc.
Tại dòng thời gian Tề Thiên, bản thể của hắn vẫn cắn dược đều đặn, vẫn một mực bế quan, vẫn hoàn toàn không quan tâm đến những gì xảy ra bên ngoài cánh cửa mật thất đóng chặt kia. Sự cố chấp này mang tới cho Tiêu Thiên lợi ích rõ rệt chỉ sau vẻn vẹn một năm, đó là đẳng cấp của hắn đã tăng hẳn bốn tiểu cảnh, từ tam tinh Đấu Linh lên thất tinh Đấu Linh.
Một năm đột phá bốn tiểu cảnh, so với thành tích nửa năm bốn tiểu cảnh trong quá khứ chậm hơn một nửa, nhưng nên nhớ lúc đó hắn vẫn còn được các Nữ Thần “gánh”, còn lần này lại hoàn toàn là tự lực cánh sinh.
Huống hồ, thoạt nghe “tu luyện chậm hơn một nửa” có vẻ rất nghiêm trọng, thế nhưng đừng quên đó chẳng qua là Tiêu Thiên tự so với chính mình mà thôi. Ngược lại nếu đem tốc độ tu luyện kia đi so với người cùng tuổi hay cùng thiên phú, thì thành tích này dư sức cho bọn họ nghi ngờ nhân sinh.
Đó là câu chuyện khá nhàm chán của Vô đại nhân tại dòng thời gian Tề Thiên, còn trong khi đó tại dòng thời gian Bồng Lai, “lão sư quốc dân” Tiêu Thiên lại trải qua một nhân sinh vô cùng đắc ý.
Sáng vào nội viện mượn cớ châm cứu khi dễ Hàn Nguyệt, cũng có đôi lúc là dạy dỗ Hổ Gia và Ngô Hạo tu luyện đổi gió; buổi chiều không có gì làm lại cùng Tử Nghiên trộm dược liệu trân quý trong kho, hoặc vào sơn mạch trấn lột thiên tài địa bảo của đám ma thú đáng thương; tối đến quay ra ngoại viện khi dễ Tiêu Ngọc; ngày nào đó nếu nhàm chán muốn làm gì đó kích thích, hay chỉ đơn giản là có hứng thú giết người cướp của thì quay đầu ra Hắc Giác Vực tìm đối thủ thư giãn gân cốt. Cuộc sống đơn giản là thoải mái, đặc sắc mà “mỹ” theo nhiều nghĩa.
Đương nhiên, tất cả những việc Tiêu Thiên làm ở dòng thời gian Bồng Lai trong quá khứ sẽ góp phần định hình nên dòng thời gian Tề Thiên của hiện tại, vì thế hắn cũng hiểu bản thân phải biết tiết chế và tính toán sao cho không tự vác đá đập chân mình, kẻo một lần hưng phấn lại cả đời hứng phân thì được không bằng mất.
Đây cũng là lý do vì sao dù biết rất nhiều lần Tiêu Ngọc và Hàn Nguyệt đã hoàn toàn sẵn sàng tiến thêm một bước, nhưng Tiêu Thiên vẫn phải lắc đầu từ chối vác thương ra trận một cách đầy bất đắc dĩ.
“Có khi lần này xuất quan phải tìm cơ hội xả lũ một phen, cứ thế này không chỉ hại thân, hại thận mà còn hại cả tâm thần a, haiz!”
“Chủ nhân, ngài nhanh trở về thực tại bên kia đi, ra đại sự rồi!”
Đang lúc Tiêu lão sư nhìn trời cảm khái sau một buổi châm cứu cho Hàn Nguyệt thì Wanda bỗng nhiên bước ra từ trong hư không, cả vẻ mặt lẫn giọng nói đều có thấy sự gấp gáp hiếm gặp.
“Chuyện gì đó, Wanda?” - Hơi cau mày, Tiêu Thiên trầm giọng hỏi.
“Tiểu Y Tiên gặp chuyện rồi, chủ nhân.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 379: tiểu y tiên… gặp nạn!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 379: Tiểu Y Tiên… gặp nạn!
Danh Sách Chương: