“Lưỡng Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên”
Ầm! Bùm!
“Tứ Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên”
Ầm! Ầm! Ầm!
“Lục Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên”
Ầm! Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
“...”
“Ngươi… không… giết… được… ta…”
Chờ mãi không thấy Tiêu Thiên lại tiếp tục bắn phá kết giới vô hình, cuối cùng “Tiểu Y Tiên” lại là người chủ động lên tiếng trước.
Đối diện, sau khi tận mắt chứng kiến thủ đoạn mạnh nhất bản thân có thể làm ra hiện tại là Lục Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên đều vô dụng, thì dù không muốn nhưng rốt cuộc Tiêu Thiên cũng phải tin rằng hắn thực sự không thể làm gì được đối phương.
Tuy nhiên, hắn không làm gì được, không có nghĩa là người khác không làm gì được.
“Phải thừa nhận cái mai rùa này của ngươi đủ cứng rắn, chỉ là không biết nó có mềm thành vỏ quýt trước bộ móng tay ta có thể mời tới giống như thế này hay không?”
Soạt!
Theo thanh âm cười nói của Tiêu Thiên hạ xuống, chỉ thấy bầu trời u ám của U Minh Chiểu Trạch bỗng nhiên sáng bừng lên tràng cảnh bàn tay ánh sáng thon gọn không rõ của ai thò ra từ đằng sau thiên mạc, dễ dàng tóm lấy rồi giật đứt chiếc xúc tu của Cthulhu, sau đó bóp nát nó thành từng quang điểm lấm tấm tiêu tán trong thiên địa.
Nhìn thấy hình ảnh chỉ ngắn gọn vài giây nhưng ý tứ truyền tải lại hết sức rõ ràng, vẻ mặt luôn cứng ngắc của “Tiểu Y Tiên” cũng nhịn không được có chút thay đổi.
“Ngươi… sẽ… không… làm… như… vậy…”
“Ể!? Ngươi không phải là ta, làm sao ngươi biết ta sẽ không làm?”
“Bởi… vì… nàng… ta… cũng… sẽ… chết…”
Câu trả lời của “Tiểu Y Tiên” vừa ra, Tiêu Thiên lập tức trầm mặt, lạnh giọng: “Nếu Tiểu Y Tiên có bất trắc, ta sẽ bắt ngươi chôn cùng nàng!”
“Ta… có… một… cách… vẹn… toàn…”
“Ngươi có cách?” - Nghe được lời của đối phương, trong lòng Tiêu Thiên bỗng nhiên dấy lên cảm giác “thỏa thuận với quỷ” đầy bất an, thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn lạnh lùng đáp: “Cách gì ngươi nói đi, ta đang nghe đây.”
“Ngươi… giúp… ta… khôi… phục… thực… lực… Đến… đúng… thời… điểm… ta… sẽ… tự… rời… đi…”
“Hahaha! Ngươi xem ta là trẻ ba tuổi à?” - Không chỉ còn là bật cười, lần này Tiêu Thiên thậm chí cười lớn ra thành tiếng: “Nếu không chúng ta đổi ngược lại, ngươi rời khỏi người Tiểu Y Tiên trước, sau đó ta sẽ giúp ngươi khôi phục thực lực, thế nào?”
“Ngươi… không… có… quyền… mặc… cả…”
Lời này vừa vào tai, Tiêu Thiên lập tức ngừng cười, vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thân ảnh mảnh mai phía xa, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn.
Hắn là người biết rõ cốt truyện Đấu Phá Thương Khung, điều đó cho phép một Tiêu Thiên bình thường quyền trở thành Vô đại nhân tính tận thiên hạ. Đáng tiếc, ưu điểm lớn nhất ấy lại không có bất kỳ tác dụng nào trước tình huống hiện tại.
Hắn chẳng quản xa xôi tự mình xuất hiện ở đây gián tiếp khẳng định rằng kẻ làm chủ nhân này vô cùng quan tâm Tiểu Y Tiên. Đối phương đủ khôn ngoan để nhận ra điều đó và trực tiếp dùng nó ép Tiêu Thiên phải chấp nhận làm kẻ chiếu dưới trên bàn đàm phán.
Thêm nữa là hoàn cảnh nơi này không có lợi cho hắn, ngược lại nó còn cung cấp đầy đủ ưu thế cho đối phương. Cứ nhìn cái cách tế đàn nhìn như yếu ớt kia đứng vững trước Lục Sắc - Phật Nộ Hỏa Liên là biết lợi thế sân nhà của “Tiểu Y Tiên” lớn như thế nào.
Trong một cuộc đấu trí mà thiên thời - địa lợi - nhân hòa tất cả đều nằm ngoài tầm tay, thì đúng như đối phương nói, Tiêu Thiên thực sự không có quyền mặc cả. Thế nhưng thua người không thua khí thế, hắn không thể cứ đơn giản như vậy chịu thua được.
“Ta nói yêu ma, nếu ta đoán không lầm thì ngươi hẳn là không thể, hay ít nhất là chưa thể rời khỏi tế đàn này được, đúng không? Chậc! Chậc! Chậc! Cá chậu chim lồng a! Một mình ta không phá nổi cái mai rùa này của ngươi, nhưng trăm người, ngàn người, vạn người thì sao nhỉ?”
“Chủ nhân, đừng quan tâm thuộc hạ… aaaaa…”
Đang lúc Tiêu Thiên ngoài mạnh, trong yếu cố gắng cắn ngược “Tiểu Y Tiên” một cái, thì âm thanh lanh lảnh quen thuộc của Tiểu Y Tiên lại bất ngờ vang lên từ bên trong tế đàn.
“Tiểu Y Tiên, ngươi…”
Không chỉ là giọng nói, mà trong một sát na, Tiêu Thiên thực sự đã nhìn thấy đôi mắt quỷ kia thoáng khôi phục thanh tỉnh trở lại. Đáng tiếc, cũng chỉ là một sát na không hơn không kém trước khi màu đen thăm thẳm lại một lần nữa tràn ra chiếm lấy quyền chủ động.
“Phàm… nhân… câu… trả… lời… của… ngươi…”
“Tốt! Ta đồng ý với phương án của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất là nên giữ lời, bằng không chân trời góc biển ta cũng nhất định sẽ truy sát ngươi tới cùng!” - Hiểu rằng đối phương đây là cố ý chứng minh hắn có con tin và mọi quyết định tiếp theo của cả hai bên sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới tính mạng nàng, Tiêu Thiên không còn cách nào khác ngoài cắn răng đồng ý.
Mà đối diện với vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo của hắn, “Tiểu Y Tiên” vẫn một bộ không quan tâm lắm.
“Ngươi cần gì để khôi phục thực lực?”
“Nam… nhân… khỏe… mạnh…”
“Ngươi…” - Câu trả lời vô cùng bất ngờ của đối phương khiến vẻ mặt vốn đang âm trầm của Tiêu Thiên cũng nhịn không được biến ngạc nhiên, nhưng rồi nghĩ tới điều gì đó, rất nhanh hắn lại lạnh giọng hỏi: “Ngươi cần nam nhân làm gì?”
Nhân mạng, máu tươi, đan dược, thiên tài địa bảo v.v. những thứ thường được người bị thương và yêu ma quỷ quái yêu thích đều đã được hắn suy nghĩ tới, chỉ riêng “nam nhân khỏe mạnh” thì không.
“Ngươi… không… cần… biết…”
“Ta cần biết!” - Cực kỳ rõ ràng và chắc chắn, Tiêu Thiên dùng một giọng không thể nghi ngờ khẳng định: “Thân thể này thuộc về Tiểu Y Tiên và ta cần nàng nguyên vẹn trở về, bằng không ngọc đá cùng tan ta cũng phải bảo vệ danh dự và trinh tiết cho nàng. Tin chắc Tiểu Y Tiên sẽ hiểu cho quyết định này của ta.”
Đối diện, “Tiểu Y Tiên” bất ngờ im lặng, chỉ có động tác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt đen thui thăm thẳm và các hoa văn kỳ dị màu xanh lục vẫn chưa từng ngừng nhấp nháy trên người nàng là dấu hiệu nhận biết thời gian vẫn đang trôi qua từng giây.
Không biết bao lâu sau.
“Ta… cần… nam… nhân… dương… khí…”
“Quả nhiên!” - Câu trả lời của đối phương vừa ra, Tiêu Thiên lập tức nghiến răng, nghiến lợi.
Nam nhân, vẫn là khỏe mạnh a! May mà hắn còn đủ tỉnh táo không gật đầu bậy, bằng không cho dù cứu được Tiểu Y Tiên trở về sợ rằng nàng cũng sẽ tự kết thúc tính mạng của mình thôi.
Lại nói, yêu ma quỷ quái không hổ là yêu ma quỷ quái, mỗi lời nói ra đều là cú lừa trong cú lừa!
“Ngươi muốn dương khí, ta có thể cung cấp cho ngươi máu tươi, hoặc hỏa diễm.” - Hít sâu một hơi nén lại tức giận trong lòng, Tiêu Thiên gằn giọng nói: “Về phần nam nhân, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Dứt lời, Tiêu Thiên vung tay thả ra sáu loại dị hỏa khiến không gian âm u của U Minh Chiểu Trạch ấm lên không ít. Đáng tiếc, trong đó lại không bao gồm “Tiểu Y Tiên”.
“Ta… chỉ… cần… nam… nhân… dương… khí…”
Trên bầu trời, Tiêu Thiên híp mắt nhìn xuống đối phương. Bên dưới mặt đất tanh hôi bên trong tế đàn, “Tiểu Y Tiên” cũng trợn lớn đôi mắt quỷ đen ngòm của mình nhìn lên không chớp lấy nửa cái.
Cả hai cứ thế nhìn nhau không nói cũng chẳng cử động, mãi cho đến khi… Tiêu Thiên thở dài một hơi phá vỡ tĩnh lặng.
“Thôi được! Ta đồng ý cung cấp dương khí cho ngươi, nhưng sẽ chỉ một mình ta làm việc này, không có bất kỳ nam nhân thứ hai nào khác tham gia vào.”
“Không… đủ…”
“Đủ hay không thử rồi mới biết.”
“Ngươi… sẽ… chết…”
“Vậy thì ngươi đừng để ta phải chết! Đây là điểm mấu chốt cuối cùng của ta. Chậm còn hơn không hay là ta xin lỗi Tiểu Y Tiên một tiếng rồi tiễn cả ngươi lẫn nàng về với vĩnh hằng, ngươi chọn đi!”
Lần này tới lượt “Tiểu Y Tiên” im lặng. Có vẻ như sự quyết tâm và cả khả năng kết thúc chuyện này bằng bạo lực của Tiêu Thiên đã khiến nàng nảy sinh cảm giác nhún nhường đôi phần.
“Cũng… được…” - Sau một hồi trầm ngâm như đang phân tích thiệt hơn, rốt cuộc “Tiểu Y Tiên” cũng lên tiếng: “Ngươi… vào… đây…”
Theo lời này phát ra từ miệng của “Tiểu Y Tiên”, chỉ thấy những ký tự kỳ quái màu xanh trên mười cột đá quanh tế đàn chợt ngừng nhấp nháy, kéo theo đó là kết giới vô hình nhưng luôn tồn tại ở đó cũng dần phai đi.
“Chủ nhân! Đừng…”
Từ đầu đến giờ vẫn luôn lẳng lặng một bên không nói, thế nhưng nhìn thấy Tiêu Thiên thực sự muốn lại gần yêu ma phía dưới kia, Wanda lại nhịn không được thốt lên thành tiếng.
“Yên tâm, ta có nắm chắc.” - Mỉm cười ném cho nàng một ánh mắt tự tin, bàn tay Tiêu Thiên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc vàng nâu óng ả của Wanda vài cái, sau đó mới quay đầu chậm rãi bay về phía tế đàn.
Hai bên nhìn nhau chằm chằm không nháy mắt, thời gian giống như chậm lại đến nỗi khoảng cách chỉ hơn trăm mét nhưng Tiêu Thiên bay gần một phút mới qua tới. May mắn là cho đến khi hắn đặt chân xuống tế đàn rồi vẫn không có bất kỳ tình huống gì xảy ra.
Hay ít nhất là Tiêu Thiên nghĩ như thế!
Soạt! Vù!
Theo đó, thời điểm hai chân Tiêu Thiên vừa chạm xuống mặt đất cũng là lúc toàn bộ những ký tự kỳ dị đã tắt trước đó lại đồng loạt sáng lên. Từ trên cao nhìn xuống, chỉ thấy khuôn viên trăm mét quanh tế đàn lúc này đã bị bao phủ thành một quả cầu ánh sáng xanh lục quỷ dị mà chói mắt.
Chưa dừng lại ở đó.
“Chủ nhân!”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Trong khi Wanda điên cuồng vung chưởng công kích kết giới từ bên ngoài, thì ở bên trong tế đàn, Tiêu Thiên lại bị lực lượng vô hình gì đó nâng lên không trung cách mặt đất khoảng nửa mét, tứ chi cũng bị xích về bốn hướng đúng theo tư thế ngũ mã phanh thây. Hắn ra sức cố gắng gào thét và dãy dụa, thế nhưng cả đấu khí lẫn thân thể đều chẳng động lấy nửa phân, chỉ có suy nghĩ là có vẻ như vẫn lưu loát mà thôi.
Tình huống không khác gì bị bóng đè, hay chính xác hơn, là bị quỷ đè!
Về phần “Tiểu Y Tiên”, không biết từ bao giờ và bằng cách nào đã đứng thẳng trước mặt Tiêu Thiên, đôi mắt ma quỷ đen thăm thẳm nổi bật giữa những ánh sáng xanh lục xung quanh đang ngẩng lên nhìn hắn chằm chằm.
“Phàm… nhân… sẵn… sàng… đi…”
Nói, cánh tay “Tiểu Y Tiên” khẽ vung lên, toàn bộ y phục trên người Tiêu Thiên lập tức theo đó mà tan nát thành từng mảnh nhỏ, để lộ ra thân thể trần trùng trục có phần ngăm đen mà cường tráng của hắn trước mặt đối phương.
Ánh mắt chậm rãi dời xuống “tiểu Thiên”, bàn tay đầy hoa văn và móng tay sắc nhọn của “Tiểu Y Tiên” cẩn thận từng chút một nắm lấy chiếc vòi voi không lớn không nhỏ đang vắt vẻo ngang tầm mắt nàng, miệng nhỏ khẽ há rộng lộ ra bốn chiếc răng nanh sắc nhọn, sau đó… (chỗ này lược bớt một vạn chữ!)
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 382: bị quỷ… thổi kèn!?
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 382: Bị quỷ… thổi kèn!?
Danh Sách Chương: