Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 396: cát nhân có thiên tướng

Trang chủ
Đồng Nhân
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
Chương 396: Cát nhân có thiên tướng
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một đêm tập kích ngược không thành, Lilim xem như hiểu được tâm ý Tiêu Thiên. Những đêm sau đó nàng đều ngoan ngoãn nghỉ ngơi, dù trong lòng có rạo rực đến mấy cũng cố gắng nhịn xuống, quá lắm thì tự mình giải quyết mà thôi.



Đối với thay đổi của Lilim, Tiêu Thiên biết nhưng cũng không nói gì, chỉ im lặng cùng nàng duy trì lịch trình thẳng hướng đông nam, ngày đi - đêm nghỉ không đổi. Mãi cho đến chiều tối ngày thứ ba, giữa vô biên cát vàng và gió nóng từng cơn của sa mạc, hai người mới lần đầu tiên may mắn gặp được người sống, vẫn là một đội xe.



Gặp được nhau là duyên, sau vài câu hỏi thăm xã giao, đội xe tốt bụng này thấy Tiêu Thiên một không giống người gian ác, hai đẳng cấp không cao, ba là thân đơn - thế cô so với mấy chục người bọn họ, hơn nữa giữa gian khổ như vậy vẫn không nỡ bỏ lại nữ hài hắn giới thiệu là “biểu muội” yếu đuối trên lưng, ngược lại còn bất chấp mệt mỏi cõng nàng lên đường, liền hào phóng thu lưu cho hắn đi nhờ.



Cái này gọi là thiện nhân có thiện báo đi, mặc dù vị Vô đại nhân này cũng không phải thiện nhân gì cho lắm.



Bởi vì hai người Tiêu Thiên tương đối xa lạ nên đội xe quyết định tạm thời khóa hai người trong thùng hàng để đảm bảo an toàn. Đối với chuyện này, Tiêu Thiên không để ý lắm, ngược lại còn tỏ ra vô cùng hợp tác với bọn họ.



Phật dạy phải biết bằng lòng với những gì mình đang có. Người ta chịu giúp là may rồi, lại còn đòi hỏi nữa thì quá không phải người. Huống hồ, ở trong này tuy rằng tối tăm một chút, nhưng so với phải đầu trần phơi nắng, phơi gió ngoài kia còn tốt gấp trăm lần.



Thời gian chậm rãi trôi qua trong tối tăm, mãi cho đến khi bên ngoài văng vẳng những âm thanh hô hoán nhau dựng trại, nổi lửa, Tiêu Thiên và Lilim trong này mới biết là mặt trời đã lặn rồi.



Lạch cạch! Soạt!



Tiếng chìa khóa tra vào chợt ổ vang lên, theo sau bởi chút ánh sáng le lói của lửa trại len vào khi tấm màn chắn cát thô dày đột nhiên bị vén ra, lúc này đập vào mắt Tiêu Thiên là một nam tử trung niên cường tráng đang cười chân chất: “Tiêu huynh đệ, dậy ăn tối nào!”



“Đa tạ vị lão ca này.” - Hiểu rằng đối phương đến để mời mình ra ăn tối, Tiêu Thiên vội vàng cười chắp tay, sau đó nhảy xuống trước rồi vừa đỡ Lilim vừa nói: “Đã làm phiền các vị cho đi cùng còn ăn không, uống không, thật sự ngại quá. Chờ đến được thành thị, ta và biểu muội nhất định sẽ hậu tạ mọi người.”



“Bỏ đi, bỏ đi! Xuất môn ra bên ngoài, giúp đỡ lẫn nhau không có gì là không tốt.” - Nam tử trung niên phất phất tay, cười nói tiếp: “Đúng rồi, tự giới thiệu một chút. Ta gọi là Hàn Trùng, là chấp sự của Hàn gia tại Thiên Bắc Thành, lần này có chút sự vụ trong người phải từ phía bắc đi ngang qua hoang mạc mới phát hiện ra huynh muội các ngươi.



Mà ta nói Tiêu huynh đệ, huynh muội hai người các ngươi may mắn thật đấy. Sa mạc này nổi tiếng có Sa Thú thường xuyên tấn công người, nếu bị chúng nó phát hiện ra, chỉ sợ các ngươi đã sớm thành một đống xương trắng.”



“Biểu ca, Lilim sợ hãi.” - Lilim một bộ tiểu muội núp vào sau lưng Tiêu Thiên, còn vị biểu ca này cũng phối hợp lần nữa chắp tay, một mặt sợ hãi than: “Cái kia… đa tạ Hàn Trùng đại ca ra tay cứu giúp. n tình này cả đời tiểu đệ không dám quên.”



Làm quái gì có may mắn tồn tại ở đây, một đường an toàn này đều là công lao Tiêu Thiên cảnh giác cao độ bằng Chakra hệ Thổ của hắn cả đấy. Nhưng mà nếu đối phương đã cho rằng may mắn ra tay thì thôi, cứ để hắn nghĩ là may mắn đi. Diễn một chút đỡ phải mất công nghĩ cách giải thích nhiều càng tốt.



“Ngươi a! Hành tẩu giang hồ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, khách sáo nhiều như vậy làm gì.” - Hàn Trùng cười, ánh mắt hơi liếc qua Lilim, chợt cánh tay thô to quàng qua vai Tiêu Thiên lôi kéo hắn tới bên đống lửa: “Lại đây ăn tối đi! Các ngươi lang thang trong sa mạc nhiều ngày, thoạt nhìn có thể không sao nhưng thực chất là đang tiêu hao thọ nguyên đổi lại đấy, tranh thủ ăn nhiều một chút mà bù lại.”



Bếp lửa cách thùng xe rất gần, chỉ vài bước chân mà thôi. Hàn Trùng lại ăn to nói lớn nên những người khác cũng không khó để nghe thấy cuộc trò chuyện giữa hắn và Tiêu Thiên.



“Hàn Trùng ca nói không sai. Tiêu huynh đệ ngươi có thể ổn chứ Lilim tiểu muội đây tay nhỏ chân yếu, nhịn đói nhiều ngày khẳng định lưu lại hậu hoạn. Đây, lão ca nhường cho các ngươi, ăn thêm một phần no bụng tối mới ngủ ngon.”



“Các vị đại ca khách sáo quá…”



“Ăn đi, ngại cái gì! Chúng ta da dày thịt béo, bớt một bữa này cũng không ra vấn đề được. Ngược lại huynh muội các ngươi nói không chừng ám tật trong người, về đến Thiên Bắc Thành lại tốn bộn tiền mời Luyện Dược Sư ấy chứ.”



“Phủi phui cái mồm! Đang yên đang lành, bệnh tật cái gì!?”



“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phòng hơn chữa bệnh a. Huống hồ giá tiền mời Luyện Dược Sư thật sự cao lắm, đám người kia lại còn cao ngạo mà chẳng ai dám đắc tội với họ. Đến như gia chủ Hàn gia chúng ta cũng phải khách khí với bọn họ vài phần.”



“Đã như vậy cung kính không bằng tuân mệnh. Chờ khi về tới trong thành, huynh muội chúng ta nhất định mời các đại ca chè chén một bữa, xem như báo đáp một bữa ăn này.” - Tiêu Thiên gật đầu, chắp tay cười đáp.



“Báo đáp thì không cần, nhưng chè chén ngược lại là không thể thiếu lão Ngưu ta cùng Quỷ Đầu được, hahaha.”



“Vẫn là lão Ngưu ngươi hiểu ý ta, hahaha.”



“...”



Mỗi người chen một câu, mỗi người góp một ý, bữa cơm tạm bợ nơi sa mạc này rất nhanh liền biến thành bữa tiệc nhỏ, nơi Tiêu Thiên và Lilim hai người xa lạ trở nên gần gũi hơn với đội xe tốt bụng.



“Đúng rồi, Hàn Trùng đại ca, xin hỏi một chút, nơi này thuộc địa phận Trung Châu sao?” - Đang lúc mọi người ăn uống, cười nói, Tiêu Thiên chợt lên tiếng hỏi.



Hắn có lòng tin rằng Hệ Thống sẽ không sai lầm, nhưng nói gì thì nói đây vẫn là lần đầu tiên bản thân đến Trung Châu. Tiêu Thiên đương nhiên muốn thấy cảnh chính mình phải trả giá thảm trọng mới chạy thoát được khỏi đường hầm không gian xong lại nhận được kết quả là đi tới một địa vực xa lạ nào đó.



“Ừ, nơi này là Trung Châu Bắc vực.” - Hàn Trùng gật gật đầu, có chút kinh ngạc hỏi: “Tiêu huynh đệ ngươi không phải là người tại Trung Châu sao?”



Biết được mình không đi sai địa chỉ, trong Tiêu Thiên thở phào một hơi, ngoài mặt lại chỉ khẽ lắc đầu cười khổ đem chuyện gặp phải trong Không gian trùng động thành đổi thành không may đụng trúng Không gian phong bạo kể sơ lược lại một lần.



“Gặp phải không gian phong bạo còn có thể chạy thoát!? Ta nói bây giờ huynh đệ ngươi có vỗ ngực tự nhận mình con rơi Thần May Mắn ta cũng sẽ tin ngay đấy.” - Nghe Tiêu Thiên kể, Hàn Trùng thoáng giật mình tặc lưỡi, một mặt sợ hãi thở dài.



“Vận may của Tiêu huynh đệ quả thực nghịch thiên. Phải biết một khi đã gặp phải không gian phong bạo, rất ít người có thể chạy thoát. Huynh muội các ngươi không chỉ lành lặn thoát một kiếp, mà sau đó còn lang thang trên sa mạc mấy ngày không gặp Sa Thú. Cái này gọi là cát nhân có thiên tướng sao?” - Trung niên đô con gọi Tằng Ngưu cũng nhịn không được xen vào.



“Còn nhớ năm đó Hàn gia chúng ta cũng có một đội hộ vệ không may gặp phải phong bạo trong Không gian trùng động, kết quả chẳng có ai trở về.”



Lời này của Quỷ Đầu vừa ra, không khí bỗng nhiên có chút trầm xuống. Có thể đoán được đội hộ vệ không may kia cũng từng là huynh đệ, là bạn bè với những người này. Hiện tại cảnh còn người mất, nhắc tới không vui cũng là dễ hiểu.



“Thôi! Hôm nay mệt mỏi cả ngày rồi, mọi người nghỉ ngơi sớm đi, mai còn lên đường.” - Sau chốc lát tĩnh lặng, Hàn Trùng bỗng nhiên đứng lên cao giọng một câu, sau đó ánh mắt hướng về phía Tiêu Thiên và Lilim cười buồn nói: “Tối nay huynh muội hai người chịu khó nghỉ lại trong xe hàng, ngày mai có thời gian chúng ta sẽ sắp xếp cho các ngươi chỗ thoải mái hơn. Ngoài ra, xin lỗi đã để huynh đệ hai người thấy chúng ta như thế này.”



Lời nói tuy rằng dễ nghe, nhưng ý tứ muốn nhốt hai người để ít nhất là đảm bảo an toàn thêm một đêm lại vô cùng rõ ràng.



“Không sao, ta hiểu.” - Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên cũng đứng dậy chắp tay một vòng với mọi người: “Các vị lão huynh, tiểu đệ cùng tiểu muội xin phép trở về nghỉ ngơi trước. Có dịp lại hàn huyên.”



“Ngày mai gặp, Tiêu huynh đệ.”



“Có dịp lại hàn huyên.”



“...”



Khách sáo vài câu, Tiêu Thiên cùng Lilim chia tay đám hộ vệ để trở về xe hàng. Và không ngoài dự đoán, hai người vừa leo vào trong bên ngoài liền vang lên tiếng khóa trái.



Bên trong xe hàng vốn đã tù mù, đêm đến càng là giơ tay không thấy năm ngón, thế nhưng đối với người mang đồng thuật như Tiêu Thiên và quỷ nhãn của Lilim lại hoàn toàn không thành vấn đề.



“Ta biết ngươi khó chịu, nhưng hiện tại chúng ta đang ở nơi không an toàn, cố gắng nhịn xuống thêm ít hôm. Chờ vào thành ta sẽ đến bù cho ngươi, được không Lilim?” - Giữa không gian chật chội không thể tránh được có đụng chạm, Tiêu Thiên không hy vọng nửa đêm Lilim sẽ lại tới một cơn hứng tình bất tử nên chủ động dặn dò trước.



“Nô tỳ hiểu rõ, xin đại nhân yên tâm.”



“Ừm, người bên ngoài có vẻ tốt bụng, nhưng tri nhân, tri diện, bất tri tâm. Vẫn nên cảnh giác một chút thì hơn.”



. . .



Cùng lúc đó, tại một thùng xe rộng lớn, xa hoa, ẩn ẩn còn có mùi nước hoa nữ tử. Chỉ thấy Hàn Trùng đứng bên ngoài, gương mặt lộ ra cung kính nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, đã khóa hai người kia lại.”



Im lặng chốc lát, rốt cuộc bên trong thùng xe vang lên âm thanh lạnh nhạt hỏi lại: “Ừm, điều tra thế nào?”



“Bọn họ tự nhận không phải người Trung Châu, lạc vào sa mạc do không may gặp phải tai nạn trong Không gian trùng động. Từ quần áo tới ngôn ngữ địa phương thì có vẻ như không giả, nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn.” - Hàn Trùng đáp.



“Đã vậy cứ cho bọn họ đi cùng, nhưng cũng đừng buông lỏng cảnh giác. Còn vài ngày nữa là về tới Thiên Bắc Thành rồi, lúc này không nên xảy ra sai lầm mới tốt.”



“Vâng, tiểu thư.”



. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…

Danh Sách Chương:

Truyện chữ tổng hợp website đọc truyên chữ online hàng đầu hiện nay. Tổng hợp các bộ truyện chữ tiên hiệp, huyền ảo, tận thế, đô thị, ngôn tình hay nhất được nhiều đọc giả bầu chọn
Các bạn đang theo dõi bộ truyện

Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần

được convert và dịch mới nhất. Đây là một trong những bộ truyện chữ thuộc thể loại Đồng Nhân    hay nhất hiện nay. Bộ truyện được sáng tác bởi bàn tay tài hoa của tác giả N/A.
Bạn có thể đọc truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần Chương 396: Cát nhân có thiên tướng được cập nhật nhanh nhất trong thời gian gần đây. Các chap mới nhất của truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần sẽ lên tục được update trong thời gian sắp tới. Hãy theo dõi website đọc truyện online TruyenchuTH ngay để đừng bỏ lỡ những bộ truyện chữ hay nhé.
Tại sao bạn lại nên chọn TruyenChuTH để theo dõi những bộ truyện chữ mới nhất? TruyenChuTH luôn cập nhật những bộ truyện chữ hay và mới nhất dựa theo bảng xếp hạng truyện tại Trung Quốc. Đôi lúc đọc truyện, những quảng cáo hiện lên khiến bạn cảm thấy khó chịu. Nhưng đừng lo vì điều đó, vì tại TruyenChuTH, những quảng cáo luôn được hiển thị có khoa học. Sẽ không khiến các bạn cảm thấy bực mình hay khó chịu. TruyenChuTH còn có một đội ngũ quản trị viên giàu kinh nghiệm. Luôn đảm bảo tốc độ load truyện được nhanh chóng, giúp cho các độc giả coi truyện không bị giật hay load chậm. Còn chờ gì nữa hãy theo lưu ngay địa chỉ website TruyenChuTH của chúng tôi vào bookmark của bạn ngay để có thể theo dõi những bộ truyện chữ hay và mới nhất. Chúc các bạn có những phút giây giải trí vui vẻ.
Close