Những ngày tiếp theo, Lilim vẫn một bộ biểu muội nhút nhát vô cùng ngoan ngoãn, còn Tiêu Thiên lại chủ động gây dựng được lòng tin với đội xe bằng vào kinh nghiệm đối nhân xử thế trau dồi qua không biết bao nhiêu kiếp trong Bồng Lai Huyễn Cảnh của hắn. Từ cố ý xin làm việc đầy chăm chỉ, tới tay nghề nấu ăn ngoại hạng, rồi những câu chuyện đời hoa mỹ mà không kém phần giật gân v.v. khiến đám hộ vệ càng lúc càng thân thiết với vị huynh đệ này.
Mọi chuyện đều có vẻ suôn sẻ, cho tới chiều tối ngày thứ tư.
Đang lúc Lilim im lặng ngẩn người trong thùng xe dành cho hộ vệ nghỉ ngơi, còn Tiêu Thiên đang cùng những nam nhân khác dựng trại, chuẩn bị bếp núc nấu ăn, thì chiếc xe ngựa rộng lớn mà xa hoa nhất đoàn luôn đóng chặt đột nhiên chậm rãi mở ra, theo sau là một cặp chân ngọc thon dài mượt mà hiện ra trước ánh mắt mọi người.
Trong lòng nao nao, tầm mắt Tiêu Thiên chậm rãi nhìn lên, vẻ mặt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn biết trong thùng xe kia có cao thủ, cụ thể là một tam tinh Đấu Vương, nhưng không nghĩ tới vị cao thủ này đã trẻ, lại còn xinh đẹp như vậy.
Nữ tử lông mày như liễu, da thịt như tuyết, dáng người cao gầy, thân mặc tử sam, dáng người có lồi, có lõm vô cùng đầy đặn, chỉ là gương mặt không rõ vì lý do gì lại có chút lạnh lùng, vừa bước xuống xe liền quăng đôi mắt đẹp nhìn quanh, cả người tỏa ra cảm giác nghiêm khắc.
“Gương mặt này…” - Nhìn thấy tử sam nữ tử, Tiêu Thiên mơ hồ có cảm giác quen thuộc, mặc dù đây mới là lần đầu tiên hắn thấy nàng.
Ánh mắt nữ tử không ngừng đảo quanh theo dõi mọi người làm việc vô tình bắt gặp Tiêu Thiên cứ thế cau mày nhìn mình, lúc này mi liễu nàng có chút nhướng lên, chợt chậm rãi sải chân bước về phía hắn: “Ngươi là người Hàn quản sự cứu ở trên đường phải không?”
“Không sai!” - Tiêu Thiên gật gật đầu, thân thể đang ngồi xổm cũng đứng lên chắp tay: “Vị tiểu thư này, không biết có gì chỉ giáo?”
“Chỉ muốn chào hỏi một chút mà thôi, ngươi không cần câu nệ.” - Thấy Tiêu Thiên có vẻ khách sáo, nữ tử khoát khoát tay, nói: “Ta gọi Hàn Tuyết, hiện đang là người quản lý đội xe này. Mấy ngày nay nghe Hàn quản sự nói ngươi hòa nhập với mọi người rất nhanh, lại thật thà chăm chỉ, ta rất hài lòng.”
“Không dám! Tay chân lành lặn thì làm việc thôi, ăn nhờ ở đậu hoài sao được.”
“Ừm! Nếu ngươi và biểu muội chưa có chỗ nào để đi cứ nói với ta, đợi về đến Thiên Bắc thành, ta có thể cho ngươi gia nhập Hàn gia vệ đội. Mặc dù không phải chỗ tốt cho lắm, nhưng ít ra là có thể sống được. Mặt khác, ngày mai chúng ta phải đi qua lãnh địa Xà Yêu, ngươi cẩn thận một chút, cảm thấy không ổn cứ ở trong xe bảo vệ biểu muội ngươi, không cần đi ra.”
Dứt lời, Hàn Tuyết lập tức xoay người trở về xe ngựa của mình, để lại Tiêu Thiên nhìn theo bóng lưng mỹ miều mà cao lãnh.
“Hàn gia, Hàn Tuyết, Thiên Bắc Thành, Xà Yêu… thì ra là vậy!”
. . .
Bóng đêm rất nhanh liền bao phủ đại mạc. Xa xa phía chân trời, mặt trăng như chiếc đĩa bạc treo cao trên thiên không tỏa ra ánh sáng dịu dàng lan tỏa khắp nơi.
Giữa đại mạc khô cằn thiếu sức sống, trên một cồn cát cao cao bỗng nhiên lộ ra không ít ánh lửa cùng những tiếng ồn ào, âm thanh náo nhiệt lan ra đem cái hoang vắng và lạnh lẽo xung quanh xua tan đi bớt.
Trong doanh địa được dựng lên tạm bợ lúc này lép bép từng đống lửa lớn nhỏ đang bùng cháy. Ánh lửa bốc lên cao chiếu sáng cả doanh địa lộ ra xung quanh không ít người đang ngồi túm tụm lại với nhau, trong tay cầm túi rượu, chợt cười to một tiếng rồi dùng sức cụng vào nhau, giữa những tiếng càu nhàu xen lẫn tán thưởng, mọi người đồng loạt uống vào.
Tiêu Thiên cũng ngồi bên cạnh đống lửa nhưng chỉ mỉm cười nhìn những đại hán uống rượu đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng chậm rãi cảm nhận loại không khí hắn rất ít khi trải qua này.
“Ta nói Tiêu huynh đệ, cầm lấy uống vài hớp cho ấm thân thể đi. Ban đêm trên sa mạc rất lạnh.” - Đang lúc Tiêu Thiên khều khều đống lửa thì đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên, ngay sau đó là một túi rượu bay về phía hắn.
Bàn tay bắt lấy túi rượu, ngẩng đầu lên lại thấy Hàn Trùng một thân mùi rượu đang nhìn về phía mình, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười: “Đa tạ Hàn đại ca!”
Nói, hắn giơ túi rượu lên rồi rót xuống một ngụm lớn, nhất thời cảm giác nóng rực tràn qua cổ họng, sau đó lại từ dưới bụng xông lên khiến sắc mặt Tiêu Thiên trở nên hồng nhuận.
“Hahaha, Tiêu huynh đệ, lợi hại!” - Thấy Tiêu Thiên một ngụm uống hết nửa túi Liệt Tửu, những hộ vệ Hàn gia xung quanh không khỏi cười lên một tiếng tán thưởng.
Tiêu Thiên cũng cười cười, đang muốn nói chuyện thì lều trại trong doanh địa bỗng nhiên khẽ động, chợt một bóng hình yểu điệu lộ ra đầy mê hoặc dưới ánh trăng xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Hàn Tuyết có vẻ như vừa tắm qua, trên mái tóc mềm mại còn mang theo một chút ẩm ướt và xơ rối, nhìn qua làm cho nàng bớt xa cách, ngược lại là thêm phần phong vận, báo hại những hộ vệ Hàn gia có rượu vào này không khỏi cảm thấy tim đập loạn cả lên.
Đi ra khỏi lều trại, Hàn Tuyết chỉ liếc mắt nhìn mọi người một cái rồi ngồi xuống bên cạnh đống lửa cách đám người Tiêu Thiên không xa, tay nhỏ thành thục rút chủy thủ bên hông ra cắt một lát thịt nướng trên giá, sau đó chậm rãi đưa vào miệng. Ăn uống nhã nhặn hoàn toàn trái ngược với đám cao to đen hôi bên này.
Hàn Tuyết xuất hiện khiến đám người Hàn Trùng không tự chủ giảm âm thanh xuống, mấy đề tài nhạy cảm cũng bị dẹp sang một bên, từ bữa nhậu nháy mắt liền biến thành bữa ăn.
Tiêu Thiên đưa mắt nhìn ánh lửa hắt lên hình dáng có chút nhu nhược của Hàn Tuyết, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
“Hắc hắc, sao vậy Tiêu huynh đệ? Bị tiểu thư mê hoặc rồi đúng không?” - Thấy Tiêu Thiên cứ thế nhìn Hàn Tuyết không chớp mắt, Hàn Trùng bên cạnh bỗng nhiên nhỏ giọng cười tà, ánh mắt ngươi hiểu, ta hiểu, nam nhân thế giới này đều hiểu.
Nghe thấy lời này, Tiêu Thiên có chút ngẩn ra, chợt lắc đầu bật cười: “Không có! Ta chỉ là hơi tò mò…”
“Được rồi, không cần xấu hổ! Tiểu thư đẹp người, đẹp cả nết, bị mị lực của nàng thuyết phục cũng là chuyện dễ hiểu. Nhưng mà tiểu thư còn trẻ đã là cường giả Đấu Vương, thiên phú kỳ cao nhìn khắp Hàn gia cũng chỉ có Đại tiểu thư mới có thể hơn được nàng. Lấy thân phận cùng địa vị của những hộ vệ như chúng ta đây, muốn với đến nàng chẳng khác nào con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, cho nên mọi người cũng chỉ để trong lòng thôi.” - Hàn Trùng vỗ vỗ bả vai Tiêu Thiên, thở dài nói.
Tiêu Thiên không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Mặc dù hắn không rõ Hàn gia mạnh mẽ đến đâu, nhưng nói gì thì nói, Hàn Tuyết thân là tiểu thư Hàn gia, địa vị tự nhiên là cao hơn các hộ vệ ở đây rất nhiều. Bọn họ có ái mộ nàng chỉ sợ cũng không ra được kết quả gì.
Sức ăn của Hàn Tuyết khá nhỏ, trước sau chỉ vài miếng thịt liền chậm rãi đứng lên, ánh mắt đảo quanh doanh địa một vòng, chợt dừng lại trên người Hàn Trùng lạnh nhạt nói: “Tối nay ai gác đêm thì không nên uống rượu, những người khác cũng uống ít một chút. Ngày mai chúng ta sẽ đi qua địa bàn của Yêu Xà, mọi người lưu tâm dùm ta.”
Dứt lời nàng cũng không dừng lại thêm, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong lều vải, sau đó đem đèn dầu thổi tắt đi, hẳn là muốn nghỉ ngơi.
Hàn Tuyết đi rồi không khí trong doanh địa mới dần được thả lỏng, chỉ là không còn hào hứng như trước nữa.
“Được rồi, đừng uống nữa! Tối nay tăng số người canh gác lên gấp đôi, tránh xảy ra bất trắc.” - Hàn Trùng há miệng đổ một ngụm rượu lớn, sau đó đem cả túi vứt đi, chợt đứng dậy trầm giọng quát.
Nghe thất tiếng quát của Hàn Trùng, mọi người cũng lục tục bỏ lại những túi rượu trong tay, sau đó theo lời mà phân tán ra đến các trạm canh gác ngầm được gia cố trong doanh địa.
Nhìn không khí doanh địa trở nên ngưng trọng hơn nhiều, Tiêu Thiên nhịn không được nhẹ giọng hỏi: “Hàn đại ca, Yêu Xà là cái gì?”
“Ngày mai chúng ta sẽ đi qua một hạp cốc gọi Vạn Xà, chỗ đó là lãnh địa của một con Yêu Xà cấp sáu tên Hạ Mãng.” - Hàn Trùng cười khổ đáp.
“Ma Thú cấp sáu, tương đương Đấu Hoàng sao?”
“Không sai! Nhưng mà cho dù là Đấu Hoàng đỉnh phong cũng không muốn dây dưa cùng hắn, bởi vì đầu Yêu Xà này có thể khống chế tất cả độc xà cấp bốn trở xuống trong hạp cốc.
Địa thế hiểm trở, thực lực cá nhân cao, phía dưới còn có đại lượng binh lính độc xà, cho nên nhiều năm như vậy Hạ Mãng vẫn luôn chiếm Vạn Xà hạp cốc làm địa bàn, mỗi khi có thương đội đi qua đó đều phải nộp không ít tiền phí mới có thể thuận lợi thông hành. Không tuân thì một là bỏ mạng lại, hai là đi đường vòng xa gấp mấy lần.”
“Ma thú cấp sáu chiếm núi làm cường đạo sao? Linh trí này cao có chút bất thường a?” - Sắc mặt Tiêu Thiên có chút cổ quái hỏi.
“Ừm, ma thú cấp sáu bình thường đã có linh trí của người trưởng thành, bản thân Hạ Mãng lại ăn qua một viên Yêu Hóa Đan, không chỉ giúp hắn thoát khỏi xà hình, mà linh trí cũng trở nên cao hơn rất nhiều.” - Hàn Trùng gật đầu đáp.
“Chẳng trách! Hóa ra là dùng qua Yêu Hóa Đan!” - Hệ Thống đi rồi nhưng kiến thức nó quán đỉnh vào đầu Tiêu Thiên vẫn còn, lúc này lập tức hiểu được đầu cua tai nheo.
Hóa Hình Đan là đan dược cấp bảy giúp ma thú biến thành nhân hình, còn Yêu Hóa Đan là phiên bản lược giản của Hóa Hình Đan, đẳng cấp hạ xuống một bậc chỉ còn cấp sáu, kéo theo tác dụng cũng không trọn vẹn, nhưng thắng ở giá rẻ hơn nhiều nên rất được các gia tộc ma thú yêu thích.
Đối phương thực lực Đấu Hoàng, nhân số đông đảo, lại chiếm được địa thế, khó trách Hàn Tuyết và mọi người lo lắng như vậy.
“Hy vọng ngày mai tên kia không giở công phu sư tử ngoạm, aiz!” - Tiêu Thiên nhận ra Yêu Hóa Đan cũng không khiến Hàn Trùng quá bất ngờ, chỉ thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.
Nhìn xung quanh doanh địa đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều, Tiêu Thiên khẽ lắc lắc đầu bất đắc dĩ rồi cũng trở về lều của mình.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 397: ta gọi hàn tuyết!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 397: Ta gọi Hàn Tuyết!
Danh Sách Chương: