Từ thời điểm xây dựng đến nay, tại trung tâm Thiên Bắc Thành vẫn luôn tồn tại một khối đá khổng lồ nổi tiếng gọi Thiên Thạch Đài. Không ai rõ nó từ đâu đến hay có phải là một viên thiên thạch thực sự không, người ta chỉ biết rằng trải qua năm dài tháng rộng không ngừng bị thời gian ăn mòn bởi thời gian, nhưng tảng đá lớn vẫn sừng sững ở đó, chưa từng lưu lại bao nhiêu dấu vết thăng trầm.
Cũng bởi vì bền chắc, vững chãi, lại nằm ở vị trí thuận lợi như vậy, cho nên mỗi khi trong thành có ai hay thế lực nào đó muốn giải quyết mâu thuẫn mà không đụng binh đao thì đều chọn tỷ thí ở nơi này.
Ngày hôm nay, Thiên Thạch Đài lại một lần nữa trở thành trung tâm của mọi sự chú ý, vẫn là lần lớn nhất trong vòng một hai năm trở lại đây, bởi vì trên đài sắp sửa diễn ra một trận quyết đấu phân cao thấp giữa Hồng gia cùng Hàn gia, hai thế lực lớn nhất Thiên Bắc Thành. Hơn nữa, theo nhiều tin tức hành lang lan truyền mấy ngày nay, thì đại diện cho Hồng gia xuất chiến lần này chính là Hồng Thần, thiên tài được Phong Lôi Các thu làm đệ tử.
Đối với cái tên Hồng Thần, cư dân Thiên Bắc Thành đã không còn gì xa lạ. Tên này lớn lên làm người cực kỳ khoa trương, nhưng từ tấm bé đã lộ ra thiên phú kinh người nên may mắn được Phong Lôi Các nhìn trúng, từ đó về sau có thể nói là một đường hát vang, vinh quang tận phóng, hào quang thiên tài chưa bao giờ biến mất qua.
Về phần đại diện của Hàn gia, nếu chỉ so về danh tiếng thì Hàn Nguyệt cũng không hề kém cạnh so với Hồng Thần, thậm chí từ góc độ nào đó mà nói, nàng còn được săn đón và quan tâm nhiều hơn. Đáng tiếc, hầu hết những yêu mến đó đều xoay quanh nhan sắc hơn người, vóc dáng yểu điệu cùng cái danh học viện Già Nam cao đồ của nàng mà thôi. Còn thực lực và chiến lực của Nguyệt Tiên Tử lại hoàn toàn không thể so bì nổi với Hồng Thần.
Cũng chính vì thế mà dù trận chiến vẫn chưa diễn ra, nhưng theo nhận định từ cả các cường giả có uy tín, lẫn thăm dò ý kiến dư luận, thì Hàn Nguyệt nói riêng và Hàn gia nói chung hoàn toàn không có cơ hội trong trận chiến này trước Hồng gia, Hồng Thần.
Tuy nhiên, bất kể kết quả thế nào thì cuộc tỷ thí này vẫn là một trận thiên tài chi chiến vô cùng đáng chờ mong, huống hồ đằng sau nó còn mang theo ý nghĩa định ra Thiên Bắc Thành chân chính bá chủ, cho nên lượng người đổ về đây quan sát trực tiếp trận chiến vẫn là vô cùng lớn. Cứ nhìn tràng cảnh xung quanh không còn lấy một chỗ trống, ngoảnh qua ngoảnh lại đâu đâu cũng thấy toàn đầu người là đủ biết lần giao phong chính diện giữa Hồng gia và Hàn gia này đã có sức hấp dẫn khổng lồ đến như thế nào rồi.
Xung quanh Thiên Thạch Đài là như vậy, còn trong khi đó trên khán đài cao nhất ở phía đông và bắc của tảng đá lớn này, có thể dễ dàng nhìn thấy ở đây đã được bày sẵn vài chiếc ghế vô cùng xa hoa, được thiết kế dành riêng cho các thế lực sở hữu đầy đủ danh vọng và địa vị tại Thiên Bắc Thành.
Giờ phút này các ghế phía Bắc đã ngồi không ít người, đại đa số đều là một thân hồng bào, trên ngực đeo huy chương màu đỏ tươi đặc trưng của Hồng gia. Trong đó đáng chú ý nhất đương nhiên chỉ có thể là nam tử trẻ tuổi đang khoanh tay trước ngực, lưng tựa ghế đá, ánh mắt hừng hực những mong chờ nhìn chằm chằm về hàng ghế phía đông.
Theo thời gian trôi qua, người đến trên Thiên Thạch Đài càng lúc càng nhiều, âm thanh ồn ào náo nhiệt bắn lên tận tầng mây, hóa thành một tiếng gầm khổng lồ khuếch tán ra bốn phía như gợn sóng làm cho cả Thiên Bắc Thành đều nghe thấy.
Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, rốt cuộc phía khán đài đông cũng dần xuất hiện một đám nhân ảnh. Gần như ngay lập tức, các khán đài đua nhau nổi lên từng tiếng nghị luận nhỏ to.
“Hàn gia đến rồi!”
“Nghe người của Hồng gia nói Hồng Thần đích thân hạ chiến thư, nói chỉ cần Hàn gia có thể tìm ra được một người cùng thế hệ đánh thắng hắn thì trong mười năm Hồng gia sẽ không cùng Hàn gia là địch nữa.”
“Cái gì chiến thư, đây rõ ràng là khi dễ người a! Tên kia mặc dù làm nhiều người chán ghét, nhưng tuổi trẻ đồng lứa tại Thiên Bắc Thành này làm gì có ai thắng được hắn. Hàn gia Hàn Nguyệt không sai, đáng tiếc, cũng chỉ là không sai mà thôi.”
“Quả thực là đáng tiếc. Một đóa tuyết liên xinh đẹp cứ như vậy bị heo ủi, aiz!”
“...”
Xung quanh nổi lên vô số những âm thanh bàn luận xôn xao, trên đài người của Hàn gia lại một mặt bình tĩnh bước từng bước lên bậc đá như không nghe thấy, cuối cùng dừng lại trên vị trí của mình.
“Hahaha, Hàn gia chủ, ngươi đến hơi muộn nha. Báo hại ta còn tưởng rằng hôm nay Hàn gia các ngươi ngươi ngưng chiến đây.” - Nhìn thấy đám người Hàn gia xuất hiện, ở chỗ ngồi của Hồng gia, một gã trung niên đại hán tuổi cũng xấp xỉ với Gia chủ Hàn gia, chợt đứng dậy cười to nói.
“Hồng gia chủ suy nghĩ nhiều.” - Đối diện, Gia chủ Hàn Gia gọi Hàn Trì thản nhiên đáp: “Hồng gia đã muốn hòa bình mười năm với Hàn gia, ta đương nhiên là sẽ phụng bồi, nếu không lại phụ ý tốt của Hồng gia các nguơi rồi.”
Nghe được đối phương chết đến nơi còn cố tỏ ra mạnh miệng, Hồng Lập - Gia chủ Hồng gia chỉ cười lạnh nói: “Ngươi biết như vậy là tốt rồi. Dù sao qua ngày hôm nay hai nhà chúng ta sẽ sớm trở thành một, hahaha.”
“Được rồi, bớt nói suông vô nghĩa đi! Thời gian không có nhiều, đánh xong ta còn muốn trở về tu luyện đây.” - Một bên nghe hai lão đầu đấu nhau cả trăm năm tới bây giờ vẫn còn muốn đấu, Hồng Thần nhịn không được nhíu mày, chợt đứng dậy, thân hình khẽ run lên, theo một tiếng sấm động nổ tung đã thấy thân hình hắn từ hư vô hiện ra trên Thiên Thạch Đài, ánh mắt kiêu ngạo nhìn hàng ghế Hàn gia quát lớn: “Hàn gia các ngươi, ai ra trận?”
Lời này vừa ra, ánh mắt toàn trường đều chuyển hướng về phía hàng ghế Hàn gia, cuối cùng tập trung hết lên người Hàn Nguyệt. Trong toàn bộ người trẻ tuổi Hàn gia cũng chỉ có duy nhất một mình nàng đã tiến vào cấp bậc Đấu Hoàng mà thôi.
Dưới ánh mắt soi mói của tất cả mọi người, Hàn Nguyệt chậm rãi đứng dậy, vẻ mặt lạnh tanh vô cảm, chỉ có ánh mắt không dấu vết liếc về một chỗ trống rỗng trên bầu trời, chợt đôi chân thon dài bước ra giống như dẫm trên cầu thang vô hình, mỗi lần gót ngọc hạ xuống không gian đều nở rộ đóa hoa sen trong suốt đỡ lấy bàn chân nàng. Tràng cảnh nhìn qua cực kỳ thanh tao, diễm lệ mà không kém phần hoa mỹ.
“Bộ bộ sinh liên, hư không đáp bộ. Xem ra nha đầu này tu luyện Cửu Chuyển Phong Du Bộ rất có thiên phú a.” - Một màn chiêu đãi thị giác này xuất hiện để các khán giả xung quanh đều sững sờ tới chết lặng, mà Hàn Trì thì khẽ gật đầu hài lòng. Chỉ là rất nhanh, gương mặt già nua lại có chút ảm đảm.
“Nguyệt nhi…”
Vẻ mặt say mê nhìn Hàn Nguyệt nện từng bước miêu bộ đáp xuống trước mặt mình, Hồng Thần nhịn không được muốn nói gì đó. Đáng tiếc, vừa mở miệng ra hắn đã lập tức phạm húy.
“Đừng gọi ta Nguyệt nhi, cái tên đó không phải để ngươi gọi!”
Trừ trưởng bối trong gia tộc ra, đời này Nguyệt Tiên Tử sẽ chỉ cho phép một nam nhân duy nhất gọi nàng bằng cái tên thân mật ấy. Và người đó chắc chắn không phải là Hồng Thần.
“Ngươi…” - Từ bé kiêu ngạo thành tính, Hồng Thần lập tức cảm thấy nóng mặt khi bị Hàn Nguyệt chỉ thẳng mặt mắng trước hàng chục ngàn người. Chỉ là đối với tính cách của nàng hắn cũng có hiểu rõ, cho nên rất nhanh liền hít sâu một hơi nhịn xuống tức giận: “Hàn Nguyệt, nếu không chúng ta… đừng đánh được không? Dù sao trận tỷ thí này vốn không cần đánh cũng có kết quả, ta không muốn tổn thương ngươi.”
“Ngươi không muốn đánh có thể chịu thua. Còn đối với ta, đã bước lên đài thì nhất định phải phân ra thắng bại!”
Thanh âm vừa hạ xuống, quanh thân Hàn Nguyệt đã bùng nổ một trận khí thế tạo thành gợn sóng tỏa ra xung quanh Thiên Thạch Đài. Đấu khí màu xanh lam mang theo lạnh giá cũng theo đó mà chậm rãi lan ra, đem mặt đá bên dưới đông thành một tầng sương mỏng.
Từ trên cao nhìn xuống, mơ hồ có thể thấy được xung quanh Nguyệt Tiên Tử hiện lên một tầng hư ảnh hoa sen màu xanh lam chậm rãi xoay tròn quanh thân nàng.
Ánh mắt có chút âm trầm nhìn chằm chằm Hàn Nguyệt, Hồng Thần gằn giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn như thế, vậy thì đừng trách bản thiếu gia không hạ thủ lưu tình!”
Dứt lời, từng đạo lôi quang đột nhiên từ trong cơ thể Hồng Thần tuôn trào ra, cuối cùng hóa thành một tầng lôi điện khải giáp đem cả người đều bao phủ vào trong.
Tạch! Rắc! Rắc! Rắc!
Rẹt! Rẹt! Đoàng! Đoàng!
Một Băng, một Lôi hai luồng khí thế đối nghịch điên cuồng tỏa ra mạnh mẽ khiến nơi giao giới giữa chúng ngay tại trung tâm Thiên Thạch Đài diễn ra giằng co kịch liệt. m thanh của băng tầng và lôi xà ma sát không ngừng vào nhau vang lên chói tai.
Sau một hồi âm trầm nhìn nhau so đấu khí thế, rốt cuộc… tính cách kiêu ngạo và sốc nổi của Hồng Thần khiến hắn là người trở nên mất kiên nhẫn trước, lúc này chủ động ra tay.
“Hàn Nguyệt, cẩn thận rồi!”
Dứt lời, bàn chân Hồng Thần hơi nhấc lên, ngân sắc lợi điện nhất thời nổ vang, thân hình giống như quỷ mị chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Hàn Nguyệt, nắm tay bao bọc lôi quang hung hăng vồ về phía ngực người sau.
Nhìn thấy đối phương trực tiếp phóng tới, vẻ mặt Hàn Nguyệt không chút biến sắc, bước chân tùy ý sang trái dễ dàng tránh thoát trảo công của đối phương.
Một chiêu không trúng đích, Hồng Thần lại chỉ cười lạnh một tiếng, thủ trảo chợt khựng lại giữa không trung, sau đó đột ngột biến chiêu. Mục tiêu… vẫn là ngực Hàn Nguyệt.
Hai lần liên tiếp bị đối phương khinh bạc, vẫn là trước mắt rất nhiều người, cho dù tính tình có lạnh nhạt đi chăng nữa thì Nguyệt Tiên Tử cũng không thể không nổi giận.
“Hàn Băng Chỉ”
Keng!
Chỉ thấy thủ trảo Hồng Thần chỉ còn cách vùng đồi núi chập chùng trước ngực Hàn Nguyệt chưa đầy năm phân nữa thì đột nhiên dừng lại. Không phải hắn không muốn tiến thêm, mà là không thể tiến thêm được nữa bởi vì nơi cổ tay của hắn đã bị một đạo kiếm chỉ bọc trong Hàn Băng đấu khí nồng đậm chặn lại mất rồi.
“Sớm muộn gì cũng là của ta mà thôi!” - Công kích lại bị ngăn cản, Hồng Thần cũng không tỏ ra quá ngạc nhiên, ngược lại giống như còn được khơi dậy hứng thú: “Nguyệt nhi, xem thử đấu kỹ Phong Lôi Các của ta!”
“Phong Lôi Trảo”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 405: hồng thần vs hàn nguyệt
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 405: Hồng Thần vs Hàn Nguyệt
Danh Sách Chương: