“Nguyệt nhi, lâu rồi không gặp.”
Nhìn thanh niên thân mặc quần áo sờn cũ, khuôn mặt có chút bình thường nhưng đôi mắt lại luôn nồng đậm tự tin, lấy tính tình của Hàn Nguyệt giờ phút này cũng nhịn không được trợn trừng mắt hạnh, miệng anh đào nhỏ nhắn hé ra vì bất ngờ.
“L-Lão sư… là… là ngươi thật sao?” - Sau một hồi ngẩn ngơ, đã từng Nguyệt Tiên Tử của nội viện mới kinh ngạc thốt lên thất thanh.
“Không phải ta thì còn có thể là ai?” - Tiêu Thiên mỉm cười hỏi ngược lại: “Ngày đó lúc chia tay ta từng nói “chỉ cần Nguyệt nhi ngươi cần, lão sư nhất định sẽ đến”. Ngươi cho rằng ta nói chơi à?”
Đương nhiên lời này là phân thân trong quá khứ của hắn nói, chứ bản thể Tiêu Thiên chưa từng phun ra loại thề thốt đậm màu ngôn lù ba xu như thế bao giờ.
“Không… không có! Ta… ta chỉ là… bất ngờ… hức…” - Nhìn Tiêu Thiên đứng đây, trước mặt nàng ngay tại Hàn gia này, vẫn ánh mắt tự tin, nụ cười nhàn nhạt cùng lời hứa năm đó hắn từng nói cho chỉ một mình nàng nghe lúc chia tay, Hàn Nguyệt rốt cuộc kìm không được những yếu đuối bản thân luôn phải cố gắng che giấu tuôn trào ra khỏi khóe mắt.
Suốt hai năm qua, từng giây từng phút nàng đều nhớ, đều mong, đều muốn gặp lại tên nam nhân xấu xa đã biết hết về mình theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng này. Nhưng chỉ riêng ngày hôm nay, chỉ một lần duy nhất này thôi, Hàn Nguyệt cảm thấy thật sự cần hắn ở bên cạnh để bảo vệ nàng trước áp lực nghẹt thở từ Hồng gia, để cô học trò nhỏ này không phải rơi vào ngã rẽ nghiệt ngã giữa bên Hiếu - bên Tình.
Và rồi hắn đến. Đúng người, đúng thời điểm như lời hứa năm ấy, như chưa từng rời đi, như luôn dõi theo nàng.
Nếu không phải Hàn Tuyết muội muội nàng đang đứng ngay bên cạnh, Hàn Nguyệt nhất định sẽ bất chấp tất cả để lao đến ôm hắn, để lần nữa cảm nhận sự ấm áp của vòng tay, để nghe lại từng nhịp thở quen thuộc chưa từng phai nhạt trong tâm trí.
Đáng tiếc chữ nếu đó không xảy ra, cho nên nàng chỉ có thể khóc, những giọt nước mắt chứa đựng sự ấm ức tích tụ, nỗi nhớ mong da diết và cả niềm hạnh phúc vỡ òa.
“Tỷ tỷ, ngươi… quen biết Tiêu Thiên sao?” - Nhìn người tỷ tỷ mắc chứng “lãnh cảm với nam nhân” của mình vậy mà trước ngạc nhiên ra mặt, sau còn nhịn không được thanh lệ tuôn rơi, Hàn Tuyết cũng cảm thấy sững sờ.
Nhặt đại một người giữa sa mạc liền cùng tỷ tỷ nhà mình có dây mơ rễ má, loại chuyện trùng hợp này cũng quá… trùng hợp đi chứ?
Lông mi đẫm lệ nhìn chằm chằm Tiêu Thiên, sau một hồi nức nở, Hàn Nguyệt lại thản nhiên cười, mỹ lệ như hoa quỳnh nở rộ: “Đương nhiên là quen biết, thậm chí ngươi có thể gọi hắn bằng… tỷ phu được đấy.”
“Khụ! Nguyệt nhi, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy nha.”
“Làm sao, lão sư? Dám làm không dám nhận à?”
“Ta chưa có làm gì ngươi cả…”
“Nên nhìn, không nên nhìn đều đã nhìn; nên sờ, không nên sờ cũng đã sờ, ngươi còn dám nói mình chưa làm gì?”
“Những việc đó đều là vì tốt cho ngươi, huống hồ…”
“Tức là ngươi không phủ nhận mình đã làm, đúng không?”
“Ta…”
“Ai đó làm ơn cho ta biết chuyện gì đang xảy ra được không!?” - Nhìn Tiêu Thiên và Hàn Nguyệt như vợ chồng son cãi nhau không có hồi kết, Hàn Tuyết rốt cục nhịn không nổi phải hét lên một tiếng cắt ngang.
Lời này vừa ra, hiệu quả lập tức đến. Chỉ thấy Tiêu Thiên và Hàn Nguyệt đã thôi không cãi vã nữa, thay vào đó là liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng loạt bật cười ngồi xuống ghế.
“Được rồi, nói chính sự.”
“Đồng ý!”
“Khoan đã!” - Đôi vợ chồng son kia thể hiện sự ăn ý cực cao càng khiến Hàn Tuyết chịu không nổi, lúc này nghiêm mặt, gằn giọng: “Trước khi nói tới bất kỳ chuyện gì khác, ta muốn biết rốt cuộc thì hắn là ai và hai người có quan hệ gì.”
“Chuyện đó…” - Hàn Nguyệt có chút ngập ngừng liếc sang Tiêu Thiên, thấy hắn gật đầu cho phép mới thở dài một hơi đem chuyện xảy ra giữa hai người tại học viện Già Nam kể sơ lược lại một lần. Đương nhiên, các chi tiết chứa các cụm từ nhạy cảm kiểu như bồn tắm, cởi sạch, đụng đa, chạm thịt v.v đều được lược bỏ qua.
Có thừa thông minh để hiểu rằng những gì mình nghe được chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, nhưng từng đó là đủ cho Hàn Tuyết tín nhiệm Tiêu Thiên hơn cả nàng đã từng. Tuy nhiên, vẫn còn đó vài câu hỏi cần phải có đáp án trước đã.
“Tỷ tỷ, vừa rồi ngươi có nói từ mấy năm trước đây Tiêu… lão sư đã có thể một mình đánh chết Đấu Hoàng đỉnh phong, đúng không?”
“Đúng vậy!” - Khẽ gật đầu, ánh mắt Hàn Nguyệt hàm chứa ngọt ngào cùng tự hào liếc sang Tiêu Thiên, môi thơm mỉm cười nói: “Không chỉ ta, mà gần một ngàn học viên năm đó đều tận mắt nhìn thấy.”
“Vậy ngươi giải thích khí tức chỉ mới nhất tinh Đấu Vương của hắn hiện tại đây?” - Làm như không thấy vẻ mặt hoa si của tỷ tỷ mình, Hàn Tuyết lại trầm giọng hỏi.
“Nhất tinh Đấu Vương!?” - Hàn Nguyệt hơi nhướng mày, chợt lắc đầu cười đáp: “Tuyết nhi, ngươi xem ta hiện tại đẳng cấp gì?”
“Đẳng cấp của ngươi? Phụ thân nói ngươi là nhất tinh Đấu Hoàng, chẳng lẽ không phải sao?” - Hàn Tuyết nhíu mày, nửa hỏi nửa đáp nói.
“Đó là đẳng cấp của ta… hai năm trước, thời điểm ta tốt nghiệp học viện Già Nam trở về. Còn hiện tại…” - Hàn Nguyệt không nói hết câu, chỉ lắc đầu mỉm cười giơ lên bàn tay như mì với năm ngón tay thon gọn dựng thẳng.
“Ngũ tinh Đấu Hoàng!? Ngươi…”
“Suỵt!”
Nhìn Hàn Nguyệt cười híp cả mắt làm dấu im lặng, Hàn Tuyết rốt cuộc hiểu ra, rằng cả tỷ tỷ nàng lẫn vị lão sư trẻ tuổi này đều đang bằng cách nào đó che giấu đẳng cấp thực sự của mình. Một “cách nào đó” lợi hại và hoàn mỹ đến mức cường giả Đấu Tông như phụ thân hai nàng đều không thể nhìn ra.
“Nhưng ta nghe nói Hồng Thần đã là thất tinh, thậm chí bát tinh Đấu Hoàng, vẫn là đệ tử của Phong Lôi Các được học nhiều đấu kỹ cấp cao. Ngươi chỉ mới ngũ tinh Đấu Hoàng…” - Hàn Tuyết không nói hết câu, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
“Bát tinh Đấu Hoàng lợi hại hơn ta thì sao, có lợi hại hơn Đấu Hoàng đỉnh phong không?”
Lời này của Hàn Nguyệt vừa ra, Hàn Tuyết cũng có chút sững sờ, nhưng rồi rất nhanh, Tuyết - Nguyệt của Hàn gia đều mỉm cười xinh đẹp, ánh mắt mang theo ý tứ “ngươi hiểu” đồng loạt dừng lại trên người Tiêu Thiên.
Nhìn hai đầu bạch sắc Hồ Ly xinh đẹp nhưng hại chết người không đền mạng đang vẫy đuôi nhìn mình, trong lòng Tiêu Thiên có chút buồn cười, nhưng ngoài mặt lại chỉ khẽ lắc đầu đáp: “Đây là chuyện của Hàn gia các ngươi, ta sẽ không can dự vào.”
“Tỷ phu…”
“Dừng!” - Hàn Tuyết còn chưa kịp õng ẹo, Tiêu Thiên đã cao giọng ngắt lời: “Thứ nhất, ta và Nguyệt nhi chưa từng xảy ra loại va chạm đó. Tỷ phu hai chữ có tiếng không có miếng này, ta không gánh nổi.
Thứ hai, kể cả giữa chúng ta có phát sinh quan hệ đi chăng nữa thì chuyện của ai, người đó phải tự mình tìm cách giải quyết. Giúp đỡ - có thể, nhưng đứng ra gánh vác thay thì không, bởi vì ta sẽ không yêu, cũng không cần một cái bình hoa di động.”
“Ngươi…”
“Tuyết nhi, ngồi xuống đi!” - Là tỷ muội với nhau, Hàn Nguyệt thừa biết một Hàn Tuyết đang phùng mang trợn má muốn nói gì, cho nên nàng phải lên tiếng ngăn cản trước khi quá muộn, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía Tiêu Thiên: “Lão sư, cảm ơn ngươi.”
Những lời Tiêu Thiên vừa nói ra thoạt nghe có vẻ rất vô trách nhiệm, thậm chí có phần mất khí phách nam nhân, chỉ khi nghĩ kỹ lại mới thấy hắn đang thể hiện sự coi trọng và cả tôn trọng nàng rất nhiều. Hàn Tuyết còn non nớt nên chưa cảm nhận được hết ý tứ ấy, nhưng Hàn Nguyệt lại có thừa thông minh cùng kiêu ngạo để nhìn ra rõ ràng.
“Chờ ngươi thắng trận chiến này rồi cảm ơn ta sau cũng chưa muộn.” - Mắt trợn lên có chút hung, nhưng Tiêu Thiên lại nhịn không được bật cười, khẽ phất phất tay: “Ngươi a, ngày nào còn là Nguyệt Tiên Tử lạnh lùng, cương nghị. Vài năm không gặp cũng biết học đòi người khác chơi tâm cơ rồi.”
Vừa gặp lại đã nước mắt ngắn, nước mắt dài gài hắn vào thế “tỷ phu”, lại bóng gió rằng “lão sư rất mạnh, thừa sức gánh được kèo này”, hai hành động thoạt nhìn giống như đều xuất phát từ con tim, nhưng thực chất lại đậm màu lý trí khi tất cả đều diễn ra trước mặt Hàn Tuyết.
“Ngươi vừa mạnh, vừa cùng ta có một chân. Hiện tại gia tộc ta gặp khó, muội muội ta lại đang nhìn, ngươi làm sao coi cho được thì làm đi”, đại khái chính là ý tứ này đi.
“Ta học từ người giỏi nhất mà, khanh khách!” - Cảm nhận được ôn nhu cùng ấm áp quen thuộc trên đỉnh đầu, mắt hạnh Hàn Nguyệt lần nữa híp thành hai nửa vầng trăng, miệng anh đào nhỏ nhắn phát ra tiếng cười như chuông bạc.
“Hai người có thôi đi không!? Ba ngày nữa tai nạn xuống đầu rồi còn ở đây… làm cái trò này!” - Nhìn tỷ tỷ mình cùng tên chồng hờ của nàng thân mật với nhau, Hàn Tuyết no một bụng cơm chó nhịn không được quát lên.
Tiêu Thiên và Hàn Nguyệt liếc nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương.
“Còn cười? Ta nói…”
“Đừng gấp, Tuyết nhi. Ba ngày sau, ngươi chờ xem cuộc vui đi.”
. . .
Trong khi Tiêu Thiên và Hàn Nguyệt ở Hàn gia, Thiên Bắc Thành vừa úp mở gây tò mò, vừa thân mật phát cơm chó cho Hàn Tuyết, thì cùng lúc đó tại Trung Vực xa xôi, có một tòa thành rộng lớn, phồn hoa gọi Diệp Thành, được chưởng khống bởi Diệp gia.
“Nơi này là Trung Vực sao? Quả nhiên không hổ danh trung tâm của Đấu Khí đại lục, một điểm truyền tống Không gian trùng động thôi mà đã lớn như vậy.”
“Chậm trễ mất một tháng, không biết tên kia bây giờ đang ở đâu, mà tình hình ra sao rồi.”
“Ngươi cứ khéo lo. Thần - Ma đều bắt không nổi lão sư thì ai làm khó được hắn nữa đâu.”
“Tốt rồi, chỗ này đã là điểm trung chuyển cuối cùng, tiếp theo chúng ta sẽ tách ra làm việc. Các ngươi đều nhớ kỹ nhiệm vụ của mình cả rồi chứ?”
Câu hỏi này vừa ra, hết thảy một, hai, ba, bốn, năm, sáu mỹ nhân đều thoáng liếc mắt nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
“Vậy thì đi thôi. Các tỷ muội, hẹn ngày gặp lại.”
“Hẹn ngày gặp lại!”
“...”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 404: tỷ phu!?
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 404: Tỷ phu!?
Danh Sách Chương: