“Hàn Nguyệt, ngươi chọc giận bản thiếu gia, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Đầu tóc bù xù, quần áo rách rưới khắp nơi, toàn thân trải rộng đủ loại vết thương do bị Băng Long cắn xé đỏ thẫm từng dòng máu tươi đầy chật vật. Hồng Thần dùng tạo hình có chút thảm này để buông lời lạnh lùng đe dọa Hàn Nguyệt, nhìn thế nào cũng cảm thấy không có sức lực.
Nếu là khoảng nửa giờ trước hắn dùng thái độ nghiêm túc hơn để chiến đấu, có khi đã chẳng phải rơi vào cảnh túng quẫn như hiện tại rồi.
“Phải không!? Ta cũng đang muốn thử xem nghiêm trọng là nghiêm trọng như thế nào đây!”
Theo âm thanh lảnh lạnh mà không mang chút cảm xúc nào vang lên, chỉ thấy hư ảnh cự quy bao phủ xung quanh Hàn Nguyệt bỗng nhiên mờ đi chút ít, từ đó để lộ ra thân hình mảnh mai không một vết xước, nhưng lại xen kẽ đầy rẫy những hoa văn màu đen vô cùng nổi bật trên nền da thịt tuyết trắng của nàng trước mắt mọi người.
“Cái này…”
“Những hoa văn kia là gì thế? Bí pháp sao?”
“Khoan hãy nói, vì cái gì ta có cảm giác nàng so với thời điểm toàn thịnh trước khi chiến đấu còn mạnh hơn đâu!?”
“...”
Nhìn thấy ngoại hình xa lạ đầy ma mị của Hàn Nguyệt, các khán giả xung quanh đều nhịn không được nghị luận ầm ĩ. Thậm chí vài người tinh ý còn nhận ra ngoài hình dáng thay đổi ra, thì khí tức của Nguyệt Tiên Tử cũng ẩn ẩn trở nên trầm ổn và có phần mạnh mẽ hơn cả khi chiến đấu chưa bắt đầu.
Đáng nói là, không chỉ các khán giả dưới khán đài ngạc nhiên, mà cùng lúc đó ở trên đài cao, các cường giả Đấu Tông của Hồng gia, Hàn gia và cả lão giả đến từ Phong Lôi Các - Bắc nữa, cũng đều ngạc nhiên không thôi.
“Đại ca, một loạt thủ đoạn này của Nguyệt nhi… hình như không giống bất kỳ đấu kỹ nào của Hàn gia chúng ta a?” - Hàn gia Nhị trưởng lão, Hàn Điền, cũng là nhị thúc của Hàn Nguyệt nhịn không được nhỏ giọng hỏi.
“Có thể là bí pháp gì đó nàng học được từ học viện Già Nam. Ta cũng không biết nữa.” - Bất đắc dĩ lắc đầu, Hàn Trì nhẹ giọng đáp. Ngày hôm nay Hàn Nguyệt đem đến cho hắn quá nhiều bất ngờ rồi, đến nỗi kẻ làm phụ thân này hiện tại đã có chút nghi ngờ người dưới kia rốt cuộc có phải là nữ nhi của mình nữa hay không đây.
“Tỷ tỷ…” - Ánh mắt nhìn về phía Hàn Nguyệt quen mà lạ, lạ mà quen dưới sân, trong lòng Hàn Tuyết bỗng nhiên hiện lên một suy nghĩ: “Chẳng lẽ… đây là thủ đoạn của Tiêu lão sư sao?”
“...”
Dưới sân.
“Hừ!” - Là người đứng gần Hàn Nguyệt nhất, Hồng Thần có thể nhìn rõ tận mắt, cảm nhận tận tâm sự thay đổi trên thân nàng. Điều này khiến sắc mặt hắn càng thêm âm lãnh, trong đôi còn ngươi hiện rõ từng nét dữ tợn: “Ép ta đến mức độ này, trong đám đồng trang lứa, ngươi là người thứ nhất.”
Nói, bàn tay Hồng Thần khẽ lau đi vết máu ở trên miệng, lại phun ra một ngụm nước miếng hòa lẫn máu tươi ẩn ẩn có màu tím nhạt, sau đó vươn tay hút lấy Hạo Lôi Chùy đang nằm lăn lóc trên mặt đất.
Hàn Nguyệt không đáp, cũng chẳng động, chỉ đứng im lẳng lặng nhìn đối thủ của mình tùy ý làm mọi thứ hắn muốn. So với mọi lời nói trương dương cùng gào thét vô nghĩa của Hồng Thần trước đó, thì chỉ một hành động rất nhỏ này thôi đã đủ thể hiện nàng tự tin, đồng thời khinh thường hắn đến thế nào rồi.
“Nếu ta đoán không lầm, thứ huyết dịch màu tím có đặc tính kháng lôi ngươi độn trong đấu khí chính là cách ngươi khóa chặt khí tức của ta, cũng như điều khiển những băng tinh này mà không cần động dùng tinh thần lực, đúng không?” - Hạo Lôi Chùy về tay kéo theo tự tin trong lòng Hồng Thần tăng nhiều, lúc này cười gằn nói: “Chỉ một vết trầy vô thưởng vô phạt trên má thôi liền khiến ta chật vật thế này. Không thể phủ nhận, ta đã quá khinh thường ngươi.”
Đôi mắt lộ ra vẻ dữ tợn như dã thú bị thương, Hồng Thần hung hăng cắn đầu lưỡi một cái, một ngụm máu tươi xì ra phun thẳng Hạo Lôi Chùy trong tay khiến nó lập tức tản mát ra mùi vị huyết tinh nồng đậm.
“Đáng tiếc, ngươi không đủ sức thắng ta, mà ta thì lại có khả năng ấy. Cho nên, trận chiến này nên kết thúc rồi!”
Bàn tay nắm chặt Hạo Lôi Chùy, Hồng Thần hít thật sâu một hơi, chợt giữa cổ họng truyền ra từng tiếng động rống giận vang vọng trường không. Nhất thời, một luồng đấu khí hệ Lôi cuồng bạo lên, giống như điện mang điên cuồng trào ra từ trong cơ thể hắn, cuối cùng hội tụ lại trên thanh hắc sắc cự chùy trong lòng bàn tay phát ra những âm thanh lách tách, đùng đoàng như bão tố trỗi dậy.
Lôi điện càng lúc càng hội tụ nhiều hơn trên Hạo Lôi Chùy, vết máu cũng theo đó mà lan rộng ra, cuối cùng hòa nhập với Lôi đấu khí làm cho lực lượng trong đó từng chút một trở nên cuồng bạo hơn, bành trướng hơn.
Nhìn cử động của Hồng Thần dưới sân, sắc mặt mọi người trên chỗ ngồi Hồng gia đều hơi đổi, mà lão giả mặc hắc y kia cũng khẽ thở dài một tiếng, nói: “Vậy mà đem Hồng Thần bức đến đường phải sử dụng đấu kỹ do Các chủ tự mình truyền thụ, nữ nhân gọi Hàn Nguyệt này thực sự là không sai. Nhìn khắp thế hệ đồng lứa tại Phong Lôi Các – Bắc cũng không có mấy người có thể cùng nàng chống lại, trừ phi…”
Nói đến đây, hắc y lão giả có chút dừng lại, chợt lẩm bẩm nói: “Trừ phi Phượng tiểu thư tự mình ra tay…”
“Phượng tiểu thư!?” - Nghe vậy, Hồng Lập ở một bên thân thể nhất thời cứng đờ, giọng nói có chút kinh hãi: “Ý Huyền lão nói vị thiên kiêu duy nhất trong vòng trăm năm qua tại Phong Lôi Các thông qua khảo hạch Thiên Lôi Tháp sao?”
“Chính là nàng!” - Hắc y lão giả khẽ gật gật đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn xuống thân ảnh động nhân của Hàn Nguyệt, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Dưới sân, sau một hồi được Hồng Thần liều mạng đem gần như tất cả đấu khí còn sót lại trong cơ thể đều quán chú vào, chỉ thấy toàn thân Hạo Lôi Chùy bỗng nhiên bùng lên một đạo lôi quang khổng lồ cao hàng chục mét, đem cả người lẫn chùy đều bao phủ vào trong.
“Diệt Lôi Chùy”
Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Theo một tiếng quát khàn khàn truyền ra từ bên trong lôi quang, Hạo Lôi Chùy trong tay Hồng Thần giống như biến thành một đạo Thiên Lôi khổng lồ chợt hung hăng đánh xuống mặt đất. Trong một sát na ấy, cả Thiên Thạch Đài đều ầm ầm run lên lẩy bẩy.
Lôi quang nện xuống mặt đất tạo thành một cái khe thật lớn, sau đó lại bất thình lình hóa thành một đầu Lôi Thú dữ tợn gào thét vang trời.
Grừ!!! Grào…
Bốn vó vừa chạm đất, Lôi Thú đã lập tức bùng nổ nhanh như tia chớp, chỉ qua vài bước chân đã xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Nguyệt, thủ trảo chớp nháy lôi điện hung hăng chụp xuống. Tốc độ nhanh chóng, lực mạnh vô cùng khiến cho không gian trực tiếp vặn vẹo, thậm chí trong lúc mơ hồ còn đánh ra từng đạo không gian liệt phùng đen ngòm truyền ra cực kỳ đáng sợ.
Ngẩng đầu nhìn tốc độ công kích nhanh như tia chớp theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng của Lôi Thú, trong lòng Hàn Nguyệt cũng thoáng cả kinh. Chỉ là rất nhanh, Bộ Bộ Sinh Liên tái hiện đem thân thể nàng vụt một tiếng đã hóa thành một đạo tàn ảnh lui về phía sau, hết sức nhẹ nhàng mà dễ dàng tránh đi điện quang công kích của Lôi Thú.
Tuy nhiên, ngay khi thân hình nàng mới dừng lại, Lôi Thú kia đã ngay lập tức gầm lên giận dữ, sau đó bốn vó lần nữa đạp nát mặt đất để chuyển hướng đuổi theo mục tiêu của nó.
“Hừ!” - Bị Lôi Thú dây dưa, trong mắt Hàn Nguyệt nhịn không được xẹt qua vẻ lạnh lùng.
Nếu như phán đoán của nàng không sai, một chiêu này hẳn là đấu kỹ áp đáy hòm của Hồng Thần rồi. Uy lực tuy rằng không yếu, đẳng cấp ít nhất cũng phải tới Địa giai, thế nhưng các loại thủ đoạn cần tinh huyết làm dẫn để thi triển luôn có chung một nhược điểm trí mạng, đó là chúng sẽ luôn khiến người thi thuật bị suy yếu, đồng thời phải chịu cắn trả nghiêm trọng nếu bị đánh tan.
Nói cách khác, Hồng Thần bây giờ đã không còn sức tái chiến, chỉ cần nàng có thể giải quyết đầu Lôi Thú này, như vậy trận chiến ngày hôm nay Hồng gia sẽ phải thất bại không thể nghi ngờ.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hàn Nguyệt liền có quyết định cuối cùng.
“Nguyệt nhi lại nợ ngươi thêm một lần nữa rồi. Ngươi nói, đời nay ta làm sao trả hết ân tình cho ngươi đây, lão sư?”
Giống như nghe được Hàn Nguyệt lẩm bẩm, đâu đó trong tầng mây trắng trên trời cao, một nam nhân trẻ tuổi đang ngồi trên ngai vàng bằng hỏa diễm, hai chân bắt chéo, đầu hơi nghiêng tựa lên nắm tay, đôi mắt đỏ tươi các vòng tròn đồng tâm và ba dấu phẩy đen như nhìn xuyên qua quá khứ vị lai chợt mỉm cười khẽ đáp: “ n thì không cần trả. Về phần tình, nếu ngươi đã một mực khăng khăng như thế, ta có thể suy nghĩ lại nha, Nguyệt nhi.”
Dưới sân, trên Thiên Thạch Đài, nhìn thấy Hàn Nguyệt bỗng nhiên ngừng chạy, thậm chí còn xoay người lại rồi đứng im nhìn chằm chằm Lôi Thú lao về phía mình, tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều nhịn không được há hốc mồm. Chỉ là chưa chờ bọn họ kịp hoàn tất bất ngờ này, thì kinh ngạc khác đã lập tức ập đến.
Gràooo!!! Gràooooo…
Vẫn là hư ảnh Cự Quy bao quanh Hàn Nguyệt cùng tiếng gầm thét chấn thiên hám địa ấy, khác biệt là lần này nó không còn rụt đầu lại phòng thủ nữa, mà thay vào đó, là chống mạnh hai chi trước như cánh tay nhân loại xuống mặt đất, đầu ngẩng cao về phía Lôi Thú đang lao tới, miệng rộng chợt há nhả ra một khối cầu năng lượng màu đen lơ lửng.
Quả cầu năng lượng thành hình cũng là lúc Lôi Thú ập đến. Khóe miệng Hàn Nguyệt khe cong lên một cười lạnh, gương mặt xinh đẹp hơi ngẩng lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn lôi quang chỉ còn cách trong gang tấc, chợt cánh tay nàng vươn ra thẳng tắp hướng về phía giữa trán Lôi Thú, sau đó… khai hỏa.
“Vĩ Thú Ngọc”
Chíu… Bùm! Uỳnh! Uỳnh! Vù! Vù! Vù!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 408: hồng thần vs hàn nguyệt
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 408: Hồng Thần vs Hàn Nguyệt
Danh Sách Chương: