“Diệt Lôi Chùy”
“Vĩ Thú Ngọc”
Két! Két! Két! Tạch! Tạch!
“Phá!”
Trong mắt xẹt qua một tia lãnh ý, Hàn Nguyệt gằn giọng quát lên một tiếng vang vọng. Cùng lúc đó bàn tay nàng hung hăng phát lực, đem năng lượng bên trong Vĩ Thú Ngọc bộc phát ra mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bùm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Vù! Vù! Vù!
Quả cầu năng lượng màu tím đen điên cuồng tỏa ra năng lượng như muốn diệt thế, chỉ một thoáng va chạm đã bao phủ toàn bộ lôi quang trên thân thể Lôi Thú. Bị năng lượng mạnh mẽ hơn nhiều lần trấn áp, Lôi Thú rốt cuộc cũng gào lên bi thương, cuối cùng dưới ánh mắt khiếp sợ của toàn trường cứ thế bạo liệt thành vô số điểm sáng màu bạc tan biến trong không khí.
Lôi Thú bại trận biến mất không còn tăm hơi, nhưng Vĩ Thú Ngọc thì vẫn còn đó. Nó tiếp tục bắn chéo góc lên bầu trời, thổi xuyên qua đám mây lớn tạo thành một lỗ hổng khổng lồ ngay giữa trung tâm, sau đó mới chính thức biến mất phía cuối chân trời.
“...”
Thời - không như ngừng lại.
Từng sợi nắng vàng óng xuyên qua lỗ hổng giữa tầng mây kia chiếu xuống thân hình mảnh mai mà thẳng tắp của Hàn Nguyệt, đem bóng của nàng trải dài trên nền Thiên Thạch Đài óng ánh những mảnh băng tinh màu tím nhạt quỷ dị. Xung quanh Nguyệt Tiên Tử, hư ảnh Cự Quy bao trùm tỏa ra uy áp vô hình khiến người ta không rét mà run.
Tất cả đều chân thật, nhưng lại như mộng ảo.
Chân thật vì tất cả mọi chuyện đều diễn ra trước mắt hàng chục ngàn người vây xem, không ít cá nhân trong đó vẫn là cường giả Đấu Tông danh tiếng đại lục. Nhưng lại như mộng ảo, bởi vì trước khi trận chiến này diễn ra, không một ai nghĩ rằng Hàn Nguyệt sẽ thắng, thậm chí phụ thân nàng và cao tầng Hàn gia cũng là như vậy.
Hiện tại thì sao?
Ngoài trừ quần áo có chút tổn hại ra, Nguyệt Tiên Tử vậy mà mặt không đỏ, tim không đập, hơi thở không loạn, một điểm vết thương đều không thấy.
Trong khi đó ở phía đối diện, Hồng Thần… đơn giản chính là một tên ăn mày nhiều ngày chưa được ăn cơm, mặt mày tái nhợt, tay chân run rẩy, quần áo rách nát, đầu tóc bù xù, vết thương trải rộng toàn thân v.v. chẳng cách nào nhận ra tên Thiên Bắc Thành đệ nhất thiên tài làm người trương dương, tự đắc được nữa.
“Hừ!”
Đang lúc mọi người ngẩn ngơ trước kết quả không thể ngờ nổi của trận chiến, thì ánh mắt Hàn Nguyệt bỗng nhiên lạnh lùng liếc về phía sắc mặt đang khiếp sợ của Hồng Thần ở nơi xa, bàn chân khẽ chớp động, thân hình nhanh chóng biến mất.
Nhìn thấy Hàn Nguyệt lại muốn động thủ, sắc mặt Hồng Thần cũng biến đổi. Ánh mắt liếc xuống Hạo Lôi Chuỳ trong tay, hắn vội vàng phát lực để nâng nó lên. Chỉ là khi cả người lẫn chùy còn chưa kịp nhúc nhích được một milimet nào thì đã bị một đạo kình phong hung hãn đánh trúng. Lực đạo mạnh mẽ đem thân thể Hồng Thần chấn văng ra xa, cả người kéo lê trên mặt đất tới cả chục mét mới miễn cưỡng ngừng lại được.
“Phụttttt…” - Lần nữa bị đòn nghiêm trọng, Hồng Thần nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
Chưa dừng lại ở đó. Ngay khi Hồng Thần lần nữa chưa kịp làm ra bất kỳ hành động gì, thì Hàn Nguyệt đã lại khẽ phất tay tạo ra một mũi một mũi băng tiễn màu tím nhạt nhỏ xíu lơ lửng ngay trên đỉnh đầu hắn, ý tứ là gì không cần nói mọi người đều đã biết.
“Ta… ta nhận thua!” - Nằm ngửa trên đất nhìn lên mũi băng tiễn nhọn hoắt lóe lên sự sắc bén, con ngươi Hồng Thần co rụt lại, lúc này vội vàng quát lên.
“Vút!”
Ầm!
Mũi tên cắm xuống sát ngay bên tai Hồng Thần, lực đạo mạnh mẽ khiến nền đá cứng rắn của Thiên Thạch Đài nổ tung ra một cái lỗ to bằng miệng bát. Trúng vào đầu thì đảm bảo là cái gì cũng không còn.
Người đứng - kẻ nằm, người thắng - kẻ bại đến đây đã hoàn toàn rõ ràng dưới mắt mọi người, không cần bất kỳ lời dư thừa nào khác nữa.
Hồng gia Đệ nhất Thiên tài, đệ tử Nội các Phong Lôi Các - Bắc, thất tinh Đấu Hoàng, Hồng Thần vậy mà bại cay đắng, bại triệt để, bại không còn mặt mũi vào tay Nguyệt gia, Hàn Nguyệt - một nhất tinh, à không, là ngũ tinh Đấu Hoàng không nhiều danh tiếng.
Nhìn thấy kết cục khó có thể ngờ tới này chân chính đi ra, cả thạch đài lần nữa trở nên tĩnh lặng.
Mặc dù chiến đấu chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng người chân chính có nhãn lực đều dễ dàng nhìn ra Hồng Thần đã phải dùng toàn lực, còn Hàn Nguyệt từ đầu đến cuối luôn ứng phó bình tĩnh, có trúng đòn cũng hoàn toàn là nằm trong một kế hoạch tác chiến lớn hơn, từ tâm tính tới bản lĩnh đều tựa như một cái đầm sâu không đáy, làm cho người ta khó có thể đoán biết được.
“Nguyệt nhi… thật sự thắng rồi!”
Trên đài cao phía đông, cao tầng Hàn gia nhìn thấy Hồng Thần bị Hàn Nguyệt chế trụ đều hít sâu một hơi, dù thấy tận mắt nhưng vẫn có chút không dám tin tưởng.
“Đại tiểu thắng rồi! Đại tiểu thư uy vũ!”
“Đại tiểu thư uy vũ!”
“Đại tiểu thư uy vũ!”
“...”
Cao hứng nhất đương nhiên chính là Hàn Tuyết và các tộc nhân Hàn gia. Bấy lâu nay bị Hồng gia ép một đầu thở đều không muốn nổi, hiện tại thì tốt rồi. Ra đường không chỉ không cần phải sợ trước sợ sau nữa, ngược lại còn có thể ngang ngược quát lớn “Ai là Thiên Bắc Thành đệ nhất gia tộc!? - Ngoài Hàn gia ra thì còn có thể là ai!”.
Nghĩ tới thôi liền cảm thấy cả người đều tràn đầy sức lực a.
Oanh! Ôôôôô…
Thiên Thạch Đài yên tĩnh trong chốc lát, rồi cũng vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay ủng hộ như sấm dậy. Tràng chiến đấu phấn khích của người trẻ tuổi này làm cho mọi người đều cảm thấy đi một chuyến này quả nhiên không uổng. Đặc biệt là vị Nguyệt Tiên Tử kia, đã đẹp người, đẹp nết thì không dám chắc, nhưng thực lực và tâm cơ đều sâu không lường được. Gọi nhân trung Long - Phượng cũng không có gì là quá cả.
Đương nhiên, có người thằng thì phải có thua, có người vui thì phải có kẻ buồn.
Thời điểm tộc nhân Hàn gia hô vang tên tuổi Hàn Nguyệt, theo sau bởi hàng loạt âm thanh ủng hộ từ toàn trường, cũng chính là lúc sắc mặt đám người Hồng gia trở lên dị thường khó coi. Vốn cho rằng Hàn gia chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, ai ngờ kết quả lại là đại bại mất hết cả mặt mũi.
Trong sân, Hàn Nguyệt thắng trận xong cũng không buông lời châm chọc hay trào phúng gì, chỉ đơn giản là liếc Hồng Thần một cái, sau đó liền xoay người bước đi.
Nhưng mà ngay khi nàng vừa mới quay đi, chỉ thấy trong mắt Hồng Thần đang ngã sấp trên đất xẹt qua vẻ dữ tợn cùng oán độc. Song chưởng bất thình lình vung lên, một đạo ám tiễn chớp nháy lôi quang từ trong tay áo hắn bắn ra, nhắm thẳng về phía sau lưng của Hàn Nguyệt.
Biến cố xảy ra quá nhanh, mọi người xung quanh nhìn thấy nhưng liền kêu lên một tiếng đều không kịp làm chứ đừng nói là phản ứng.
Vút!
Dưới ánh mắt hoảng sợ của các khán giả, đạo lôi quang ám tiễn kia nhanh như xé rách thời không lao vút qua không trung, thế nhưng khi chỉ còn chưa đầy một cái nháy mắt nữa sẽ đâm trúng Hàn Nguyệt, thì bỗng nhiên…
Keng! Bùng! Vù!
...một tiếng thanh thúy kim loại va chạm chợt vang lên, theo sau bởi một luồng khí tức hình gợn sóng nổ tung ra xung quanh, thổi cho các băng tinh trên mặt đất không ngừng lay động.
Nhìn thấy một màn quen thuộc này, trong lòng Hồng Thần hoảng sợ vội vàng lui về phía sau. Chỉ là chưa lùi được mấy bước chân thân thể hắn đã khựng lại. Nguyên nhân là bởi hai cổ tay và hai cổ chân đều đã bị băng đá quấn chặt.
“Dừng tay!!!”
“Biểu tử, ngươi dám!?”
“Thủ hạ lưu tình!”
“...”
Nhìn thấy những gì Hàn Nguyệt làm với Hồng Thần, tại khu vực người Hồng gia nhất thời vang lên từng tiếng rống giận. Hắc y lão giả ngược lại là không nói nhiều, thân hình nhanh nhơ chớp đã hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ hướng về giữa sân vọt tới.
“Không tìm đường chết sẽ không phải chết. Chuyện này là do ngươi tự chuốc lấy, chẳng trách được ai cả.”
Thanh âm nhẹ nhàng mà lạnh lùng từ xa truyền vào trong tai Hồng Thần. Một cảm giác lạnh lẽo sợ hãi từ trong lòng tràn ra. Còn không đợi lời cầu xin tha thứ vang lên, bốn sợi băng đá quấn lấy tứ chi hắn đã siết chặt lại, sau đó đồng loạt cứa ngang một cú đầy nghiệt ngã.
Rắc! Xoẹt!
“Aaaaa…”
Tiếng la thê thảm khiến người ta rợn da gà vang lên, thân thể Hồng Thần chợt căng cứng một nhịp, sau đó ngay lập tức mềm nhũn té sấp xuống, co giật từng cơn. Đến tận lúc này hắc y lão giả mới đuổi tới.
Vội vàng xem xét tình huống của Hồng Thần, sắc mặt hắc y lão giả liền trở nên âm trầm. Hồng Thần còn sống nguyên, nhưng gân mạch cùng xương cốt tứ chi toàn bộ đã bị đánh nát. Cho dù có chữa trị được thì suốt phần đời còn lại cũng chỉ là phế nhân không hơn không kém mà thôi.
“Tốt! Tốt! Rất tốt!” - Giận quá hóa cười, hắc y lão giả nói liền ba chữ tốt nhưng ánh mắt nhìn về phía Hàn Nguyệt lại ẩn chứa lửa giận khôn cùng: “Dám phế người Phông Lôi Các ta, ngươi nhất định sẽ phải hối hận!”
Lúc này đám người Hồng Lập cũng đuổi tới, vừa thấy được thảm trạng của Hồng Thần đã hôn mê vì thương thân, thương cả tâm thì sắc mặt liền trở nên xanh mét, ánh mắt oán độc nhìn về phía Hàn Nguyệt.
“Hàn gia biểu tử, Hồng gia ta cùng ngươi không chết không thôi!”
Thanh âm ngập tràn oán độc cùng lửa giận của Hồng Lập vang lên, cả Thiên Thạch Đài đang xôn xao bỗng trở nên an tĩnh. Hai đại gia tộc lớn nhất Thiên Bắc Thành chuẩn bị khai chiến sao?
“Hồng bá phụ nặng lời rồi.” - Đối với lời oán độc của Hồng Lập, sắc mặt Hàn Nguyệt không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Hồng Thần xuất thủ đánh lén chất nữ, chất nữ giật mình phản kháng có gì là không đúng? Lại nói, ở đây mọi người đều mắt sáng như đuốc, vừa rồi nếu không phải chất nữ phản ứng nhanh, sợ rằng kết quả so với hắn bây giờ cũng không tốt hơn là bao đâu.”
“Lão tử bất kể những thứ này! Ngươi đem nhi tử ta đánh thành phế nhân, ta nhất định phải lấy mạng ngươi!”
“Hồng lão thất phu, ngươi khi Hàn gia ta không người hay sao!?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 409: hồng thần vs hàn nguyệt
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 409: Hồng Thần vs Hàn Nguyệt
Danh Sách Chương: