Biến cố bất ngờ xảy ra giữa sân khiến Thiên Thạch Đài đang ồn ào bỗng nhiên trở nên an tĩnh hơn nhiều. Vài người vì lý do khác nhau mà không rõ đến tột cùng là phát sinh chuyện gì, sau khi nhỏ giọng hỏi người bên cạnh mới biết Hồng Thần bị trọng thương dưới sân hoàn toàn là gieo gió gặp bão. Dù sao người ta đã rộng lượng bỏ qua cho ngươi một mạng, ngươi lại còn muốn ám toán người khác. Ngu thì chết chứ tội tình gì.
Đương nhiên dù nghĩ như vậy nhưng ngại thế lực của Hồng gia tại Thiên Bắc Thành nên không có ai nói ra.
“Hồng Lập! Các ngươi muốn làm gì!?”
Khán giả im lặng, nhưng người Hàn gia chắc chắn sẽ không ngồi im nhìn Hàn Nguyệt bị khi dễ. Lúc này một đám người từ trên đài cao phóng xuống, tất cả đều đáp xuống võ đài bên cạnh Nguyệt Tiên Tử để bảo vệ nàng.
“Hồng Lập! Cuộc tỷ thí hôm nay là Hồng Thần thua rõ ràng, chẳng lẽ Hồng gia các ngươi còn muốn trước mặt mọi người phản đối sao?” - Thân là người làm cha, làm gia chủ, Hàn Trì không chút chậm trễ bước tới trước mặt Hàn Nguyệt che chắn cho nàng, đồng thời lạnh giọng quát lên: “Đã bước lên đài tỷ thí thì sinh tử tại mệnh, điểm này Hồng gia không phải là không biết chứ?”
Bị Hàn Trì khiển trách trước mặt bao người, da mặt Hồng Lập không khỏi run run, thế nhưng hắn vẫn giận dữ nói: “Lão tử không chấp ngươi! Hàn gia các ngươi phế nhi tử ta, Hồng gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ!”
“Hừ! Sớm biết Hồng gia các ngươi là một đám vô liêm sỉ, chơi được không thua được.” - Nghe đối phương buông lời uy hiếp, sắc mặt Hàn Trì lập tức biến âm trầm, ánh mắt nhìn chằm chằm Hồng Lập, giọng nói lạnh lùng như chém đinh chặt sắt: “Hôm nay lời ta đặt ở đây, Hồng gia các ngươi muốn chiến, Hàn Gia ta tiếp đến cùng!”
Lời này của Hàn Trì vừa ra, xung quanh Thiên Thạch Đài nhất thời vang lên từng trận âm thanh trầm trồ, khen ngợi. Đây là hệ lụy trực tiếp của việc hàng ngày Hồng gia làm người trương dương, bá đạo; của cá nhân Hồng Thần đánh lén sau lưng nữ nhân; và đương nhiên không thể không kể đến sự xinh đẹp của Hàn Nguyệt dễ kéo thiện cảm nữa.
Thấy Hàn Trì đối chọi gay gắt mà lại còn được lòng dư luận như vậy, sắc mặt Hồng Lập cũng trở nên cực kì khó coi. Mặc dù hắn mạnh miệng nói lời tàn nhẫn, nhưng sự việc ngày hôm nay rõ ràng là Hồng gia không chiếm được chút đạo lý nào. Chẳng qua muốn kẻ làm cha, làm Gia chủ này cứ thế nuốt xuống nỗi hận Hồng Thần bị phế thì tuyệt đối không thể.
Không bàn tới quan hệ cha - con, thì Hồng Thần vẫn luôn được coi là niềm hy vọng của Hồng gia. Mấy chục năm qua gia tộc tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết trên người hắn, bây giờ lại bị hủy dưới tay Hàn Nguyệt chỉ trong một giây, làm sao Hồng Liệt có thể chịu được.
“Hàn gia đúng thật là quyết đoán!”
Đang lúc sắc mặt Hồng Lập biến ảo không ngừng, thì một đạo thanh âm già nua bỗng nhiên nhàn nhạt vang lên. Mọi người theo thanh âm nhìn lại, phát hiện ra đó là hắc y lão giả.
“Người Phong Lôi Các!” - Ánh mắt lướt qua trên người hắc y lão giả nhìn thấy huy chương trên ngực hắn, sắc mặt đám người Hàn gia nhất thời biến sắc.
“Không biết lão tiên sinh danh xưng là gì?” - Hàn Trì chắp tay, có chút khách khí nói. Mặc dù Phong Lôi Các - Bắc chỉ là một trong Tứ Các nhưng thực lực so với bọn hắn vẫn mạnh hơn nhiều, đương nhiên không thể chậm trễ.
“Lão phu là Phong Lôi Các - Bắc, Trầm Vân.” - Hắc y lão giả liếc mắt về phía Hàn Trì, ngữ khí bình thản đáp.
“Trầm Vân!?” - Nghe thấy đối phương xưng danh, trong lòng nhịn không được Hàn Trì khẩn trương, lúc này vội vàng hỏi lại: “Chính là một trong Phong - Vân - Lôi - Điện tứ đại trưởng lão của Bắc Các, Vân trưởng lão sao?”
“Không hổ là Hàn gia, đối với Phong Lôi Các - Bắc ta cũng có hiểu biết không kém a?” - Lão giả áo xám cười nhạt nói.
“Vân trưởng lão nói đùa rồi! Phong - Vân - Lôi - Điện tứ đại trưởng lão tại Trung Châu Bắc Vực này thanh danh hiển hách. Vãn bối sao có thể không biết được chứ.” - Hàn Trì chắp tay cười cười, chợt nói: “Vân trưởng lão! Chuyện hôm nay quả thật là Nguyệt nhi xuất thủ quá nặng, nhưng trong lúc tỷ thí đao thương không có mắt, thương vong là điều hiển nhiên. Mong ngài suy xét.”
“Ta với vị Đại trưởng lão còn sống của Hàn gia năm đó cũng coi như có chút duyên phận, hôm nay xem như nể tình hắn sẽ không có làm khó các ngươi. Việc đả thương Hồng Thần ta tạm thời có thể cho qua.” - Phất phất tay coi như không để ý đến lời của Hàn Trì, hắc y lão giả liếc mắt về phía Hàn Nguyệt, chậm rãi nói: “Tuy nhiên, thủ đoạn dựa vào huyết dịch màu tím thần bí để tị Lôi của Hàn gia các ngươi hôm nay có thể cho ta biết được không?”
Nói đến những lời cuối cùng, sắc mặt Trầm Vân đột nhiên trở nên âm hàn rất nhiều.
Phong Lôi Các gọi là Phong Lôi Các bởi vì một nửa sức mạnh bọn họ đến từ công pháp và đấu kỹ hệ Phong, mà một nửa còn lại, đương nhiên là từ hệ Lôi. Có thể nói, Phong - Lôi chi lực chính là mấu chốt duy trì thực lực, cũng như địa vị của Phong Lôi Các trên đại lục. Vậy mà hôm nay Hàn gia, cụ thể là Hàn Nguyệt, lại có cách không nhìn đấu khí hệ Lôi trứ danh của bọn họ để dễ dàng vượt hẳn năm tinh cấp đánh phế, nếu không muốn nói là đánh chết Hồng Thần, làm sao Trầm Vân có thể không nghiêm nghị được đây.
Nghe được Trầm Vân nói vậy, sắc mặt đám người Hàn Trì cũng biến đổi, ánh mắt kinh ngạc chuyển sang nhìn về phía Hàn Nguyệt. Hiển nhiên đối với việc nàng có khả năng tị Lôi cũng cảm thấy hết sức bất ngờ.
“Vân trưởng lão, hỏi thăm bí mật đấu kỹ của người khác là tối kỵ. Ngài là cường giả thành danh trên đại lục, lại là trưởng lão của một trong tứ Các, hẳn là phải hiểu rõ điều này chứ?” - Đối với câu hỏi của Trầm Vân, Hàn Nguyệt vẫn như cũ duy trì vẻ mặt lạnh nhạt thương hiệu của nàng, chậm rãi đáp.
“Hỗn láo! Phong Lôi Các há có thể để cho tiểu bối như ngươi mở miệng vũ nhục? Hơn nữa ngươi dám trước mặt Vân trưởng lão làm càn như vậy, xem ra là không để lão nhân gia ngài trong mắt a?” - Hồng Lập bỗng nhiên tiến về phía trước một bước, tức giận nói.
Nghe được những lời này, Hàn Trì hơi nhướng mày, trong lòng thầm mắng một tiếng không biết xấu hổ. Không chỉ bơm đểu Trầm Vân giúp Hồng Thần báo thù, mà rõ ràng còn muốn mượn miệng lưỡi người đời công kích Hàn gia bọn họ nữa.
“Vân trưởng lão! Việc này sợ là có chút hiểu lầm. Từ từ nói chuyện mới giải quyết được vấn đề, không cần thiết giương cung bạt kiếm như vậy đâu.” - Hàn Trì chắp tay đối với Trầm Vân, khách khí cười nói.
“Hiểu lầm!? Ta cũng hy vọng là như vậy.” Trầm Vân lạnh lùng liếc Hàn Trì một cái rồi chợt chuyển hướng về phía Hàn Nguyệt, nói: “Hiện tại lão phu cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất, bàn giao lại thủ đoạn tị Lôi của ngươi, sau đó tự phế đấu khí, một mạng trả một mạng cho đệ tử nội Các chúng ta, mọi chuyện xem như kết thúc. Thứ hai, lão phu tự mình động thủ đem ngươi về Phong Lôi Các - Bắc để Các chủ và các trưởng lão quyết định.”
Nghe được lời nói không chút hy vọng nào của Trầm Vân, mọi người Hồng gia đều âm thầm cười lạnh một tiếng, mà sắc mặt đám người Hàn Trì đều trở nên vô cùng khó coi.
“Vân trưởng lão, Nguyệt nhi nàng…”
“Hàn Trì! Lão phu nể mặt Đại trưởng lão Hàn gia mới cùng ngươi nói chuyện thế này. Đừng có không biết điều!” - Chưa chờ Hàn Trì nói được hết câu, Trầm Vân đã quát lạnh cắt ngang: “Hôm nay nàng phế đi đệ tử thiên tài của Phong Lôi Các - Bắc chúng ta, bất kể thế nào cũng phải có câu trả lời cho Các chủ, bằng không để ngài trút lửa giận xuống, đừng nói là một mình nàng, sợ rằng cả Hàn gia các ngươi đều không chịu được đâu!”
Nghe được lời Trầm Vân như vậy, sắc mặt Hàn Trì cũng hơi biến ảo. Hàn gia cùng Phong Lôi Các thật sự chênh lệch quá lớn. Đối phương muốn tiêu diệt bọn họ chẳng qua cũng chỉ là một ý niệm mà thôi.
“Phụ thân, việc này cùng các ngươi không có quan hệ, không cần phải nhúng tay vào.” - Trong lòng Hàn Trì đang đắn đo thì một tiếng cười truyền đến, làm trong lòng hắn chấn động. Ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt của Hàn Nguyệt đang nhìn về phía hắn.
“Nguyệt nhi, ngươi…”
Nắm tay Hàn Trì chợt nắm chặt, lại chợt buông lỏng, trong lòng không ngừng cân nhắc thiệt hơn. Nếu chỉ là một người cha, hôm nay hắn nhất định sẽ vì Hàn Nguyệt mà liều mạng. Nhưng thân là Gia chủ, mỗi một hành động đều phải chu toàn cho Hàn gia, Hàn Trì thật sự không hy vọng hàng ngàn tộc nhân phải vì một quyết định của mình mà chôn cùng.
Thấy phụ thân mình đau khổ như vậy, Hàn Nguyệt chỉ yếu ớt mỉm cười, cũng không trách cứ gì hắn cả. Dù sao Hàn gia tồn tại đến nay đã mấy trăm năm rồi, nếu chỉ vì nàng mà bị hủy vào tay Phong Lôi Các, vậy thì phụ thân nàng mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông dưới suối vàng đây.
“Được! Nể tình ngươi một giới nữ nhân lại nghĩa khí như vậy, hôm nay lão phu không phế ngươi, để ngươi có cơ hội đến Phong Lôi Các - Bắc giải thích với Các chủ chúng ta.” - Trầm Vân hơi gật đầu, bàn tay gầy guộc chậm rãi từ trong áo vươn ra, thản nhiên nói.
“Vân trưởng lão, đừng hiểu lầm.” - Hơi liếc mắt nhìn Trầm Vân, Hàn Nguyệt bỗng nhiên nở nụ cười xinh đẹp, chợt lắc đầu nói: “Ta không có hứng thú Phong Lôi Các, cho nên sẽ không đi.”
Lời này vừa ra, gương mặt Trầm Vân liền biến đổi, sát ý trong mắt bắn ra: “Nói như vậy là ngươi muốn chọn con đường thứ nhất sao?”
“Không có! Ta chọn con đường thứ ba.”
Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Vù! Vù! Vù!
Lời Hàn Nguyệt vừa hạ xuống, mây gió chợt nổi lên, bầu trời đang thăm thẳm vắng mây bỗng nhiên vần vũ mây đen thành hình xoắn ốc ẩn hiện một con mắt nhắm chặt. Chưa dừng lại ở đó, theo dị tượng bất chợt hình thành trên bầu trời, thì mặt đất dưới chân cũng từng chút một rung chuyển không ngừng như động đất, còn trong không khí lại bất thình lình xuất hiện uy áp khổng lồ đến mức Đấu Tông như Hàn Trì, Hồng Lập, Trầm Vân v.v. đều tim đập chân run.
Trong hoàn cảnh bất ngờ mà kinh khủng ấy…
“Hàn Nguyệt là người của Tề Thiên Cung, gia tộc nàng do chúng ta đến bảo hộ. Phong Lôi Các muốn nhúng chàm, có thể thử một chút!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 410: hung hăng càn quấy!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 410: Hung hăng càn quấy!
Danh Sách Chương: