Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Keng! Leng Keng! Leng Kenggggg…
“Ha… haha… hahaha… chúng ta chết chắc rồi… hahaha… chết chắc rồi…”
“Không phải người… hắn chắc chắn không phải người… con người không thể nào làm ra được việc này…”
“Xin lỗi phụ thân… xin lỗi mẫu thân… xin lỗi muội muội… ta không thể bảo vệ được các ngươi…”
“...”
Tuyệt vọng! Không còn gì khác ngoài cảm giác tuyệt vọng bao trùm khi mọi người nhìn thấy năm viên Thiên Ngoại Chấn Tinh chen chúc nhau lao xuống từ bầu trời.
Cái gì Đấu Vương, Đấu Hoàng, cái gì cường giả, chống lại được thiên tượng, thiên mệnh không?
Ai cơ, Đấu Tông á!? Ba Đấu Tông hợp sức mới đánh phá được một viên, còn bốn viên khác thì sao?
Chạy à!? Sư chạy được miếu chạy được không? Khoan hãy nói, kể cả muốn chạy, ngươi chắc chắn mình chạy được diện tích hàng trăm km mà năm viên thiên thạch kia đang bao phủ, thậm chí hàng ngàn km phong bạo nó gây ra sau va chạm không?
Chẳng có bất kỳ câu trả lời nào được đưa ra cả, chỉ có bóng đen tử vong phủ xuống che kín tầm mắt cùng tâm tình của hàng chục ngàn người đang có mặt tại Thiên Bắc Thành mà thôi.
Nghĩ lại cũng thật là trớ trêu. Từ trước đến nay Thiên Bắc Thành vẫn luôn nổi tiếng với viên thiên thạch khổng lồ còn nguyên vẹn tạo thành Thiên Thạch Đài trứ danh. Ngày hôm nay kẻ lạ mặt trên bầu trời kia bỗng nhiên xuất hiện tặng cho bọn họ hẳn một đám thiên thạch, vẫn là mới nguyên lao xuống từ trên thiên không. Câu chuyện cười nghe sao mà nó dảk bủh đến thế.
“Được rồi, đùa với các ngươi thôi.”
Đang lúc người ngồi, kẻ quỳ, số khác thì vừa chạy loạn vừa khóc lóc, gào thét trong vô vọng v.v. cả Thiên Bắc thành đều nhuốm màu tuyệt vọng, thì thanh âm lười biếng, lạnh nhạt quen thuộc lại vang lên. Mọi người bất giác ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân thần bí ngồi trên ngai vàng hỏa diễm giữa bầu trời, chỉ thấy hắn khẽ phất tay một cái, bỗng nhiên không gian phía trên Thiên Bắc Thành liên tục nở rộ ra hàng trăm vòng xoáy không gian hai màu đen đỏ.
Những vòng xoáy không gian kia chỉ lớn đủ cho một người trưởng thành đi qua, so với kích thước của đám thiên thạch đang lao xuống thì gọi là con muỗi so với con voi cũng không hề sai, thế nhưng chúng lại thắng ở số lượng rất nhiều, vô cùng nhiều, nhiều tới chi chít lít nhít như kiến trong hang, như ong trong tổ vậy.
Hàng ngàn, hàng chục ngàn vòng xoáy không gian nhỏ bé cứ thế đua nhau hiện lên, sau đó từng chút một mở rộng ra, cuối cùng hòa vào với nhau thành một siêu vòng xoáy không gian khổng lồ rộng tới hàng trăm km, để rồi dưới vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm tới ngây dại của cả Thiên Bắc Thành, cứ thế một lần duy nhất nuốt trọn cả năm viên thiên thạch vào trong rồi biến mất không còn vết tích, như chưa từng tồn tại.
“...”
Áp lực tiêu tán, ánh nắng ngập tràn, trời lại xanh, gió lại thổi, thế nhưng chẳng ai quan tâm quang cảnh đẹp đẽ ấy cả. Chỉ có ngạc nhiên, bất ngờ, chết lặng, không thể tin nổi và hơn tất cả, là sợ hãi bao trùm tâm trí hàng trăm ngàn người vừa chứng kiến thủ đoạn có thể gọi là Thần Tích trên bầu trời kia.
Ực!
Sau một hồi ngẩn ngơ, mọi người mới từng chút một hồi thần lại. Gian nan nuốt một ngụm nước miếng bôi trơn cổ họng khô khốc vì há rộng miệng không ngừng, ánh mắt cả Thiên Bắc Thành dần chuyển sang nơi nam nhân thần bí trước đó hiện thân.
Đáng tiếc, chẳng có gì ở đó nữa cả.
Không thấy ngai vàng hỏa diễm, chẳng còn nam nhân thần bí, đến nỗi Hàn Nguyệt cũng đã biến mất không thấy tăm hơi, hẳn là đã đi cùng người kia mất rồi.
“Vân trưởng lão…”
“Hừ!”
Hồng Lập há miệng muốn nói gì đó với Trầm Vân, nhưng chưa chờ hắn kịp phun ra chữ nào người sau đã hừ lạnh một tiếng như sấm, sau đó phẩy tay áo bay lên bầu trời rời đi. Vì một thiên tài đã tàn phế đi đắc tội một tôn đại Thần, là người thông minh đều sẽ biết phải lựa chọn như thế nào trong tình huống này, không cần thêm bất kỳ một lời dư thừa nào cả.
Nhìn theo bóng lưng Trầm Vân, lại nhìn sang Hồng Thần vẫn đang hôn mê nhắm chặt hai mắt, Hồng Lập chỉ biết lắc đầu thở dài, trong lòng cười khổ một tiếng bất đắc dĩ. Sau ngày hôm nay, Thiên Bắc Thành sợ rằng sẽ không còn Hồng gia nữa rồi.
Trái ngược với vẻ ảm đạm của Hồng Lập và các tộc nhân Hồng gia, Hàn Trì cùng Hàn gia lại không thể giấu được nét mừng như điên trên gương mặt. Bất kể Hàn Nguyệt bằng cách nào quen biết với nam nhân thần bí kia, chỉ cần nhìn cái cách hắn giúp nàng thắng trận trước, sau lại đánh tiếng bảo hộ Hàn gia, cuối cùng còn bày ra sức mạnh như Thần Linh trước đại diện Phong Lôi Các - Bắc đã nói rõ quan hệ rất không đơn giản giữa hai người rồi.
Có chiếc ô khổng lồ thần bí mà mạnh mẽ này che chở, Hàn gia muốn không xưng bá Thiên Bắc Thành, thậm chí là lan rộng ra Trung châu Bắc vực cũng khó a.
Cứ như thế, kẻ cười - người khóc, kẻ vui - người buồn nhanh chóng phân hóa ra rõ rệt, chỉ có Hàn Tuyết là ngẩn người cau mày, không ai biết trong lòng đang suy nghĩ gì.
. . .
Nửa ngày trôi qua, tin tức Hàn gia, Hàn Nguyệt bằng vào thực lực ngũ tinh Đấu Hoàng nhẹ nhàng vượt hai tinh cấp đánh phế Hồng gia, Hồng Thần đã nhanh chóng lan khắp đường to, hẻm nhỏ của Thiên Bắc Thành.
Ngoài ra, sự hiện diện bất ngờ cùng lời nhắn, thủ đoạn và thực lực của một chí cường trẻ tuổi nghi ngờ là Đấu Thánh tự nhận đến từ thế lực thần bí gọi Tề Thiên Cung cũng đã được Trầm Vân mang về Phong Lôi Các - Bắc. Tin chắc sớm muộn gì tất cả những ồn ào này cũng sẽ lan khắp đại lục mà thôi.
Bên ngoài sóng ngầm trỗi dậy, mây đen vần vũ, còn trong khi đó tại Hàn Gia, bầu không khí lại là một mảnh vui mừng, ngoại trừ phòng riêng của Hàn Tuyết.
Ngay lúc này đây, Hàn gia Tuyết - Nguyệt hai đại mỹ nhân nức tiếng Thiên Bắc Thành không biết vì lý do gì mà cứ thế im lặng cùng nhau đưa mắt hạnh nhìn chằm chằm về phía đối diện, nơi một nam nhân trẻ tuổi đang nhàn nhã nhâm nhi trà ngon như không có gì quan trọng.
Không biết bao lâu sau.
“Ta nói rồi, không được là không được, các ngươi nhìn thế chứ nhìn nữa cũng không được.” - Tiếp tục như thế này sẽ chỉ tốn thời gian vô ích, Tiêu Thiên quyết định chủ động lên tiếng.
“Lão sư~” - Thấy Tiêu Thiên lại một lần nữa từ chối thỉnh cầu của mình, Hàn Nguyệt bất đắc dĩ phải ra điều kiện cuối cùng: “Để Tuyết nhi ở nhà cũng thôi đi, dù sao nàng đã nhỏ, lại còn yếu. Nhưng ta dù gì cũng đã là ngũ tinh Đấu Hoàng rồi, triển khai toàn lực đánh bại thất tinh Đấu Hoàng đều dư sức a. Ngươi cho ta đi cùng đi, lão sư~”
“Họ Hàn kia ! Ngươi nói ai nhỏ đó, nói lại bản tiểu thư nghe xem!?”
Nghe được âm thanh dụ nhân từ Hàn Nguyệt, lại nhìn Hàn Tuyết vì để chứng minh mình không “nhỏ” mà ưỡn hai bé thỏ trắng trước ngực nảy lên tưng tưng, trong lòng Tiêu Thiên có chút tâm viên ý mã, chỉ là ngoài mặt hắn vẫn lạnh nhạt lắc đầu: “Đi cùng ta không có gì tốt, ngược lại chỉ làm chậm trễ thời gian tu luyện của các ngươi mà thôi.”
“Nhưng…”
“Nguyệt nhi, ngươi là cầu nối giữa ta với Hàn gia, cũng là bằng chứng sống duy nhất đủ sức trấn áp Phong Lôi Các tại Thiên Bắc Thành khi ta không có mặt. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm, ngươi đi rồi ai thủ hộ Hàn gia trước dã tâm của Phong Lôi Các đây?” - Nói, ánh mắt Tiêu Thiên chuyển ngang một góc bốn lắm độ: “Về phần Tuyết nhi, ta có thể khẳng định ngươi không nhỏ theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, nhưng yếu thì chắc chắn không thể phủ nhận, đúng không?”
Lời vừa dứt, cả Hàn Nguyệt lẫn Hàn Tuyết đều im lặng cúi đầu ủ rũ. Thực lòng mà nói, ngay từ ban đầu hai nàng đều tự có hiểu rõ Tiêu Thiên chắc chắn sẽ không đồng ý cho mình đi cùng, chỉ là trong lòng không nỡ nên mới hung hăng càn quấy thế thôi. Nhưng hiểu là chuyện hiểu, còn bị từ chối thì buồn vẫn phải buồn a.
“Nhăn nhăn nhó nhó, người khác không biết còn tưởng ta khinh bạc hai người các ngươi đây!” - Nhịn không được bật cười trước hai chú cún con đáng thương trước mắt mình, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu, hai bàn tay hơi vươn ra nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc các nàng: “Ở lại cố gắng tu luyện, mạnh mẽ rồi mới có quyền đi cạnh ta, mới thể tự quyết định vận mệnh mình, biết chưa?”
“Ta… a~”
Vốn trong lòng Hàn Tuyết vẫn luôn thắc mắc vì cái gì tỷ tỷ mình lúc nào cũng tỏ ra vô cùng vui vẻ, thậm chí nói theo hướng 18+ hơn là thỏa mãn ra mặt mỗi lần được vị lão sư này xoa đầu. Hiện tại tự mình trải qua, rốt cuộc thì nàng cũng hiểu được.
“Thoải.. thoải mái quá… ưm~”
Đó là một cảm giác ấm áp, thư thái, nhẹ nhõm như có một dòng nước ấm chậm rãi chạy dọc thân thể, ôn nhu xoa dịu từng giác quan, từng bộ vị trên thân thể từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài, từ thân xác tới linh hồn vô cùng mỹ diệu, đến nỗi Hàn Tuyết trong lần đầu tiên thể nghiệm những ngon ngọt mới lạ của mình đã nhịn không được ngâm nga ra miệng những âm đê mê đầy dụ hoặc.
“...”
Không biết bao lâu sau, chỉ đến khi những làn sóng như điện mang tê dại trên thân thể dần yếu bớt, Hàn Tuyết mới chậm rãi mở đôi mắt đẹp đã long lanh sóng nước của mình ra, gương mặt xinh đẹp vì nhiều lý do mà mây hồng trận trận đảo quanh, đáng tiếc, trong phòng đã không còn ai khác nữa.
“Ta làm sao… A!”
Ngay khi trong lòng còn đang vừa thòm thèm, đồng thời lại vừa xấu hổ muốn chết tự mắng chính mình không nên nết, thì Hàn Tuyết đã nhịn không được kinh ngạc thốt lên thành tiếng khi bất ngờ bị một loạt ký ức xa lạ đánh úp vào tâm trí.
“Đấu kỹ… lộ tuyến tu luyện… kế hoạch… nhẫn thuật… Đây đều là Tiêu lão sư đưa cho ta sao?”
Theo thời gian trôi qua, đôi mày liễu nhíu chặt của Hàn Tuyết cũng dần giãn ra, cuối cùng hóa thành nụ cười xinh đẹp mà đầy quyết tâm.
“Thì ra là như vậy! Tỷ tỷ, ngươi chờ đó cho ta. Ta sẽ không thua ngươi đâu, hừ!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 412: rời đi!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 412: Rời đi!
Danh Sách Chương: