Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã qua ba tháng sau ngày Tiêu Thiên tạm biệt Hàn Tuyết và Hàn Nguyệt để rời khỏi Thiên Bắc Thành.
Ngồi trên lưng ngựa, phía sau là Lilim, hai người cùng nhau nhìn xuống đường lớn xa tít dưới chân núi thấp thoáng lui tới vài bóng người, bên tai không ngừng vang lên âm thanh nói cười văng vẳng của thế tục khiến Tiêu Thiên có chút thất thần lẩm bẩm.
“Ẩn cư có niềm vui riêng của nó, nhưng không thể phủ nhận con người sinh ra là để sống quần cư a!”
Gần một trăm ngày vừa qua, hắn và Lilim cùng nhau vừa đi vừa nghỉ, dựa vào bản đồ Hàn Nguyệt chuẩn bị cho một đường trèo đèo lội suối nam tiến, đến hôm nay rốt cuộc cũng đuổi kịp đến sơn mạch có cái tên Thiên Mục này.
Nói như vậy không có nghĩa là do đường xá xa xôi làm Tiêu Thiên chỉ biết ngày đêm mang theo Lilim cắm đầu cắm cổ chạy băng rừng cho kịp thời gian, mà ngược lại, bởi vì có bản đồ chi tiết và tính toán được tốc độ của bản thân, nên hắn cùng với cô nàng Succubus bỏ túi của mình mới chọn cách ngày đi - đêm nghỉ ngơi tu luyện, cuối cùng chậm rậm rãi rãi dùng thời gian ba tháng đi hết quãng đường này.
Về phần tại sao lại chọn đường rừng mà không đi đường lớn, thì đơn giản là để tránh phiền phức thôi. Nếu Hệ Thống còn online, Tiêu Thiên đương nhiên sẽ không tự làm khổ mình. Đáng tiếc, chữ nếu kia không xảy ra, cho nên hắn buộc phải chọn cách sống xa thế tục một thời gian. Dù sao không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất ra đường chẳng may bị con hàng nhị thế tổ nào đó va vào, cuối cùng kéo tới thái thượng với chẳng lão tổ truy sát thì quá là ối giời ơi.
Tạm gác chuyện quá khứ lại để đến với hiện tại.
“Để xem…” - Lấy ra một tấm bản đồ từ trong nạp giới, vốn đều là đồ đạc được Hàn Nguyệt chuẩn bị cho chứ Hệ Thống offline là hắn mất sạch tài sản rồi, Tiêu Thiên tỉ mỉ kiểm tra lộ tuyến lại một phen, chợt ánh mắt nhìn về chân trời phía nam, khẽ lẩm bẩm: “Nếu không có gì thay đổi thì một kỳ năng lượng triều tịch mới của Thiên Mục Sơn hẳn là sắp bắt đầu rồi. Từ đây đến đó cũng không quá xa. Lấy tốc độ của chúng ta hiện tại, trên dưới nửa ngày là có thể đến nơi được.”
Nói, Tiêu Thiên lật tay cất bản đồ đi, hai chân khẽ phát lực thúc ngựa tăng tốc thẳng hướng chính nam.
“Bám chặt vào, Lilim. Ta tăng tốc đây!”
“Vâng, đại nhân.”
. . .
Yêu Mục Phong, tại toàn Trung châu Bắc vực sở hữu danh tiếng không hề nhỏ. Nguyên nhân là bởi cứ ba năm một lần Thiên Mục Huyết Đàm sẽ xuất hiện tại đây.
Nói tới Thiên Sơn Huyết Đàm, thì về cơ bản có thể hiểu rằng nó là một loại thiên tài địa bảo mang công hiệu thoát thai hoán cốt, trợ giúp đột phá bình cảnh giống như Địa Tâm Thối Thể Nhũ năm đó Tiêu Thiên từng dành được. Khác biệt duy nhất là Địa Tâm Thối Thể Nhũ tính bằng giọt, chứa trong bình ngọc nhỏ, còn Thiên Sơn Huyết Đàm lại là cả một cái đầm nước màu đỏ vừa lớn, vừa sâu.
Thoát thai hoán cốt, trợ giúp đột phá bình cảnh a! Tác dụng tốt đến nghịch thiên, mà lại đủ lớn và nhiều chính là lý do mỗi lần Thiên Sơn Huyết Đàm xuất hiện là các thế lực lớn xung quanh đều sẽ đặc biệt chú ý, biến dịp này thành cơ hội cho các thiên tài trẻ tranh đua, cọ sát với nhau.
Về lý mà nói, một thứ trân quý như Thiên Sơn Huyết Đàm lẽ ra nên có thế lực cường đại nào đó chiếm giữ mới đúng. Dù sao nhà nào cũng muốn đồ tốt cho đệ tử của mình mà. Thế nhưng đã qua nhiều năm như vậy vẫn chưa từng có phương nào độc hữu được nó. Kể cả mạnh mẽ và ở gần Thiên Sơn Huyết Đàm nhất như Phong Lôi Các cũng chỉ hữu tâm vô lực.
Nguyên nhân của nghịch lý này đến từ sức ảnh hưởng quá lớn của chính bản thân món thiên tài địa bảo tính bằng đầm này.
Nghĩ xem, Địa Tâm Thối Thể Nhũ vừa nhỏ, vừa ít, chỉ cần ai đó đánh thắng thủ hộ thú rồi âm thầm đoạt lấy xong chuồn đi mất thì chẳng ai biết là ai làm cả. Còn Thiên Sơn Huyết Đàm đã lớn, mà mỗi lần xuất hiện đều gây ra dị tượng oanh động tứ phương đến nỗi muốn giấu cũng không được. Kẻ nào dám chiếm nó nhất định sẽ trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Phong Lôi Các mạnh nhưng còn lâu mới vô địch. Chưa nói đến nhất điện, nhất tháp, nhị tông, tam cốc xếp phía trên, thì ngang hàng với nó vẫn còn Tinh Vẫn, Vạn Kiếm, Hoàng Tuyền kết hợp với Phong Lôi tạo thành Tứ Phương Các. Ba chữ Tứ Phương Các nghe thì có vẻ thân thiết, nhưng trên thực tế từ xưa đến giờ lại chẳng ưa gì nhau, lúc nào cũng chỉ chăm chăm chờ có cơ hội là lập tức tranh thủ đè đầu cưỡi cổ đối phương, cho nên không bên nào chịu nhường bên nào sở hữu một món hời lớn như Thiên Sơn Huyết Đàm cả.
Kết quả là bao nhiêu năm qua rồi, nơi này vẫn luôn là vật vô chủ.
…
Tiêu Thiên và Lilim cưỡi ngựa phi nước đại liên tục năm giờ, rốt cuộc thấy được một dãy núi khổng lồ ẩn sâu trong mây mù chậm rãi hiện ra.
“Thiên Mục Sơn Mạch này thật đúng là đủ nguy nga đồ sộ a. Ma Thú Sơn Mạch tại Gia Mã Đế Quốc hay Thiên Tầng Sơn Mạch quanh học viện Già Nam đều không thể so sánh được.” - Ngẩng đầu nhìn lên mây mù mờ mịt bao phủ trên cao, cúi xuống lại thấy đại bộ phận đều là núi rừng khó mà quan sát được tình huống bên trong, từng trải như Tiêu Thiên cũng nhịn không được khẽ than thở: “Quan trọng hơn là trong lớp mây mù kia ẩn ẩn có thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Chẳng trách trời quang mây tạnh mà không một ai dám bay vào.”
Cẩn thận thành tính nên Tiêu Thiên quyết định tạm dừng ở một nơi cách ngoại vi Thiên Mục Sơn Mạch một khoảng khá xa để quan sát tình hình, và cũng nhờ như vậy mà hắn mới may mắn phát hiện tràng cảnh khiến vị Vô đại nhân này có chút tê cả da đầu.
Người, rất nhiều người, đông như mắc cửi nhìn đâu cũng thấy toàn người là người, thậm chí nói rằng người còn nhiều hơn cả cây trong rừng chưa chắc đã sai đâu.
“Mẹ kiếp! Thiên Sơn Huyết Đàm thứ này mắc dù tốt, nhưng mỗi lần xuất hiện cũng chỉ có mười người được quyền tiến nhập Huyết Trì phía trên mà thôi. Tụ tập đông như vậy làm gì chứ!?” - Bĩu môi thở hắt ra một hơi, Tiêu Thiên lần nữa thúc ngựa chạy lại gần hơn, đến khi chỉ còn cách lối vào một khoảng không xa mới tìm một nơi hẻo lánh chuyển sang đi bộ.
Đáng tiếc, chưa đi được mấy bước đã cảm thấy bản thân bị mấy chục ánh mắt nhìn theo chằm chằm, hắn quyết định mang theo Lilim nhảy lên một gốc đại thụ ven đường nghỉ ngơi trước, chờ đến lúc thích hợp hơn mới di chuyển tiếp để đàm bảo an toàn.
Yêu Mục Phong, nơi Thiên Mục Huyết Đàm xuất hiện, chính là điểm cao nhất Thiên Mục Sơn Mạch. Chỗ đó quanh năm bị mây mù vây phủ, Ma Thú hung mãnh tụ tập thành đàn, bởi vậy muốn lên núi an toàn chỉ có ba đường có thể đi. Tiêu Thiên muốn tiến vào nên đương nhiên sẽ chọn tạm dừng bên ngoài lối vào của một trong ba con đường kia, chẳng qua nơi này bây giờ đã bị biển người đen kịt bu quanh, muốn vô thanh vô tức mang theo một con ghẻ lẻn vào hiển nhiên là không thể nào.
Ngay khi hắn còn đang nhíu mày suy nghĩ một phương hướng giải quyết vẹn toàn, thì trên trời cao bỗng nhiên vang lên một tiếng hạc minh trong trẻo, nhất thời thu hút vô số ánh mắt nhìn sang.
Tiêu Thiên cũng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy xa xa phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một con Hạc bảy màu lớn, sải cánh dài cả chục mét đang chậm rãi bay về hướng bên này. Đáng nói là, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, lông tóc xinh đẹp trên thân con Hạc lớn kia vậy mà phản chiếu ra những tia sáng huyễn lệ, thoạt nhìn vô cùng rực rỡ.
“Đó là… Thất Thải Linh Hạc phải không?”
“Thất Thải Linh Hạc!? Chính là tọa kỵ của Phượng tiểu thư đấy à?”
“Nói như vậy là người của Phong Lôi Các đến rồi sao?”
“...”
Xem ra lai lịch con hạc bảy màu này rất không nhỏ, xa như vậy mà liếc mắt đã được người ta nhận biết rõ ràng, nhất thời tiếng bàn tán liên tục vang lên.
Cùng lúc đó ở trên một cành cây, Tiêu Thiên nghe thấy mọi người xung quanh xì xầm to nhỏ trong lòng nhất thời hiểu ra, lúc này nhẹ giọng lẩm bẩm: “Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các a! Là một đại nhân vật.”
Tại Trung châu Bắc vực này, tên tuổi Phượng tiểu thư của Phong Lôi Các cơ hồ giống như sấm sét bên tai, người người đều biết, đến mức một kẻ mới tới Trung Châu không lâu như Tiêu Thiên đều đã từng nghe qua tới mấy lần.
Nàng là quan môn đệ tử của Các chủ Phong Lôi Các. Từ ngoại hình tới thiên phú đều là nhất tuyệt trong nhất tuyệt. Có người còn nói, nếu tương lai không xảy ra bất ngờ gì, rất có thể danh hiệu Các chủ trẻ tuổi nhất trong lịch sử Phong Lôi Các sẽ thuộc về cô nàng Phượng tiểu thư này.
Một nữ nhân có tất cả theo đúng nghĩa đen như vậy, được người khác săn đón là điều hiển nhiên.
Đang lúc Tiêu Thiên nghĩ ngợi lung tung thì trên bầu trời cao, con Hạc lớn kia đã như một cơn lốc ào đến, nhìn như vỗ cánh chậm rãi, thực tế tốc độ lại chẳng thua kém một cường giả Đấu Hoàng toàn lực phi hành chút nào. Mà theo khoảng cách đủ gần, rốt cuộc hắn cũng lần đầu tiên tận mắt thấy được cô nàng thiên kiêu danh chấn Trung Châu trong miệng mọi người.
Đập vào mắt Tiêu Thiên giờ đây là một vị cô nương thân hình mảnh dẻ, váy hoa dài tung bay trong gió tỏa ra hào quang bảy màu, vừa kín đáo mà không mất đi sự thu hút, ngược lại còn tôn lên khí chất cao quý khó có thể che giấu. Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, gương mặt trái xoan thon gầy trên cần cổ trắng ngắn của nàng làm nổi bật cặp mắt màu nâu tím như hai viên bảo thạch. Nhìn từ góc độ nào nữ nhân gọi Phượng tiểu thư này cũng cho người ta cảm giác nàng là một cô công chúa của Hoàng Gia, mỹ lệ mà thánh khiết, trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng xô bồ ở nơi đây.
Đương nhiên, ngọc nào mà không tỳ vết. Điểm thiếu hoàn mỹ duy nhất trên người nữ tử này, theo ý kiến cá nhân của Tiêu Thiên, là đằng sau vẻ cao quý thánh thiện kia lại ẩn hiện một sự cao ngạo lạnh lùng, lánh người ngoài ngàn dặm rất khó thân cận.
Trời sinh lạnh lùng không có lỗi, lớn lên xinh đẹp nên có quyền cao ngạo hơn kẻ khác cũng chẳng sai, nhưng như đã nói “con người sinh ra là để sống quần cư”. Không biết điều tiết bản thân để rồi tự khiến mình xa cách xã hội chắc chắn là mất nhiều hơn được.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 413: thiên mục sơn mạch, phượng tiểu thư
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 413: Thiên Mục Sơn Mạch, Phượng tiểu thư
Danh Sách Chương: