Năm phút nháy mắt liền qua.
“Thời gian chuẩn bị kết thúc. Bắt đầu thôi!”
Lời Kim Thạch vừa dứt, bầu không khí trên bình đài liền trở nên căng thẳng. Mà ở xung quanh cầu thang đá, đám chuột mập cũng lên tinh thần, từng đôi mắt nhỏ nhìn chăm chú đám người, lông mao kim sắc toàn thân đều dựng lên như lông nhím vậy.
Gặp đại quân Phệ Kim Thử đã quy mô còn chỉnh tề hành động, trong lúc nhất thời không ai dám tùy ý xông vào. Dù sao cơ hội chỉ có một lần, thất bại đồng nghĩa với đi chuyến này trắng tay rồi. Tốt nhất là chờ xem có ai đó đi trước làm chuột bạch sẽ an toàn hơn nhiều.
Hai mươi người, trong lòng ai cũng có tư tâm, kết quả là… mười lăm phút trôi qua vẫn chẳng có kẻ nào dám đi trước dẫn đường.
Thấy mọi người đều im lặng mắt to trừng mắt nhỏ không hề có ý định động thân, Kim Thạch cũng không lấy gì làm gấp gáp, chỉ thản nhiên nói: “Thời gian tối đa cho thử thách này chỉ có một giờ. Trong vòng một giờ mà chưa lên tới đỉnh núi xem như thất bại.”
Lời này vừa ra, mọi người ít nhiều đều biến sắc. Nếu không muốn phó mặc số phận mình cho các lá thăm may rủi, bọn họ nhất định phải có hành động ngay bây giờ.
Lại là năm phút nặng nề trôi qua, rốt cục cũng có người nhịn không được từ đám đông đi ra.
“Kim tộc trưởng, tại hạ Hóa Cốt Môn, Hồ Nha/Hồ Thành có lễ!”
Mắt nhỏ liếc ngang hai nam tử, Kim Thạch không nói gì thêm, chỉ hơi gật gật đầu xem như nhận lễ.
Hóa Cốt Môn cách Thiên Mục Sơn Mạch không xa, danh tiếng cũng tính là vang dội nên hắn chẳng lạ lẫm gì. Đương nhiên, nếu so với Tứ Phương Các thì còn kém nhiều, mà hai người này thực lực cũng chỉ khoảng ngũ tinh Đấu Hoàng, ở nơi khác còn có thể coi là thiên tài chứ xét trên mặt bằng chung ở đây thì… học sinh trung bình không hơn không kém.
Hành lễ với Kim Thạch xong, hai huynh đệ họ Hồ lập tức bùng nổ đấu khí bao phủ toàn thân, sau đó đồng loạt đạp một cái lên đất, thân hình như thiểm điện trực tiếp hướng phía cầu thang đá bay tới. Xem chừng là muốn mạnh mẽ xông qua thử thách lần này.
Mọi người xung quanh đều im lặng, nín thở nhìn thật kỹ màn thể hiện của hai con chuột bạch này trước một bầy chuột vàng. Bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.
Giữa bình đài, tốc độ Hồ Nha và Hồ Thành tỏ ra khá nhanh, nháy mắt đã vượt qua trăm mét. Chỉ là ngay khi hai người vừa tới gần các bậc thang, thì lông mao của đám Phệ Kim Thử xung quanh đều dựng đứng lên, mắt nhỏ cũng trợn lớn, hàm răng sắc nhọn dài đã mở ra.
Nhất thời, thanh âm bén nhọn xuyên qua màng nhĩ, đâm thẳng linh hồn, mang theo tần số rung động kỳ dị giống như ma âm ảnh hưởng tâm thần nạn nhân điên cuồng tuôn ra bốn phía.
Chi! Chi! Chít! Chít! Chít!
m ba vừa ra, thân hình huynh đệ Hồ gia đột nhiên cứng đờ, sắc mặt nhanh chóng trở nên trắng bệch, nhưng từng đó có vẻ như chưa đủ để khiến bọn họ phải dừng chân, ngược lại càng làm hai người càng quyết tâm hơn.
“Aaaaa!!!”
Nắm đấm siết chặt, hàm răng cắn đến rít lên, đấu khí trong cơ thể rung chuyển, hai người đồng loạt gầm lớn một tiếng, sau đó bùng phát toàn bộ thức lực nhắm thẳng cầu thang đá lao tới.
Đáng tiếc, có tâm nhưng không có tầm.
“Hự! Phụttttt…”
Mặc dù đã rất cố gắng, nhưng rõ ràng là thực lực huynh đệ họ Hồ không đủ, thể hiện ở việc hai người thậm chí còn chưa qua được nửa đường đã chịu không nổi phun ra hai ngụm máu tươi, thân thể bắn ngược về phía sau như trúng phải đòn nghiêm trọng, cuối cùng ngã nhoài trên bình đài không ngừng thổ huyết dưới ánh mắt tiếc hận của mọi người.
“Thất bại!” - Kim Thạch lắc đầu chậm rãi nói.
“Haiz…”
Kết quả đã sớm rõ ràng, nhưng khi nghe được âm thanh cay nghiệt kia vang lên, đám đông phía sau đều nhịn không được thở dài một tiếng.
“ m ba trận chết tiệt này thật khó xơi!” - Hai người Hóa Cốt Môn nghe vậy cũng chỉ biết lắc đầu, cố giãy người đứng dậy, rồi không cam lòng tránh sang một bên.
Vượt ải thất bại, giờ đây hai người đành phải đặt hy vọng vào những lá thăm may rủi, với tiền đề là số người thông qua sẽ không cao hơn con số tám mà thôi.
“Ai tiếp theo?” - Ánh mắt Kim Thạch đảo qua giữa sân, một lần nữa cao giọng hỏi lại.
Thanh âm vang vọng trên bình đài nhưng không có ai đáp lời. Hiển nhiên thất bại quá mức rõ rệt vừa rồi của hai ngũ tinh Đấu Hoàng đã khiến không ít người sinh ra tâm lý e ngại.
Năm phút dài trầm lặng mà nặng nề chậm rãi trôi qua.
Dưới áp lực của thời gian, rốt cuộc lại có thêm bốn người nữa bước ra. Xem bộ dạng này hẳn là muốn liên thủ xông vào.
Nhìn bốn người cùng lên, Kim Thạch không khỏi bĩu môi một cái, trong ánh mắt có một tia trào phúng. Nếu chỉ dựa vào nhiều người liền thành thì Kim Thử Tộc bọn họ cũng chẳng mất công bày ra trận địa làm gì cho mất công.
Và không ngoài sở liệu của đầu Chuột già thành tinh này, bốn người kia thậm chí còn xông chưa được một nửa thành tích của hai huynh đệ họ Hồ trước đó đã bị âm ba quái dị chấn văng ra ngoài, cuối cùng chật vật ngã trên bình đài. Nhìn hơi thở yếu ớt, vẻ mặt tái nhợt thì rõ ràng là bị thương không nhẹ.
“Thất bại!” - Mắt chuột đảo qua bình đại, vẻ mặt Kim Thạch có chút dương dương tự đắc nói: “Tiếp theo?”
Hai lần thất bại liên tiếp, sáu trên tổng số hai mươi người đã chính thức bị loại. Thành tích khá là bất hảo này khiến những kẻ còn lại đều vừa mừng, vừa lo.
Mừng vì nháy mắt đã bớt đi được 1/3 số đối thủ cạnh tranh trực tiếp. Còn lo, đương nhiên là sự quỷ dị cùng mạnh mẽ của âm ba trận rồi.
Tiêu Thiên một mình lẳng lặng ở cuối bình đài nhìn đám người lần lượt tiến lên vượt ải rồi cuối cùng đều ủ rũ bại lui, trong mắt ít nhiều cũng xuất hiện vẻ ngưng trọng. Mặc dù hắn đã sớm xây dựng một kế hoạch và khá tự tin vào nó, nhưng nói gì thì nói, 99% thành công tức là vẫn còn 1% khả năng thất bại a. Bảo không lo lắng là không thể nào.
“Thất bại! Người tiếp theo?”
Lại một người nữa hộc máu lùi ra khiến sự tập trung trong mắt Tiêu Thiên và những người còn lại đều trở nên dày đặc hơn rất nhiều, bởi vì kẻ vừa bại lui kia đã là thất tinh Đấu Hoàng rồi.
“Ta tới!”
Đang lúc mọi người ngưng trọng thở dài thì một âm thanh trong trẻo chợt vang lên, theo sau là hình ảnh một bóng hồng xinh đẹp chậm rãi bước ra, kéo theo sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn lên người nàng.
Sớm đã là một trong những tiêu điểm của toàn trường, Phượng tiểu thư đăng tràng gây ra oanh động cũng không có gì khó hiểu. Dù sao thực lực của nàng cũng thuộc dạng đứng đầu ở đây, nếu ngay cả con Phượng Hoàng cao ngạo này đều không thể thông quan thành công thì những người khác nên suy nghĩ việc rút lui sớm tránh bị thương được rồi.
Cùng lúc đó ở phía đối diện, Kim Thạch thấy Phượng tiểu thư là người tiếp theo bước ra liền tỏ ra hứng thú, hiển nhiên đối với danh tiếng của người được tin rằng sẽ sớm thừa kế chiếc ghế Các chủ Phong Lôi Các cũng đã nghe qua.
“Phong Lôi Các, Phượng Thanh Nhi vấn an Kim Thạch tiền bối! Trước khi đi gia sư có gửi lời hỏi thăm sức khỏe ngài.”
“Đa tạ Lôi tôn giả đã hỏi thăm. Ngày sau có thời gian nhất định sẽ tới Phong Lôi Các gặp mặt.”
Phượng tiểu thư, hay Phượng Thanh Nhi chào hỏi Kim Thạch xong liền đem ánh mắt chuyển hướng cầu thang đá, lại nhìn thoáng qua đám Phệ Kim Thử xung quanh, mặt cười lạnh nhạt hiện rõ vẻ ngưng trọng.
“Bắt đầu đi!”
Tạch! Rẹt! Rẹt! Rẹt!
Thanh âm Kim Thạch vừa hạ xuống, chỉ thấy quanh thân Phượng Thanh Nhi bỗng nhiên bùng lên đại lượng lôi điện màu vàng và trắng đan xen, kéo theo khí thế của nàng cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Ngạnh xông à, hay tốc thắng?”
“Hây!”
Ầm!
Đang lúc trong lòng mọi người đều nổi lên nghi hoặc, thì Phượng Thanh Nhi đã trầm giọng quát lên một tiếng vang vọng, ngay sau đó là… một tia chớp vàng trắng lấy tốc độ cực kỳ khủng khiếp bắn thẳng lên đỉnh núi.
“Vậy là muốn tốc chiến tốc thắng!”
Ý đồ và chiến thuật đã quá rõ ràng. Câu hỏi đặt ra tiếp theo là liệu rằng tốc độ của nàng có nhanh hơn tốc độ âm thanh để đến được trên đỉnh núi hay không mà thôi.
Chít! Chít! Chi! Chi! Chi!
Sóng âm nhìn thấy được bằng mắt thường điên cuồng khuếch tán ra xung quanh, vừa va vào Phượng Thanh Nhi liền khiến thân thể nàng khẽ run một cái. Nhưng rồi rất nhanh, tốc độ của đại diện Phong Lôi Các lần tăng vọt, để lại phía sau từng đạo tàn ảnh liên tiếp hiện lên.
“Tốc độ thật kinh khủng!”
Nhìn thấy đợt sóng âm cản đường thứ nhất bị Phượng Thanh Nhi xông qua, mọi người đều nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh. Mà khi nàng đặt được bước chân đầu tiên lên cầu thang đá, sau đó lần thứ hai bùng phát một tốc độ còn hơn cả trước đó, đến mức sóng âm đều chỉ có thể đuổi theo sát phía sau chấn nát tàn ảnh để lại, thì chuyện xem như đã rồi.
Kim Thạch híp đôi mắt chuột ti hí của mình lại nhìn đạo thân ảnh như thiểm điện đang xông thẳng lên đỉnh kia, không khỏi khẽ gật đầu: “Tốc độ thật đáng sợ, e rằng đã đem Tam Thiên Lôi Động của Phong Lôi Các tu luyện đến cảnh giới cao nhất a!”
Vèo!
Không gặp bất kỳ khó khăn nào, thân thể mềm mại của Phương Thanh Nhi hoàn toàn bỏ lại sóng âm phía sau để mạnh mẽ vọt lên đứng trên đỉnh núi, mắt hạnh kiêu ngạo nhìn xuống đám người phía dưới, tóc dài phiêu đãng trong gió, lạnh lùng mà cao quý như nữ hoàng.
“Phượng Thanh Nhi vượt ải thành công!”
Lần đầu tiên tức lúc bắt đầu đến giờ, rốt cuộc cũng có một người đủ khả năng khiến Kim Thạch phải đổi phương thức kết quả. Và người đó chính là Phong Lôi Các, “Phượng tiểu thư” Phượng Thanh Nhi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 418: vượt ải
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 418: Vượt ải
Danh Sách Chương: