Nửa giờ nhanh chóng trôi qua. Ngoài trừ Tiêu Thiên và bốn thiên tài của Tứ Phương Các thì ba danh ngạch còn lại cũng đều đã có chủ.
“Thời gian vượt ải kết thúc! Những người thất bại có thể nghỉ ngơi tại chỗ, đợi lát nữa sẽ có người dẫn các ngươi rời khỏi Thiên Mục Sơn.”
Nghe được thanh âm văng vẳng trường không của Kim Thạch, sắc mặt mấy người thất bại ở dưới bình đài đều trở nên mệt mỏi và chán nản hơn rất nhiều. Vượt qua bao nhiêu khó khăn để rồi thất bại trong gang tấc, là ai thì cũng thất vọng thôi.
Tuy vậy thì đó là chuyện của bọn họ, Kim Thạch chẳng rảnh để ý. Thay vào đó, lão chuột già thành tinh này chỉ khẽ vung tay lên, chợt có vài đầu Yêu Thử xuất hiện đem cửa thang đá phong tỏa, mà thân hình hắn lại nhoáng lên một cái đã đứng trên đỉnh núi bên cạnh đám người Tiêu Thiên.
Thấy Kim Thạch xuất hiện, đám người Tiêu Thiên đồng loạt chắp tay hành lễ. Đối với người vừa là cường giả, vừa là chủ nhà, tốt nhất vẫn nên tỏ ra khách khí thì hơn.
Kim Thạch hơi gật đầu, ánh mắt đảo quanh tám người vượt ải thành công một vòng, vô tình hay cố ý dừng lại thêm chốc lát trên thân Tiêu Thiên, sau đó mới quay người đi về phía chỗ thâm sơn trong đỉnh núi: “Đi theo ta.”
Nghe vậy, cả đám thiên tài đều không dám chậm trễ, từng người vội vàng động thân đuổi kịp Kim Thạch.
…
Theo chân Kim Thạch cảng đi càng sâu vào Thiên Mục Sơn, các thiên tài trẻ tuổi mới hiểu được cái gì gọi là mở rộng tầm mắt. Dưới đất đủ các loại thạch đầu thiên kỳ bách quái san sát nhau như yêu ma quỷ quái nhìn chằm chằm, trên bầu trời thì sóng năng lượng năm màu cuồn cuộn lướt ngang đỉnh đầu tỏa ra trận trận uy áp nồng đậm. Có thể nói là cả thân thể lẫn tinh thần đều bị thử thách, cảm giác như đang đi nhà ma.
Đi ngang qua thôi đã muốn đầu váng mắt hoa, lưng nổi da gà. Sống lâu năm ở đây sợ rằng không điên cũng ra trầm cảm a.
Dưới song trọng thử thách như vậy, Tiêu Thiên cùng đám người vẫn bình tĩnh mà chậm rãi theo sau Kim Thạch, mãi cho đến khi lão Chuột này bỗng nhiên dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Một hành động bất chợt này vừa ra, Tiêu Thiên và mọi người đều nhịn không được tò mò nhìn theo. Nhất thời, trên mặt cả đám đều hiện lên vẻ bất ngờ.
“Đây là… Yêu Mục Phong trong truyền thuyết sao!?”
Đập vào mắt đám người giờ đây là một đỉnh núi lửa vừa cao, vừa lớn đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ cao cùng sương khói nóng cháy, rõ ràng là còn hoạt động. Đáng nói hơn là, bằng vào nhãn lực của mọi người, không khó để nhận ra nguồn cơn của những sương mù kỳ dị bên ngoài Thiên Mục Sơn chính là khói do ngọn núi lửa này thải ra.
“Ma khí… mê trận… Thiên Sơn Huyết Đàm… sẽ không phải là…”
Đang lúc trong lòng Tiêu Thiên cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, thì bên tai hắn bất thình lình vang lên âm thanh.
“Phía trên chính là Thiên Sơn Huyết Đàm, chẳng qua hiện tại sóng năng lượng vẫn chưa đạt đỉnh nên còn có chút tĩnh lặng. Chờ đến đúng thời điểm, năng lượng của cả sơn mạch sẽ tập trung về miệng núi lửa đổ đầy huyết đàm. Đó là lúc các ngươi nên tiến vào.” - Ngón tay chỉ vào vị trí miệng núi lửa, Kim Thạch thản nhiên nói.
Nghe vậy, trong lòng mọi người đều không khỏi sốt sắng lên, ánh mắt nhìn phía đỉnh núi lửa cũng trở nên nóng bỏng hơn rất nhiều. Thiên Sơn Huyết Đàm trong truyền thuyết a, ngâm mình bên trong có thể giúp người ta tiết kiệm hàng chục năm khổ tu, lại còn tẩy kinh phạt tủy, hỗ trợ đột phá v.v. đủ các loại diệu dụng ngắn và dài hạn đều có đủ.
Thấy đám người Phượng Thanh Nhi hai mắt rực lửa, thiếu điều chỉ muốn xông lên ngay lập tức, Kim Thạch liền trầm giọng nói: “Thiên Sơn Huyết Đàm mặc dù tốt, nhưng có một việc quan trọng ta phải nhắc nhở các ngươi, đó là bên dưới cũng tồn tại hỏa độc rất nặng. Càng đi xuống sâu, hỏa độc càng đậm đặc hơn, cho nên để đảm bảo an toàn, ta khuyên các ngươi không nên ở bên trong quá lâu, bằng không một khi hỏa độc nhập thể thì cho dù là lão sư các ngươi ra tay cũng chưa chắc đã giải quyết được.”
Nghe được lời này, sắc mặt mọi người đều có chút biến hóa. Hiển nhiên là bọn họ này không biết, cũng không nghĩ tới trong Thiên Sơn Huyết Đàm lại còn có chuyện nguy hiểm như vậy. Duy chỉ có Tiêu Thiên là một mặt ngưng trọng hết nhìn Thiên Sơn Huyết Đàm, lại nhìn Kim Thạch, trong lòng rốt cuộc có hiểu ra.
“Hỏa độc sao? Nên gọi là… Ma độc mới đúng a!”
Tộc Phệ Kim Thử lấy Thiên Mục Sơn làm đại bản doanh, ngày ngày hít thở ma khí mỏng manh lớn lên dẫn tới tệ đoan vô thanh vô tức tích tụ trong cơ thể, nhưng bọn họ lại không biết, càng không hiểu nguyên nhân, cuối cùng mới cho rằng đây là hỏa độc do núi lửa thải ra.
“Nếu như có thể lợi dụng việc này…”
“Được rồi, nhiệm vụ của ta đến đây thôi. Tiếp theo các ngươi có thể tùy ý, nhưng tốt nhất là đừng xông loạn. Xung quanh cũng không bình an như các ngươi nhìn thấy đâu.”
Nói, Kim Thạch có chút thở phào như được nhẹ gánh, lúc này vừa muốn xoay người thì xung quanh bỗng nhiên…
“Kim Thạch tiền bối, xin dừng bước!”
...vang lên một giọng nói trầm thấp khiến hắn nhịn không được bất ngờ.
Nghe thấy âm thanh bất chợt, mọi người đều ngẩn ra, đoạn cả đám đều đem ánh mắt kỳ dị quăng về phía Tiêu Thiên, kẻ vừa mới lên tiếng.
“Đại Đồng Mộc tiểu hữu có vấn đề gì không?” - Kim Thạch hơi nhướng mày hỏi.
“Chuyện đó…”
Tiêu Thiên mở miệng trả lời Kim Thạch, chỉ là chưa kịp nói hết câu thì…
“Hắn thì không có vấn đề, nhưng ngươi thì có đấy, tiểu tử.”
Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
...xoáy mây, động đất, uy áp vô hình v.v. một loạt dị tượng quen mà lạ, lạ mà quen lần nữa hiện ra, cùng với đó là một giọng nói lạnh nhạt bất thình lình vang vọng trường không.
“Cung nghênh Cung chủ đại nhân!”
Giữa lúc mọi người còn đang lắc lư theo mặt đất rung chuyển, trong lòng chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, thì một lần nữa lại là Tiêu Thiên đi trước một bước chắp tay, cúi đầu, giọng đầy cung kinh về phía bầu trời.
Hành động này vừa ra liền kéo ánh nhìn mọi người dồn hết về cùng một hướng. Và một nhìn này lập tức khiến bọn họ kinh ngạc tới ngây người.
“Ở đó… có người!?”
“Cung chủ!? Chẳng lẽ… Tề Thiên Cung là có thật sao?”
“Hắn ở đó từ lúc nào?”
“...”
Trên bầu trời, gần trung tâm xoáy mây không ngừng chớp giật lôi điện, không biết từ lúc nào đã hiện ra một ngai vàng bằng hỏa diễm màu trắng ngà. Quan trọng hơn là, trên ngai vàng kia lại đang ngồi đó một nam tử đeo mặt nạ, đôi mắt đỏ tươi các vòng tròn đồng tâm với ba dấu phẩy đen đang lạnh nhạt mà lười biếng nhìn xuống mọi người.
Quan trọng hơn là trong khi đám trẻ đang người tò mò, kẻ bất ngờ, số khác một mặt kinh ngạc, thì Kim Thạch lại tỏ ra cực kỳ ngưng trọng. Thân là Tộc trưởng Phệ Kim Thử nhất tộc, một siêu cường Đấu Tông, hắn vậy mà nhìn không ra đối phương sâu cạn, càng không hiểu bằng cách nào một người lạ mặt lại có thể dễ dàng ra vào Thiên Mục Sơn địa bàn của hắn, vẫn là giữa hoàn cảnh năng lượng triều tịch đầy khắc nghiệt này.
“Xin hỏi… các hạ là ai? Hôm nay đến Thiên Mục Sơn có gì chỉ giáo?” - Sau chốc lát trầm ngâm, Kim Thạch mới chắp tay khách khí.
Cái gì càng không biết thì càng đáng sợ, huống hồ, việc Tề Thiên Cung hư hư thực thực có Đấu Thánh chống lưng hắn cũng từng nghe qua. Hiện tại tới một màn này, muốn không liên tưởng cũng không được.
“Ngươi có thể gọi ta là Vô. Về phần chỉ giáo, đúng là ta có việc cần bàn với ngươi.” - Ánh mắt nam tử xa lạ chậm rãi đảo qua mọi người một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên người Tiêu Thiên: “Vũ Hữu, cho ta mượn thân thể một lát.”
“Vâng, Cung chủ đại nhân.”
Lời vừa dứt, nam tử xa lạ trên bầu trời cùng với tất cả dị tượng xung quanh đều biến mất chẳng còn tăm hơi, mà dưới mặt đất, “Quan Tài Nhân” Đại Đồng Mộc Vũ Hữu đang khom người cung kính lại không biết từ lúc nào đã thẳng tắp sống lưng, và quan trọng hơn hết thảy, là đôi mắt màu tím nhạt của hắn đã biến thành màu đỏ tươi.
“Ngươi…”
“Đi nơi khác nói chuyện. Chỗ này không thích hợp.” - Không cho bất kỳ ai cơ hội thốt ra nửa lời, “Tiên Thiên” đã lạnh nhạt lên tiếng trước.
Bị người khác nhảy vào họng bằng giọng chỉ tay năm ngón đã khó chịu; huống hồ gì xảy ra ngay trước mặt người khác, vẫn là giữa địa bàn của mình càng khiến Kim Thạch nhịn không được cau mày. Thân là siêu cường Đấu Tông, vẫn là nhất tộc chi chủ, rất lâu rồi không còn ai dám cư xử với hắn như vậy đâu.
Giống như đọc được suy nghĩ của Kim Thạch, “Tiêu Thiên” vẫn một vẻ mặt thờ ơ, giọng nói lạnh nhạt ấy: “Chuyện này liên quan đến hỏa độc trong người ngươi.”
“A!” - Lời này vừa ra, lão Chuột già thành tinh đang híp mắt trầm ngâm lưỡng lự lập tức giật thót mình, thái độ lật còn nhanh hơn bánh tráng: “Cái kia… xin mời Vô… tiên sinh đi bên này.”
Nói, Kim Thạch vội vàng đưa tay làm tư thế mời ra hiệu cho Tiêu Thiên đi về phía một lối mòn đằng xa. Mọi người đưa mắt nhìn theo, phát hiện nơi đó có một cái thạch đình.
“Đi.”
…
Lát sau, trong thạch đình.
Chỉ thấy Tiêu Thiên lúc này đã đặt quan tài trên lưng hắn xuống mặt đất, hai tay chắp sau lưng, đầu hơi ngẩng lên nhìn từng cơn sóng năng lượng năm màu không ngừng lan tỏa trên bầu trời, thái độ bình thản mà nhàn nhã.
Kim Thạch phía sau hắn thì ngược lại. Mặt mày bồn chồn, trong lòng nôn nao, tay chân luống cuống, miệng hết há lại ngậm cực kỳ sốt sắng.
Năm phút dài nhất cuộc đời trôi qua mà mãi không thấy Tiêu Thiên có ý định mở miệng, Kim Thạch rốt cuộc nhịn không được phải lên tiếng trước: “Chuyện đó… Vô tiên sinh, chẳng hay ngươi thật sự có thể nhìn ra thương thế trong cơ thể ta sao?”
Cũng khó trách hắn vừa lo lắng, lại hoài nghi như vậy. Phải biết rằng không chỉ bản thân Kim Thạch bị hỏa độc quấn thân, mà gần như tất cả các tộc nhân Phệ Kim Thử nhất tộc bé từ mới sinh không lâu, lớn lên tới siêu cường Đấu Tông lục giai đều không thoát khỏi loại dịch bệnh bám dai như đỉa này.
Những người trẻ kia còn đỡ, dùng đại lượng tài phú đi mua đan dược của nhân loại ít nhiều vẫn có thể trị được. Thế nhưng tình huống của Kim Thạch thì khác. Mấy năm qua hắn đã tự mình đi thăm hỏi qua không ít Luyện Dược Sư cấp sáu, đáng tiếc, mỗi lần hy vọng tràn trề lại là một lần thất vọng nặng nề khi kết quả nhận được đều giống nhau, đó là lắc đầu.
Mệt mỏi và kiệt quệ, Kim Thạch và Phệ Kim Thử nhất tộc đã sớm bỏ cuộc. Vậy mà hôm nay lại tới cửa một người liếc mắt liền nhìn ra vấn đề. Cái này chẳng lẽ là trời không phụ lòng người có tâm hiển linh sao?
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 421: ngươi có thể gọi ta là vô!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 421: Ngươi có thể gọi ta là Vô!
Danh Sách Chương: