“Hỏa Độn - Hào Hỏa Cầu Thuật”
Bùng! Phừng! Vù! Vù! Vù! Vù! Vù!
Động tác cực nhanh, căn chỉnh thời gian cực chuẩn, một loạt hành động từ đánh chặn phòng ngự đến phản công của Wanda đều được thực hiện hoàn hảo không một chi tiết thừa khiến người ngoài nhìn vào có cảm giác như Vương Trần tự mình đâm đầu vào hỏa cầu khổng lồ do nàng thổi ra trước mặt.
Phừng! Phừng! Phừng! Vù! Vù!
“Aaaaa…”
Hỏa cầu quá lớn, quá chói mắt, quá dày đặc để có thể nhìn vào bên trong, nhưng âm thanh gào thét đầy đau đớn của Vương Trần vang ra bên ngoài lại đủ để khiến người khác rợn cả da gà.
“Tiểu Trần!!!”
Trên đài cao, Hoàng Tuyền tôn giả thấy đệ tử đắc ý của mình trúng chiêu liền gầm lên dữ tợn, cả người đứng phắt dậy, hai mắt đỏ bừng, tóc tai bay múa, cả người gấp gáp một bộ “các ngươi buông ta ra, ta phải đi cứu người”.
Đáng tiếc…
“Bớt diễn đi, lão gia hỏa.”
“Chút lửa đó đốt cây, đốt nhà còn tạm được, muốn đốt Vương Trần ngược lại là còn thiếu nhiều lắm.”
“Lão quỷ dạy ra tiểu quỷ, nói cá mè một lứa bày đặt tự ái.”
...là bạn, là đồng minh, cũng là đối thủ của nhau nửa đời người, ba vị Tôn giả còn lại không ăn món “giả cầy” này của Hoàng Tuyền tôn giả. Và Wanda cũng vậy.
Chỉ thấy tay phải nàng vẫn duy trì thủ ấn hình kiếm chỉ, miệng nhỏ vẫn không ngừng phun lửa, riêng năm ngón tay trái lúc này lại cong thành hình trảo, giữa lòng bàn tay chớp nháy lôi điện màu trắng xanh.
“Lôi Độn - Thiên Điểu Duệ Thương”
Tạch! Rẹt! Rẹt! Rẹt! Chíu!
Bàn tay khẽ vung lên, những lôi điện đang điên cuồng gào thét trên tay Wanda được nàng định hình lại thành một mũi thương thật dài, sau đó nhắm thẳng trung tâm hỏa cầu đâm mạnh vào. Tốc độ nhanh chóng cùng sức cắt chém xé rách cả không gian ra những vết rách đen ngòm khiến tứ đại Tôn giả trên đài đều có chút giật mình.
Khoan hãy nói, nếu Vương Trần thực sự bị Hào Hỏa Cầu Thuật làm khó đến mức la hét thảm thiết như trước đó, thì khả năng hắn sẽ chết sau một thương này là hoàn toàn có thể xảy ra a.
Đáng tiếc, chuyện lại không đơn giản như vậy.
Keng! Két! Két! Kéttttt…
Chỉ nghe từ bên trong hỏa cầu vẫn đang hừng hực lửa nóng chợt vang lên một tiếng kim khí va chạm thanh thúy, ngay sau đó là hàng loạt âm thanh ma sát chói tai như có hai thứ gì đó rất cứng, rất rắn, rất mạnh mẽ đang đối chọi gay gắt với nhau.
“Hừ!”
Bùng!
Giằng co xảy ra chốc lát rồi nhanh chóng kết bằng sau tiếng hừ lạnh vang lên, cùng với đó là hình ảnh một luồng đấu khí màu đen chợt bùng lên bẻ gãy Thiên Điểu Duệ Thương, đồng thời cũng đập tan Hào Hỏa Cầu Thuật, để lộ ra thân hình không đau, không thương, không một vết xước của Vương Trần. Tuy vậy thì những người tinh mắt vẫn có thể nhìn ra những run rẩy rất khẽ trên hai cánh tay vị thiên tài Hoàng Tuyền Các này, nói rõ cả khổ nhục kế trúng Hỏa công, lẫn nỗ lực phòng ngự Lôi kích liền sau đó của hắn đều đã kết thúc bằng mối thiệt nhỏ rồi.
Nhìn màn giao thủ hoa cả mắt giữa sân đấu, xung quanh nhất thời vang lên từng tiếng xôn xao kinh hãi. Không ai ngờ được Vương Trần đã đem đấu khí kéo đến đỉnh phong rồi mà kẻ lạ mặt gọi Wanda này vẫn có thể nhẹ nhàng dành lấy thượng phong như vậy.
Trên chỗ ngồi, vẻ mặt của Hoàng Tuyền tôn giả càng lúc càng lạnh lùng, đến hiện tại đã gần như hoàn toàn biến thành vẻ âm trầm. Hắn không quyết liệt phản đối ba người kia hùa nhau đẩy Vương Trần ra thử lửa đối phương bởi vì trong lòng có tin tưởng vào đệ tử của mình, sau đó nhận ra bản thân sai lầm nên bỏ cả mặt mũi cũng phải giả vờ nổi giận giúp đệ tử mình đóng kịch lừa đối phương. Kết quả… vẫn là không đủ.
Trong khi Hoàng Tuyền tôn giả đã bắt đầu động sát tâm với Wanda, thì cùng lúc đó đám người Phong tôn giả, Lôi tôn giả, Kiếm tôn giả cũng nhịn không được kinh ngạc, trong mắt mỗi người đều lấp lánh ánh sáng kỳ dị như có điều suy nghĩ riêng.
Đang lúc mọi người còn chưa hết bất ngờ xen lẫn nghi hoặc với hai hiệp giao phong cực nhanh vừa diễn ra, thì ở giữa sân, thời gian tạm nghỉ kết thúc.
“Là ngươi ép ta…” - Vương Trần hít một hơi thật sâu, hàm răng cắn chặt, ánh mắt dần đỏ lên, trong cổ họng gầm gừ những âm thanh như tiếng người, lại như trầm khàn dã thú cùng đường.
Hơn ai hết, hắn hiểu rõ rằng nếu như như hôm nay bản thân thua tại đây, đồng nghĩa với lần đầu tiên trong lịch sử Hoàng Tuyền Các không có đại diện vào đến vòng chung kết xếp hạng của một kỳ Đại hội Tứ Phương Các, thì khi trở về nhất định sẽ phải chịu đủ loại trừng phạt sống không bằng chết. Cho nên hắn phải thắng, bất kể là bằng thủ đoạn nào.
“Là ngươi ép ta! Aaaaa!!!”
Nương theo một tiếng gầm vô cùng phi nhân loại từ trong cổ họng Vương Trần truyền ra, những mạch máu bé nhỏ trên thân hắn gần như cùng lúc nổ tung, chỉ trong nháy mắt đã biến vị thiên tài Hoàng Tuyền Các này trở thành một huyết y nhân.
“Hoàng Tuyền Huyết Quyết”
Tiếng hét điên cuồng vang lên không ngừng, kéo khí thế Vương Trần cũng như ngồi hỏa tiễn tăng nhanh. Mà theo hơi thở tăng lên, hai mắt hắn cũng từng chút một biến thành màu đen thui như quỷ nhãn của Lilim, toàn thân tỏa ra ùn ùn năng lượng màu đen có phần giống như ma khí. Từ xa nhìn lại giống như một đầu mãnh thú tản ra sát ý dữ dội.
“Tên này…”
Nhìn thấy màn biến hình này của Vương Trần, Tiêu Thiên ở đằng xa có chút nhíu mày trầm tư, còn đám người Phượng Thanh nhi lại không khỏi hít một ngụm lãnh khí.
“Tên này điên rồi! Ngay cả Hoàng Tuyền Huyết Quyết đều dùng ra!”
Về phần Wanda, từ đầu đến cuối nàng vẫn chỉ đứng im tại chỗ tùy ý Vương Trần hết nói nhảm, tới gầm thét rồi bây giờ là biến hình như thể mọi thứ đều đã được nắm chắc trong lòng bàn tay, bất kể đối phương làm gì đều không khiến nàng mảy may quan tâm.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Năng lượng màu đen lượn lờ quanh thân Vương Trần càng lúc càng mạnh mẽ, đến mức không gian đều xuất hiện chấn động mơ hồ.
“Đừng… có… xem… thường… ta…”
Biến hình xong xuôi vẫn thấy Wanda lặng lặng đằng xa, trong lòng Vương Trần vừa cảm thấy may mắn, nhưng đồng thời cũng nhịn không được cho rằng mình bị xem thường, lúc này siết chặt nắm tay, năng lượng đen nhanh như chớp ngưng tụ lại, một mùi hôi thối nồng đậm từ đó phát ra nồng nặc.
“Hoàng Tuyển Hủ Thi Tí”
Lần nữa gầm lên âm thanh cực kỳ phi nhân loại, Vương Trần như một đầu man thú hình người vung cánh tay đen ngòm của mình đánh ra, không gian xung quanh trực tiếp bị vỡ tung tóe, thậm chí cả quảng trường đều như bị hủ thực tới mất đi vẻ sáng bóng, trở nên mục rữa, vàng ố.
“Hoàng Tuyển Hủ Thi Tí sao? Đây chính là đấu kỹ có uy lực mạnh mẽ bậc nhất của Hoàng Tuyền Các a!”
Nhìn thấy cánh tay năng lượng đen kia của Vương Trần, bên ngoài quảng trường nhất thời vang lên từng tiếng kinh hô. Hiển nhiên, danh tiếng của đấu kỹ này là không hề không nhỏ.
Là mục tiêu bị nhắm tới bởi Hoàng Tuyển Hủ Thi Tí, nhưng Wanda ở phía đối diện lại một lần nữa tỏ ra không hề bận tâm. Mãi cho đến khi mùi hôi thối cùng sắc ám vàng ảm đạm lao tới chỉ còn cách nàng chưa đầy một mét, Wanda mới chậm rãi vươn tay ra.
Vụt! Vù! Vù! Vù…
Trắng trẻo, mịn màng, thon dài từng ngón ngọc ngà thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, nhưng rồi cũng từ những mảnh mai đó lại bất chợt bùng lên từng luồng ma thuật hỗn mang đỏ tươi phô thiên cái địa như một cơn bão mặt trời quét qua, nháy mắt đem tất cả những hôn ám, hủ thực, thối rữa thanh tẩy về hư vô, đồng thời định trụ Vương Trần tại chỗ không thể nhúc nhích.
Nháy mắt, toàn trường yên tĩnh không một tiếng động. Vô số ánh mắt dại ra nhìn thân ảnh bên trong áo choàng đen trên sân, mồm miệng các thứ đều không tự chủ há hốc ra.
Nhưng mà chuyện còn chưa có dừng lại ở đó. Bởi vì ngay lúc này đây bầu trời… bỗng nhiên có biến.
Tạch! Rẹt! Rẹt! Rẹt! Đùng! Đoàng!
Grrr… Grrr…
Lôi động cửu thiên, sấm vang thiên địa, mây đen vần vũ, điện mang trận trận. Bầu trời vốn luôn không yên bình của Lôi Sơn ngay lúc này đây vậy mà bắt đầu thay đổi. Quan trọng hơn là người ta nhìn thấy được trong tầng mây kia có thứ gì đó đang di chuyển và phát ra những âm thanh gầm gừ như dã thú.
“Đó là…”
“Là… là ma thú sao… hay là… đấu kỹ…”
“Không… không phải ma thú.. nhưng đấu kỹ làm sao có thể…”
“...”
Không hiểu, run rẩy, sợ hãi nhưng lại tràn ngập tò mò, theo thiên tượng trên bầu trời xuất hiện, từng chút một lan tỏa xuống quảng trường khiến mọi người đều nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm. Ngay cả tứ đại Tôn giả và bốn thiên tài cũng không ngoại lệ.
Và rồi dưới ánh nhìn chăm chú của hàng trăm ngàn người, chợt…
Grrr…. Gràooo!!!
...một đầu ma thú sừng nai, tai chó, trán lạc đà, mắt quỷ, mũi sư tử, miệng rộng, thân ngựa, chân hươu, đuôi bò làm bằng lôi điện bỗng nhiên thò đầu ra khỏi mây đen gầm lên một tiếng rung thiên địa.
“K-Kia… kia là…”
“Long… Long… sao…”
“Rồng làm gì có chân…”
“...”
Nhìn thấy đầu ma thú kỳ dị trên bầu trời, hầu hết mọi người đều không nhận ra đó là chủng tộc gì. Ngoại trừ ba cái tên Tiêu Thiên, Phượng Thanh Nhi và Mộ Thanh Loan.
“Ái chà! Hoàn cảnh này mà dùng một chiêu đó quả đúng là thích hợp a!”
“Đó không phải là… là…”
“Là nó… là nó…”
“Lôi Độn - Kỳ Lân”
Một cú phất tay chậm rãi, một âm thanh nhẹ nhàng bình thản nhưng lại bằng cách thần kỳ nào đó vang lên bên tai tất cả mọi người có mặt tại hiện trường như để báo ra cái tên của đầu lôi thú kia, lại như tuyên cáo kết thúc cho cặp trận đặc sắc với nhiều người, nhưng nhạt nhẽo với số khác này.
Grào!!! Ngaooooo…
Tạch! Rẹt! Ầm! Ầm! Ầm!
Nhìn thấy đầu đầu Lôi Thú khổng lồ bằng lôi điện kia hướng đôi mắt to dữ tợn về phía mình, sau đó một đường lao nhanh từ bầu trời thẳng xuống nơi bản thân đang bị khóa chặt, đồng tử Vương Trần nhất thời co rụt lại. Hắn sẽ chết… trúng một đòn này, hắn sẽ chết… phải nghĩ cách gì đó, nếu không sẽ chết…
“T-Ta… ta chịu thua…”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 432: đại hội tứ phương các
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 432: Đại hội Tứ Phương Các
Danh Sách Chương: