Đâu đó trên Lôi Sơn.
Giữa lúc động đất rần rần, cuồng phong gào thét, mây đen vần vũ trên bầu trời như tận thế, chỉ thấy một bóng đen không ngừng chạy nhảy như sóc trong rừng rậm. Kỳ lạ là mỗi bước chân bóng đen này bước ra thoạt nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng ở trên thực địa lại đã đi xuyên qua hàng chục mét đường.
Bóng đen này chính là Tiêu Thiên, còn thủ đoạn hắn dùng gọi Súc Địa Thuật, hay còn được gọi bằng cái tên Súc Địa Thành Thốn ở các vị diện tu tiên.
Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
“Lát nữa thuộc hạ sẽ cùng lúc lật hết tất cả lá bài tẩy đã chuẩn bị sẵn để phá hộ Các đại trận của Phong Lôi Các. Làm như vậy sẽ vừa kéo sự chú ý của bốn tên Đấu Tôn kia, đồng thời cũng sẽ gây ra hỗn loạn. Đến lúc đó chủ nhân hãy tranh thủ thời gian đi lấy “nó”.” - Nhớ lại những lời Wanda nói với mình trước khi làm loạn trên sân khấu, Tiêu Thiên không khỏi bật cười: “Tinh thông Thời - Không pháp tắc chính là có quyền không nói lý a. Chạy tới giữa sơn môn người ta đập phá một trận xong phủi mông rời đi, đối phương có tức bể phổi cũng chẳng làm được gì. Ngang ngược đến thế là cùng, nhưng mà ta thích, hắc hắc.”
Bằng vào thực lực tứ tinh Đấu Tông cùng khả năng thao túng Thực Tại của Wanda ngày hôm nay, trừ khi có Đấu Tôn hậu kỳ trở lên ra tay thì may ra mới ngăn được nàng “chơi xong dong”. Còn cái tầm Đấu Tôn sơ kỳ như Hoàng Tuyền tôn giả, thậm chí Phong tôn giả mới ngũ tinh Đấu Tôn thì nghĩ cũng đừng nghĩ. Ấy là còn chưa nói tới việc đồng loạt giải phong Bách Hào Ấn và Thiên Chú Ấn đã đẩy thực lực Phù Thủy Đỏ lên tới thập tinh Đấu Tông trong thời gian ngắn, bốn tên kia mà láo nháo chọc giận nàng, không cẩn thận nàng lại đánh chết một hai người rồi mới đi nữa thì Tứ Phương Các lại phải đổi tên chưa biết chừng.
“Ừm? Bên này sao?” - Đang chạy nhanh giữa rừng, trong lòng Tiêu Thiên bỗng nhiên có cảm ứng, ánh mắt chợt hướng về phía năm giờ: “Wanda, ta định vị được “nó” rồi. Ngươi cứ lo xong việc của mình đi, bên này ta tự lo được.”
“Vâng, chủ nhân.”
Nghe được Wanda đáp lời, Tiêu Thiên lập tức hít sâu một hơi. Toàn thân nhanh chóng biến thành áo bào dài trắng toát với các hoa văn hình dấu phẩy màu đen quen cổ áo như dây chuyền; tóc dài ra, biến thành màu trắng; hai con ngươi cũng chuyển thành Luân Hồi Nhãn màu tím nhạt các vòng tròn đồng tâm.
“Hy vọng sẽ ổn.”
Vụt! Vù!
…
Trên đỉnh Lôi Sơn.
Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
“Dừng tay! Nhanh dừng tay cho ta!” - Lôi tôn giả đỏ bừng hai mắt gào lên khàn cả cổ, thanh âm ầm ầm như tiếng sấm nhưng át không nổi tiếng gào thiết của thiên nhiên, hoàn toàn không còn khí độ tông sư như vài tiếng trước.
Cũng phải thôi, sơn môn nhà hắn bị người ta đập phá thành dạng này, vẫn là trước mặt hàng trăm ngàn người, trong lòng Lôi tôn giả chỉ hận không chặt Wanda ra thành tám khúc chứ ở đó mà khí với chẳng độ.
Nhưng mà, bất kể trong lòng tức giận như thế nào thì hắn cũng chỉ có thể gào thét thôi chứ không dám động thủ. Bởi vì bản thân hắn cũng như tất cả mọi người ở đây đều không biết trong tay Phù Thủy Đỏ còn lá bài tẩy gì chưa lật. Xông lên đánh nàng, lỡ nàng liều mạng làm gì đó điên cuồng, ví dụ như gọi xuống chục viên thiên thạch chẳng hạn, đến lúc đó trên một mối nguy - dưới một mối họa thì có muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt nữa rồi.
Chỉ là Phong - Lôi - Kiếm ba vị tôn giả nghĩ như vậy, nhưng Hoàng Tuyền tôn giả thì không.
“Biểu tử, dám làm loạn Tứ Phương Các đại hội, lão phu đòi mạng ngươi!”
“Hoàng Tuyền Hủ Thi Tí”
Gầm lên một tiếng vang vọng, Hoàng Tuyền tôn giả lật tay đánh ra thủ chưởng tanh hôi đen ngòm Vương Trần từng dùng trước đó. Khác biệt là lần này nó hung, hiểm, nhanh, mạnh hơn hàng chục lần có dư.
“Cái dkmm, Hoàng Tuyền lão thất phu!”
Tạch! Rẹt!
Mắt thấy Hoàng Tuyền tôn giả thừa nước đục thả câu, Lôi tôn giả liền nhịn không được văng cả tục ra, nhưng mà động tác lại không hề chậm. Chỉ một tia sét nháy lên thân hình hắn đã tới chặn giữa Hoàng Tuyền Hủ Thi Tí và Wanda, đồng thời hai tay thành trảo song song chưởng về phía trước.
“Thiên Lôi Phá”
Ầm! Ầm! Ầm! Đùng! Đoàng!
Hai kích nén giận của hai Đấu Tôn va vào nhau khiến tràng cảnh vốn đã như thiên tai càng thêm phần khủng khiếp. Gọi bằng tận thế đến nơi cũng không hề ngoa. May mắn duy nhất là có vẻ như Lôi tôn giả đã chặn được công kích của Hoàng Tuyền tôn giả rồi.
“Hoàng Tuyền, hiện tại cường địch trước mặt, ngươi bớt chơi tiểu tâm tư đi. Bằng không đừng trách lão phu không khách khí.” - Phong tôn giả trầm mặt xuống, khí thế tỏa ra, ánh mắt sắc lẹm liếc qua Hoàng Tuyền tôn giả khiến người sau có lòng làm loạn nhưng lại không có gan trái lời.
Thấy đối phương không lên tiếng, Phong tôn giả mới chuyển sang Wanda chắp tay: “Vị… tiểu thư này, xin ngươi bình tĩnh lại, chuyện đâu còn có đó. Vừa rồi lão Lôi cũng chỉ là… lỡ lời mà thôi.”
“Chỉ là lỡ lời sao?” - Nghe được lời này, ánh mắt Wanda hơi đảo qua Lôi tôn giả đang đứng cách nàng không xa nhìn chằm chằm về phía bên này, chợt khẽ gật đầu: “Nếu đã là lỡ lời, vậy được rồi.”
Dứt lời, nàng thu khí thế của mình trở về, hai loại chú ấn đồng loạt được tản đi, các ảnh phân thân được bố trí khắp sơn mạch làm cầu nối chuyển tiếp năng lượng cũng nổ tung thành khói rồi biến mất.
Phô trương thanh thế vậy thôi chứ Wanda đâu ngu gì đi đánh nhau với Đấu Tôn cho hại thân. Hiện tại Phong tôn giả, người mạnh nhất trong tứ đại Tôn giả, đã có lời rồi thì mỗi bên lùi một bước dĩ hòa vi quý mới tốt.
Cảm nhận được cả sơn mạch đều đang nhanh chóng bình tĩnh lại, Lôi tôn giả và hàng trăm ngàn người tán loạn như ong vỡ tổ khắp nơi mới thở phào một hơi. Chỉ là khi đảo mắt nhìn quanh thấy tòa Lôi Sơn đã rách nát không thành hình dạng, xung quanh xác người chết vì bị giẫm đạp nằm la liệt, vị Các chủ này lại nhịn không được vừa đau lòng, vừa tức giận. Đáng tiếc, như đã nói, chỉ có thể nuốt nước mắt vào tim chứ không dám làm gì Wanda cả.
“Khụ… Wanda tiểu thư, không biết những Lưu Ảnh Thạch kia… rốt cuộc là chuyện gì xảy ra bên trong?” - Thấy Wanda và mọi thứ đều đã bình tĩnh xuống, Kiếm tôn giả mới chậm rãi ho khan một tiếng hỏi.
Lời này vừa ra, tứ đại Tôn giả, đám người Phượng Thanh Nhi và vài kẻ tài cao gan lớn còn nán lại hiện trường đều đồng loạt nhìn về phía Wanda chờ câu trả lời. Đặc biệt là Lôi tôn giả, bởi vì những gì hắn thấy trong Lưu Ảnh Thạch là hình ảnh bản thân bị một chí cường Đấu Thánh cách không dùng Không Gian Lực bóp thành một cái bánh thịt, chết cực kỳ thảm.
“Tương lai.”
“Tương lai!?”
“Đó chính là tương lai của các ngươi khi đưa ra lựa chọn sai lầm. Các ngươi có thể tin, cũng có thể không, nhưng nên nhớ, mạng người vĩnh viễn chỉ có một mà thôi. Nếu có đủ can đảm đem nó ra đánh bạc, vậy thì cứ xem những gì xảy ra tại đây hôm nay như một lần thua nhỏ.”
Vút! Vút! Vút!
Đang nói, Wanda bỗng nhiên phất tay bắn ra thứ gì đó về phía Phong - Lôi - Kiếm ba vị Tôn giả. Vật vào tay bọn họ mới biết đó là một mặt lệnh bài màu xanh đen, lớn cỡ bàn tay, phía trên có khắc một chữ Thiên.
“Một năm sau chủ nhân sẽ tự mình hiện thân tại Thánh Đan Thành nhân dịp Đan hội của Đan Tháp. Tấm thẻ đánh bạc này chúng ta đã cho các ngươi, đến lúc đó đặt cửa nào tùy các ngươi lựa chọn. Nhớ kỹ, Thiên thượng thiên hạ, nơi nào có Thiên, ở đó có thiên hạ. Chọn đúng con đường, tương lai rộng mở. Còn như ngược lại, các ngươi đều đã thấy rồi đấy.”
Dứt lời, Wanda liền biến mất sau vòng xoáy không gian hai màu đen đỏ quen thuộc của nàng, để lại bãi chiến trường… vẫn là đừng nhắc đến.
. . .
Cùng lúc đó, tại một chân núi hẻo lánh cách đỉnh Lôi Sơn khá xa.
“Hẳn là chỗ này rồi.” - Thân hình dừng lại trên cành cây, Tiêu Thiên hơi cau mày nhìn về phía một cửa sơn động tối om om nằm cheo leo giữa lưng chừng núi đằng xa, vẻ mặt ngưng trọng: “Bên trong hình như có thứ gì đó… hửm?”
Ù! Ù! Ù!
Đang lúc hắn âm thầm đánh giá mục tiêu thì trong lòng khẽ động, ánh mắt bất giác hơi liếc chéo về phía sau. Chỉ thấy ở đó không biết từ lúc nào đã nở rộ một vòng xoáy không gian hai màu đen đỏ.
“Bên kia xong việc rồi à?”
“Đã xong cả rồi, chủ nhân.”
“Vẫn là Wanda ngươi đáng tin.” - Nghe được đáp án mình muốn, dù là Tiêu Thiên cũng nhịn không được gật đầu hài lòng. Chỉ là rất nhanh, sự chú ý của hắn lại dồn về phía cửa hang đằng xa: “Trong kia có thứ gì đó, ngươi cảm nhận được không?”
“Là ma thú, chủ nhân.”
“Ma thú sao? Loài gì? Mạnh hay yếu?”
“Thanh Hoa Lôi Điểu, cấp bảy đỉnh phong, chủ nhân.”
“Cao như vậy!? Cái này… khó làm a!” - Đáp án lần này của Wanda không chỉ làm cho nụ cười trên mặt Tiêu Thiên tắt ngúm, mà nó còn vẽ lên đó một sự ngưng trọng nồng đậm.
Chưa đề cập đến bốn chữ “cấp bảy đỉnh phong” tương đương nhân loại thập tinh Đấu Tông, thì chỉ riêng cái tên Thanh Hoa Lôi Điểu thôi đã đủ để Tiêu Thiên và Wanda hôm nay phải uống một bình ở đây. Nguyên nhân là bởi con chim sét kia nổi tiếng là có mang trong mình huyết mạch Thanh Loan.
Trong truyền thuyết, các loài thần thú mạnh nhất luôn gọi tên Tứ đại chủng tộc là Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Mà ngay bên dưới chúng liền là Côn Bằng, Thanh Loan, Cửu Sắc Lộc v.v.
Thanh Hoa Lôi Điểu không chỉ kế thừa khả năng bay nhanh như gió cùng tinh thông hỏa công của thần thú Thanh Loan, mà chúng còn tiến hóa để dùng được cả lôi điện. Và bởi vì cái gọi là Phong trợ Hỏa thế - Hỏa tá Phong uy, cộng thêm Phong - Lôi chung đường nên rất ít người nguyện ý chọc vào loài chim này. Kể cả Lôi tôn giả cũng không ngoại lệ.
“Chủ nhân, thuộc hạ có một kế hoạch.”
“Hể!? Đó là lời thoại của ta mà?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 434: thanh hoa lôi điểu
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 434: Thanh Hoa Lôi Điểu
Danh Sách Chương: