Đâu đó trên Cốt Hải nằm giữa Hài Cốt Sơn Mạch.
Bầu trời thoáng đãng không mây, nắng vàng chiếu sáng cả sơn mạch, trong gió thoang thoảng mùi Cốt Hương kỳ dị. Quang cảnh bình thường như mọi ngày bình thường tại nơi được mệnh danh là thiên đường của ma thú này.
Tuy nhiên, đó chỉ là bề ngoài. Còn bên trong một kết giới phức tạp có tác dụng che mắt, lúc này có một nhóm sáu người, gồm ba nam và ba nữ, đang đứng cùng nhau nhìn chằm chằm vào vùng không gian đang kịch liệt vặn vẹo tỏa ra từng gợn sóng trước mặt.
Onggggg…
Thời gian chậm rãi trôi qua, không gian càng lúc càng lắc lư mạnh hơn, kéo theo âm thanh tần số cao chói tai nó phát ra cũng càng ngày càng dữ dội.
“Thiếu chủ, nơi này thực sự có phong ấn không gian. Di tích gì đó chỉ sợ là không giả.” - Mắt nhìn năng lượng phong ấn càng lúc càng trở nên suy yếu, Yêu Lực có chút sốt sắng truyền âm cho Yêu Thông.
“Ừm, lát nữa không gian mở ra đừng vội xông vào. Xem đám người bên kia làm gì rồi chúng ta làm theo cho an toàn.” - Yêu Thông cũng gấp, nhưng ít nhất là vẫn đủ tỉnh táo để không chết oan, chết yểu như pháo hôi.
Bên kia, Tiêu Thiên ngược lại là không tỏ ra quan tâm hai người Yêu Thông lắm, trước sau vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào các vòng gợn sóng giữa không trung, nơi đang bị Wanda và Yêu Lực hợp sức dùng Không Gian Lực bào mòn tới vặn vẹo kịch liệt.
Tách! Rắc! Rắc…
Đang lúc mọi người dù trong lòng sốt sắng nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh quan sát thật kỹ tình huống, thì giữa không trung tĩnh lặng bất thình lình vang lên loạt tiếng động nứt vỡ liên tục kỳ dị. Lát sau, vùng không gian đang vặn vẹo kia bỗng nhiên ngừng lại, và rồi cứ thế “choang” một tiếng giòn tan vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ như thủy tinh, để lộ ra phía sau nó không phải là không gian liệt phùng và không gian liệt phùng đen ngòm lạnh lẽo như mọi khi, mà thay vào đó, là một thiên địa khác.
“Di tích mở ra rồi!”
“Mọi người đừng vội!”
Tiêu Thiên vừa lên tiếng, không chỉ ba cô nàng bên cạnh hắn đều bình tĩnh đứng im, mà Yêu Thông, Yêu Lực bên kia cũng hành động tương tự như vậy.
“Tiêu Thiên huynh đệ, có chuyện gì thế?” - Yêu Thông có chút sốt sắng hỏi.
“Các ngươi nhìn.” - Nói, Tiêu Thiên vươn tay hút lấy vài mảnh xương cốt xung quanh, sau đó bắn về phía lối vào di tích.
Mọi người nghi hoặc nhìn theo, chỉ thấy ngay khi các mảnh xương cốt vừa bay ngang qua lối vào di tích thì những mảnh không gian phong ấn bị nổ tung tán loạn trước đó đột nhiên dừng lại giữa không trung, sau đó đua nhau “ầm! ầm!” bạo tạc tạo ra từng luồng Không Gian Lực cuồng bạo mà ngay cả Đấu Tôn như Yêu Lực cũng phải hết hồn.
Nhìn những mảnh xương cốt bị Không Gian Lực cắt thành nhiều mảnh nhỏ, sau đó tiếp tục bị cắt thành nhỏ hơn, sau đó càng nhỏ hơn nữa… Mọi người đều nhịn không được nuốt ngụm nước miếng.
“Không gian phong ấn này thật khủng khiếp, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng rồi mà vẫn còn lưu giữ được lực lượng đáng sợ đến vậy. Sinh thời lúc còn hưng thịnh, di tích này sợ rằng ít nhất cũng phải thuộc về một chí cường Đấu Thánh a!” - Nhìn thấy sức tàn phá kinh khủng do sóng không gian tạo thành, trên gương mặt của Yêu Lực không khỏi hiện lên vẻ kinh hãi.
“Cũng còn may Thiên tinh tường, nếu không e rằng chúng ta đều đã gặp không may rồi.” - Mỹ Đỗ Toa thở phào một hơi, bàn tay thon dài khẽ vỗ về bộ ngực sữa phập phồng vì có chút hoảng sợ.
“Tiêu Thiên huynh đệ, Yêu mỗ bái phục.” - Mặc dù còn nhiều tâm tư và nghi ngờ với Tiêu Thiên, nhưng Yêu Thông cũng không thể không bội phục sự bình tĩnh cùng khả năng quan sát nhạy bén của người trước.
“Đi thôi! Mọi người cẩn thận một chút.” - Cười khoát tay, Tiêu Thiên đi trước một bước tiến vào di tích. Những người khác thấy hắn tự tin như vậy cũng lục tục theo sau.
Mà một tiến vào này khiến cả đều không nhịn được sững sờ.
Ở ngoài đã thấp thoáng nhìn thấy bên trong này có núi non sông nước, hiện tại chính thức tiến vào mọi người mới càng ngẩn ngơ khi phát hiện nơi này vậy mà thực sự có một ngọn núi nguy nga đứng sừng sững. Từ xa nhìn lại, ngọn núi này giống như đang có một con viễn cổ mãnh thú đang cuộn mình ngủ say, chỉ đứng trước nó thôi cũng đủ để làm cho lòng người nặng trĩu.
“Thật hùng vĩ!” - Tuổi còn nhỏ nên chưa trải nhiều, Thanh Lân nhịn không được thốt lên.
Bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Thanh Lân, Tiêu Thiên bỗng nhiên lên tiếng: “Di tích này lớn như vậy, đi chung với nhau sợ rằng sẽ giảm hiệu quả. Ta đề nghị chúng ta tách ra tìm kiếm, tranh thủ cao nhất lợi thế đi trước để giành được lợi ích lớn nhất. Mọi người thấy thế nào?”
“Chia ra sao?” - Yêu Thông và Yêu Lực liếc mắt một cái thật nhanh, chợt gật đầu đáp: “Ta đồng ý! Mỗi người tự dựa vào bản lĩnh và cơ duyên của mình, như vậy cũng sẽ tránh được nhiều tình huống khó xử.”
“Ta không có ý kiến.” - Mỹ Đỗ Toa sớm đã biết kế hoạch của Tiêu Thiên nên lập tức gật đầu phối hợp.
“Tốt! Như vậy Thanh Lân sẽ đi cùng ta, Toa Toa đi chung với Wanda hỗ trợ lẫn nhau đi. Về phần Yêu Thông huynh đệ, ngươi tùy ý.”
“Được!”
“Vậy được rồi. Chúc mọi người may mắn và… cẩn thận một chút!”
“Đi!”
…
Cứ như vậy sáu người tách ra thành ba đội hai người đi theo ba hướng khác nhau tiến vào sâu hơn bên trong di tích.
“Thanh Lân này.”
“Vâng, chủ nhân?” - Tiêu Thiên bất thình lình lên tiếng khiến Thanh Lân có chút giật mình.
“Không có gì, ta chỉ muốn hỏi là nửa năm trước lúc ta và mọi người không may bị phân tách, rốt cuộc chuyện gì xảy ra sau đó vậy?” - Đúng là Tiêu Thiên có thể đọc suy nghĩ mọi người bằng cách chạm vào họ, nhưng một vài thời điểm vẫn nên cùng nhau trò chuyện sẽ hay hơn.
“Chuyện đó…” - Ngập ngừng một chốc như để sắp xếp lại ngôn từ, lát sau Thanh Lân mới chậm rãi đáp: “Thuộc hạ nhớ là một ngày nọ không lâu sau khi chủ nhân và mọi người rời đi, bỗng nhiên có một người áo đen thần bí chạy đến Xà Vương Thần Điện để lại một lá thư nói là của chủ nhân gửi cho thuộc hạ, sau khi liền đi.
Vốn thuộc hạ và mọi người không tin, nhưng nhìn thấy ấn tín của chủ nhân bên ngoài bìa thư nên cả đám mới quyết định mở ra xem.”
“Ừm. Vậy bên trong viết cái gì?”
“Một địa chỉ.”
“Một… địa chỉ… sao?”
“Vâng, là tên của một tòa đại thành rất lớn ở tây vực.” - Đối với việc Tiêu Thiên nghi hoặc việc chính mình làm, Thanh Lân cũng cảm thấy hơi kỳ quái nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ ngoan ngoãn đáp lời: “Tòa thành kia khá nổi tiếng, lại cách thủ đô Thiên Xà Đế Quốc không quá xa nên thuộc hạ quyết định đi xem thử. Kết quả là vừa đến nơi thì cũng đúng lúc gặp được Toa Toa tỷ, Wanda tỷ, Hâm Lam và Tử Nghiên muội muội, cùng với… Vân Vận tỷ.”
Nói tới cái tên cuối cùng, ánh mắt Thanh Lân có chút kỳ dị nhìn về phía Tiêu Thiên. Nhiều năm đi cùng hắn như vậy, nàng chưa từng nghe tên này nhắc lại về vị Vân tông chủ kia mảy may. Nếu không có lần tái hợp trong bất ngờ ấy, sợ rằng không chỉ nàng, mà rất nhiều người khác cũng đã quên mất trong đời Tiêu Thiên từng tồn tại một người như thế rồi.
“Là Vận nhi sao? Thì ra là như vậy!” - Không biết trong lòng nghĩ gì, chỉ thấy ngoài mặt Tiêu Thiên hơi mỉm cười gật đầu: “Mà, nói thế thì lần đi Trung châu này nàng cũng đến, phải không?”
“Vâng. Chúng thuộc hạ cùng nhau vượt qua hai chặng Không gian trùng động tới Diệp Thành, sau đó tách ra. Hân Lam quay về Diệp Gia, Wanda tỷ thì đi Phong Lôi Các ở Bắc vực, Toa Toa tỷ cùng thuộc hạ thì đi Thú vực tìm tộc Cửu U Địa Minh Mãng. Về phần Tử Nghiên và Vân tỷ tỷ…”
“Được rồi, ta biết rồi. Chuyện của hai người kia ta đã có sắp xếp, về sau lại nói.” - Một tay Tiêu Thiên bỗng nhiên giơ lên ngăn Thanh Lân nói tiếp, một tay khác hắn lại chỉ về phía trước: “Ngươi nhìn đằng kia.”
Bị ngắt lời, Thanh Lân cũng chẳng lấy gì làm không vui, chỉ nheo mắt nhìn theo nơi Tiêu Thiên tay.
“A! Đó là…”
Xuyên qua lớp sương mù trắng mơ màng của di tích, đập vào mắt hai người giờ đây là một tòa đại điện khổng lồ, chỉ riêng chiều cao thôi cũng phải tới hàng trăm mét.
Nhìn cung điện đồ sộ như núi trước mặt này, ngay cả Tiêu Thiên cũng bất giác sinh ra một cảm giác lạc lõng. Thiên nhiên hùng vĩ làm người ta thanh thản vì muốn so cũng không so được, còn công trình khổng lồ lại luôn tỏa ra áp lực vô hình lên người nhìn. Có lẽ, đó là cảm giác thầm ghen tị với thành công của người khác đi.
“Đi thôi, Thanh Lân.”
“A! À, vâng, chủ nhân.” - Bất thình lình bị gọi tên, Thanh Lân mới giật mình thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ và thất thần. Chợt, trong mắt nàng tràn đầy vẻ tò mò cùng hưng phấn: “Không hổ là di tích chí cường Đấu Thánh để lại. Công trình lớn như vậy không biết phải tốn bao nhiêu công sức mới làm nổi a, chủ nhân.”
“Ừm, sau này chúng ta cũng cố gắng cùng nhau làm ra một nơi còn hơn thế này nhé, Thanh Lân.”
“Vâng, chủ nhân.”
Vút! Vù!
Cùng nhau tăng tốc phi hành, đến khi cách đại điện khoảng trăm mét hai người mới từ từ giảm tốc độ rồi đáp xuống. Từ xa đã thấy khổng lồ, hiện tại lại gần mới càng choáng ngợp trước kích thước vô địch của nó. Ngẩng đầu nhìn lên, đỉnh của tòa đại điện này cao như muốn xuyên thủng bầu trời vậy.
“Chẳng trách phải đặt không gian phong ấn che dấu. Công trình lớn cỡ này mà đặt ở bên ngoài, chỉ sợ mỗi người đều bị hàng ngàn người vây xem và nghĩ cách lẻn vào a!”
“Chủ nhân, tiếp theo chúng ta sẽ tiến vào trong sao?” - Thanh Lân cả thèm chóng chán giống như hài tử, trước đó choáng ngợp vì đại điện, bây giờ lại bị tò mò thôi thúc muốn vào trong xem thử.
“Đương nhiên phải vào, chỉ là…”
“Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật”
Chiu! Bùm!
“...phải làm ra một con đường trước đã.”
Dứt lời, hàng trăm ảnh phân thân của Tiêu Thiên đồng loạt xông lên cánh cửa đá vẫn đang đóng chặt của đại điện.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 441: tiến vào di tích
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 441: Tiến vào di tích
Danh Sách Chương: