“Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật”
Chíu! Bùm! Bùm! Bùm!
“Xông lên!!!” - Hàng trăm Tiêu Thiên giống hệt nhau vừa xuất hiện liền đồng thanh hô lớn một tiếng vang vọng, sau đó nhất loạt lao tới phía tòa lâu đài khổng lồ được xây trơ trọi giữa một biển dung nham cách đám người không xa và bắt đầu bắn phá.
Không phải bắn phá tường thành, mà là bắn phá hệ thống ròng rọc đang níu giữ cánh cổng bằng đá nặng trịch, thứ duy nhất có thể nối liền con đường cụt bên ngoài với bên trong lâu đài.
Oanh! Ầm! Bùm! Bùm! Bùm!
Rắc! Cạch! Rắc! Rắc! Ầm!
Sau gần mười phút đồng hồ không tiếc tiêu hai bắn phá bằng đủ loại thủ đoạn, rốt cuộc thì cánh cổng đá thô, dày, nặng tựa ngàn cân của đại điện cũng đổ xuống, để lộ ra một lối đi.
“Có đường rồi, chủ nhân!”
Cánh cửa đổ sập xuống khiến dung nham văng tung tóe, khói bụi ngập trời, nhưng từng đó là vấn đề gì với Thanh Lân cả. Chỉ một cái phất tay nàng đã đem những khói bụi kia thổi bay đi nơi khác, sau đó một mặt hào hứng kéo tay Tiêu Thiên. Xem ra cô nàng này không chỉ ham vui, mà còn hám bảo tàng a. Nhưng Tiêu Thiên lại không nghĩ như vậy.
Cốc!
“Cái này cho chừa tội lỗ mãng.” - Một nắm tay nhẹ nhàng cốc vào trán bóng của Thanh Lân, Tiêu Thiên cười nói: “Người thường có tiền còn biết nuôi chó, thuê lính giữ nhà giữ cửa. Ngươi nghĩ Đấu Thánh sẽ không bày thủ đoạn ngăn cản người lạ xông vào nơi ở của hắn sao?”
“Đau!” - Tay ôm trán ngọc đã đỏ bừng, Thanh Lân một mặt tội nghiệp, mắt cún rưng rưng nhìn về phía Tiêu Thiên: “Xin lỗi chủ nhân.”
“Ừ, nhớ kỹ cảm giác đau hiện tại để sau này có muốn làm gì thì suy nghĩ lại thêm.”
Nói, Tiêu Thiên lại kết ấn tạo ra vài ảnh phân thân cho chúng chạy trước dò mìn. Kết quả không ngoài dự đoán, phía trước toàn bẫy là bẫy.
Phừng! Vù! Vút! Vút! Ục! Ục!
Dung nham tuôn trào, mũi tên tẩm độc, đao phong, kiếm mang, thậm chí nòng phun lửa đều có v.v. không thiếu một món cạm bẫy giết người nào đồng loạt xuất hiện ngay khi đám ảnh phân thân của Tiêu Thiên xông vào khiến Thanh Lân ở một bên nhìn tái cả mặt.
Cốc!
“Ngu ngốc!” - Nhớ lại lời Tiêu Thiên căn dặn trước đó, nàng quyết tâm cốc mình thêm một cái tự dặn lòng lần sau phải cẩn thận hơn.
“Ngươi a!” - Thấy Thanh Lân vậy mà tự đánh mình, Tiêu Thiên nhịn không được bật cười, bàn tay nhẹ nhàng xoa xoa cái trán đã đỏ bừng đầy thương tiếc, sau đó mới nắm lấy tay nàng: “Đi thôi, chủ nhân dẫn ngươi đi tầm bảo.”
“Vâng!”
Pặp! Phốc!
Một tay vươn ra ôm lấy eo thon của Thanh Lân kéo nàng vào lòng, Tiêu Thiên khẽ giậm chân tạo ra một đóa lục sắc hỏa liên xoay tròn quanh người mình, sau đó toàn lực thi triển Súc Địa Thuật lao qua cây cầu đầy rẫy cạm bẫy trước mặt.
Chỉ là… bằng vào tốc độ của hắn, thi triển thêm cả Súc Địa Thuật, vậy mà quãng đường chỉ hơn trăm mét lại chạy hoài không thấy điểm cuối.
“Chủ nhân…”
“Ừm, không gian trên cầu bị người ta động tay động chân, mắt nhìn chỉ thấy từng đó, nhưng thực tế để vượt qua nó chúng ta cần phải đi một quãng đường dài hơn hàng trăm lần.”
Để Tiêu Thiên bực bội nhất là thủ đoạn trùng điệp không gian trên cây cầu này chỉ cao cường hơn những gì hắn biết một chút xíu như vậy. Nhưng cũng chỉ từng đó thôi là đủ để khiến hắn không cách nào phá giải nó rồi bước đi bình thường, mà nhất định dùng phương pháp nông dân là chạy bộ đi.
“Không hổ là chí cường Đấu Thánh, trình độ thao túng Không Gian Lực cỡ này e rằng chỉ có Wanda mới ngang ngửa được a. Đáng tiếc, lừa ai chứ sao lừa được trẫm!”
Bế theo Thanh Lân chạy thêm khoảng năm phút, Tiêu Thiên bỗng nhiên dừng lại. Sau đó dưới sự ngạc nhiên tới há hốc mồm của Thánh Nữ đại nhân trong lòng, hắn cứ thế… gieo mình nhảy xuống một lỗ hổng đang không ngừng trào lên dung nham trên mặt cầu.
“Ch-Chủ nhân…?” - Thanh Lân ngỡ ngàng lẩm bẩm muốn hỏi thăm, thế nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt thản nhiên và ánh mắt tự tin của hắn, nàng lập tức im lặng vùi đầu vào lồng ngực không lấy gì làm lực lưỡng, nhưng lại cực kỳ đáng tin.
Chui vào trong dung nham, Tiêu Thiên bế theo Thanh Lân dùng thế Thiên Cân Trụy nhanh chóng chìm sâu xuống. Nham tương xung quanh mặc dù rất nóng bỏng, nhưng có dị hỏa hộ thể nên hai người hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Bởi vậy, sau khoảng một phút bình yên lặn xuống, dưới chân Tiêu Thiên bỗng nhiên hụt hẫng một nhịp, và rồi “ầm!” một tiếng lại chạm vào nền đất cứng rắn.
“Tiếp theo hẳn là an toàn rồi.” - Nói, Tiêu Thiên mỉm cười thả Thanh Lân xuống, để hai chân nàng tự đứng trên mặt đất.
Bị buộc phải rời cái nơi tuyệt vời bản thân đang y ôi tựa vào, trong lòng Thanh Lân tràn đầy không nỡ, thế nhưng vừa ngẩng đầu nhìn lên nơi mình vừa “rơi” xuống, trong đôi Bích Xà Tam Hoa Đồng xinh đẹp liền hiện lên vẻ khiếp sợ.
“Cái này…” - Chỉ thấy khoảng hơn một mét trên đầu nàng lúc này vẫn đang chảy xuôi từng dòng nham thạch đỏ rực như một con cự mãng đang cong mình uốn éo thân thể vậy. Đáng nói là, không hề có thủy tinh, kính hay bất cứ thứ gì trong suốt nâng đỡ nhưng những nham tương kia vẫn bằng một cách thần kỳ nào đó “chảy” giữa hư không. Nhìn qua vừa hay ho mà cũng cực kỳ đáng sợ.
“Cạm bẫy trên cầu là tiểu đạo, cả cây cầu mới là đại đạo. Kẻ không biết sẽ cho rằng cứ liều mạng chạy rồi sẽ có lúc đến đích. Đáng tiếc, cái đích duy nhất đang chờ họ chỉ là kiệt sức mà chết. Lối đi chân chính là ở dưới này.” - Thấy Thanh Lân lơ ngơ như bò đội nón, Tiêu Thiên đành phải bật cười giải thích.
“Thì ra là vậy.” - Không biết thì ngạc nhiên, biết rồi Thanh Lân lại không khỏi lắc đầu than thở: “Chủ nhân của di tích này cũng thật giảo hoạt. Bình thường mấy ai lại nghĩ tới việc nhảy vào bên trong dung nham tìm đường đi chứ.”
“Đấu Thánh được gọi là Đấu Thánh bởi vì bọn họ đã siêu Phàm nhập Thánh. Ngoài sức mạnh tăng nhiều ra thì tuổi thọ cũng phá ngàn. Sống lâu thành tinh nên nghĩ ra mấy trò quỷ dị cũng không khó hiểu.” - Cười, ánh mắt Tiêu Thiên đảo qua xung quanh, thấy nơi này không có gì đặc biệt hắn liền nói: “Đi thôi, con đường này hẳn là lối đi chân chính dẫn vào di tích rồi.”
“Vâng, chủ nhân.” - Thanh Lân hít sâu một hơi, chợt dứt khoát gật đầu, sau đó cùng Tiêu Thiên mở hết tốc lực chạy dọc đường đi.
“Bảo tàng, chúng ta tới rồi!”
…
Cùng lúc đó ở bên ngoài di tích, có thể mô tả tình huống hiện tại ngắn gọn trong một câu nói là… thiên hạ đại loạn!
Trước đó có kết giới do Wanda và Yêu Lực hợp sức tạo ra nên khí tức di tích còn tạm che dấu được. Thế nhưng theo hai người đồng loạt tiến vào thì kết giới kia cũng tự nó sụp đổ khiến từng luồng sóng không gian mạnh mẽ điên cuồng tỏa ra xung quanh, cùng với đó là khí tức cổ lão phóng thẳng lên bầu trời cực kỳ chói mắt, muốn không nhìn thấy cũng khó.
Cứ như thế, tin tức di tích viễn cổ xuất thế lan truyền ra. Chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, đại lượng ma thú đến từ đủ các loại gia tộc ma thú đã kéo đến vây chật kín Hài Cốt Sơn Mạch. Tiếng la hét, tranh cãi, thậm chí đánh nhau ầm ĩ vang bên tai không dứt.
Ở vị trí trung tâm của Hài Cốt Sơn Mạch có rất nhiều ngọn núi cao. Nơi này gần với cổng vào di tích viễn cổ nên nghiễm nhiên biến thành vị trí đắc địa được các thế lực mạnh nhất chiếm đóng. Ngay lúc này đây trên một đỉnh núi như thế, có một nhóm người đang tụ tập với nhau, khác biệt với bên ngoài ồn ào là đám người này vô cùng kỷ luật, nghiêm nghị và tập trung. Tinh nhuệ một cách chân chính chứ không ô hợp như những kẻ khác.
Đối diện đám lính chính quy này hiện giờ là một ông lão già nua không biết vì lý do gì luôn nhắm chặt hai mắt. Hắn chính là Yêu Cung, ngũ tinh Đấu Tôn, một trong các trưởng lão của tộc Cửu U Địa Minh Mãng.
Đáng nói là, mạnh mẽ và địa vị cao như vậy, nhưng Yêu Cung hiện tại lại đang cung kính khom lưng tiếp chuyện một nam tử hắc y. Tên này thoạt nhìn khá anh tuấn nhưng giữa trán lại lộ ra vẻ lạnh lùng âm u khó giấu. Đôi mắt hắn giống như một con rắn độc trong chốc lát có thể cướp đi sinh mệnh của người khác, khiến cho người ta thấy ớn lạnh ở trong lòng.
“Yêu Cung, ngươi nói Thông Nhi và Thánh Nữ đã theo tiểu tử nhân loại kia tiến vào di tích rồi sao?”
“Từ ký hiệu Thiếu tộc trưởng để lại thì đúng là như vậy, Tộc trưởng.” - Nghe hắc y nam tử hỏi thăm, Yêu Cung vội vàng cung kính đáp lời.
Tộc trưởng, nói như vậy hắc y nam tử này chính là Yêu Khiếu Thiên, đương nhiệm Tộc trưởng của tộc Cửu U Địa Minh Mãng, một vị Đấu Thánh hàng thật giá thật rồi. Mà, mặc dù đây chỉ là một thân ngoại hóa thân của hắn, còn bản thể vị Thánh Giả này hiện giờ vẫn đang ở lại tộc địa chứ không thể dễ dàng đi ra như vậy được, nhưng Yêu Cung cũng không dám có chút sai lầm nào.
“Nhân loại giảo hoạt, trước muốn chúng ta cõng nồi, sau lại lừa Thông nhi đi vào di tích sớm một bước, đẩy đứa con ngu ngốc này của ta vào cảnh có tiếng không có miếng nào. Hiện tại tộc Cửu U Địa Minh Mãng chúng ta tình ngay lý gian, nói mình bị oan sợ rằng cũng chẳng ai tin a!” - So với Yêu Thông thì vị Thánh Nhân này tinh tường hơn nhiều lắm, chỉ cần liếc mắt một cái đã thấy trọn vẹn kế hoạch của Tiêu Thiên không lọt một khe.
“Vậy chúng ta làm sao bây giờ, Tộc trưởng?” - Yêu Cung có chút ái ngại hỏi.
“Làm sao? Leo lên lưng cọp rồi thì phải cưỡi cọp chứ sao!” - Vẻ mặt âm trầm, Yêu Khiếu Thiên lạnh giọng đáp: “Một mặt đem tin tức di tích viễn cổ xuất thế truyền ra khắp đại lục, mặt khác gọi thêm người đến càn quét sạch bên trong cho ta. Lỡ có tiếng rồi thì làm sao cho có miếng bù lại là được.”
“Vâng, Tộc trưởng.”
Yêu Cung không nói hai lời lập tức xoay người ra lệnh cho tộc nhân Cửu U Địa Minh Mãng tràn vào di tích, để lại Yêu Khiếu Thiên phía sau lạnh lùng nhìn theo: “Nhân loại giảo hoạt, muốn ăn trên đầu trên cổ bản Thánh, ta nhìn ngươi nuốt nổi hay không!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 442: bẫy trong bẫy, lừa trong lừa!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 442: Bẫy trong bẫy, lừa trong lừa!
Danh Sách Chương: