“Hồn Anh Yêu Thụ, rốt cuộc tìm được rồi!”
“Hồn Anh Yêu Thụ là dược liệu gì thế, chủ nhân?” - Nghe được Tiêu Thiên vui mừng cười nói, Thanh Lân nhịn không được tò mò hỏi.
“Hồn Anh Yêu Thụ là một loại dược liệu đã tuyệt chủng từ thời viễn cổ, cây trước mắt này khả năng là cây cuối cùng trong thiên địa. Tác dụng của nó là đản sinh ra Hồn Anh Quả, một loại kỳ bảo có tác dụng trui rèn linh hồn.” - Tiêu Thiên cũng chẳng giấu diếm gì Thanh Lân, cứ thế một hơi đem hết những gì mình biết từ nguyên tác ra bàn giao lại với nàng.
“Trui rèn linh hồn? Ý chủ nhân là…”
“Không sai! Chúng ta đi xa như vậy, làm nhiều như vậy, vượt qua đủ các loại khó khăn như vậy, chính là vì Hồn Anh Quả này, vì Tiểu Y Tiên.”
“Nếu đã như vậy chúng ta động thủ thôi…”
“Xem ra cái trán ngươi còn chưa đủ đau a, Thanh Lân?”
“A! X-Xin lỗi, chủ nhân.” - Bị Tiêu Thiên dọa một câu, Thanh Lân vội vàng ôm trán lùi hai bước, vẻ mặt sợ sệt.
“Thiên tài địa bảo hay kỳ hoa dị thảo bình thường còn có linh thú thủ hộ, huống hồ gì Hồn Anh Quả có tác trui luyện linh hồn này. Ngươi nhìn!”
Nói, ánh mắt Tiêu Thiên hơi đảo quanh một vòng, sau đó dừng lại trên mặt hồ nước, nắm tay siết lại cách không đánh ra một quyền xuống mặt nước, tạo thành một khoảng trống khổng lồ.
Bùm! Ầm!
Quyền này vừa đánh ra, mặt hồ đang phẳng lặng bỗng dậy sóng mãnh liệt. Chợt một bóng đen từng chút một rõ hiện lên dưới mặt nước trước mắt hai người, cuối cùng “ào!” một tiếng phá nước mà lên, đôi mắt khổng lồ hiện lên hung quang đỏ bừng quét nhìn xung quanh.
“L-Long…”
“Là Giao! Chính xác hơn, là Thông Thiên Giao, cũng là một loài ma thú đã tuyệt chủng ở bên ngoài.” - Trái ngược với Thanh Lân sợ tới trốn sau lưng hắn, Tiêu Thiên lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, dù cho đầu ma thú khổng lồ trước mặt hắn là cấp bảy đỉnh phong, tương đương siêu cường thập tinh Đấu Tông chứ không hề thấp.
Thấy Tiêu Thiên không buồn không lo, không hoảng không sợ như vậy, lúc này Thanh Lân mới dám thò đầu ra nhìn con thủy quái khổng lồ kia.
Dáng nó thon như rắn, thân thể đầy những lân phiến màu xanh. Từ những phần nổi trên mặt nước có thể thấy được giữa đỉnh đầu có một đoạn sừng dài đen nhánh, phía trên nhiều đường vân huyền dị, đôi lúc còn lóe lên quang mang màu xanh lam.
“Theo những gì được truyền lại thì vào thời viễn cổ, Thông Thiên Giao nổi danh nhờ lực chiến đấu cường hãn, cùng với tin đồn trong cơ thể nó có mang huyết mạch của Long tộc. Một vài ghi chép cho hay nếu như thanh tẩy hết phần tạp trong máu, lại kinh lịch qua nhiều lần lôi kiếp thì Thông Thiên Giao hoàn toàn có đủ khả năng tiến hóa thành Thái Hư Cổ Long.”
“Thái Hư Cổ Long sao? Vậy là có họ hàng với Tử Nghiên rồi!” - Thanh Lân thốt lên.
“Không dễ dàng như vậy, Tiến hóa luôn là một cuộc chiến sinh tử, một bước thành công một bước mạnh, một bước sai lầm… cơ hội sửa sai hay hối hận đều không có.” - Khẽ lắc đầu, Tiêu Thiên hơi ngẩng đầu nhìn lên, lẩm bẩm nói: “Thực lực con Thông Thiên Giao này vào khoảng cấp bảy đỉnh phong, nhưng dựa vào huyết mạch và lực lượng thì cho dù là cường giả Đấu Tôn cũng đủ sức đánh một trận. Huống hồ chi chỗ này lại là địa bàn nó, nếu đánh lên sẽ rất phiền phức.”
“Vậy chúng ta phải làm sao, chủ nhân?” - Thanh Lân ái ngại hỏi.
Nàng là tứ tinh Đấu Hoàng, còn Tiêu Thiên chỉ mới lục tinh Đấu Vương, so với đầu Giao thập tinh Đấu Tông này chênh lệch đâu chỉ một vạn tám ngàn dặm. Nói lấy trứng chọi đá sợ còn không đủ đâu.
“Hiệp lộ tương phùng, dũng giả thắng. Chúng ta yếu, nhưng anh em chúng ta đông.” - Cười, Tiêu Thiên cắn rách đầu ngón tay mình, lấy máu đó quẹt ngang lòng bàn tay, sau đó đập mạnh xuống mặt đất.
“Thông Linh Thuật”
“Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật”
Chíu! Bùm! Bùm! Bùm! Bùm!
Hàng loạt tiếng nổ nhỏ vang lên, ngay sau đó là sự xuất hiện hoành tráng của tám đầu ma thú khổng lồ, chính là tám Vĩ thú từng được cử đi “điệu hổ ly sơn” Thanh Hoa Lôi Điểu. Đáng chú ý là trên lưng chúng lúc này đã ngồi sẵn bảy ảnh phân thân của Tiêu Thiên.
“Cái này… A!!!”
Đang lúc Thanh Lân còn ngơ ngác không hiểu thủ đoạn này của Tiêu Thiên là thần kỹ gì, thì nàng đã bị “thất vĩ” Chomei, con bọ hung biết bay duy nhất trong các vĩ thú, cắp lấy bỏ lên lưng. Tám người, tám ngựa sẵn sàng.
“Lên nào, Thanh Lân. Chủ nhân dẫn ngươi đi Đồ Long!”
“Vâng, chủ nhân.”
Grừ!!! Gràooooo…
Ầm! Vù! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tám kỵ sĩ cưỡi trên lưng tám đầu vĩ thú lao vào quần ẩu với Thông Thiên Giao một trận long trời lở đất. Trong khi đó, bản thể Tiêu Thiên bên này cũng không hề rảnh rỗi.
“Thời cơ chỉ có một, làm sai để nó bị bứt dây động rừng ăn non Hồn Anh Quả thì xôi hỏng bỏng không.” - Vừa lẩm bẩm, thân hình hắn vừa chậm rãi biến thành Trạng Thái Tiên Nhân, đôi mắt biến thành Bạch Nhãn trắng đục, thậm chí con ngươi Luân Hồi Tả Luân Nhãn giữa trán cũng được Tiêu Thiên lần đầu tiên mở ra, chứng tỏ hắn vô cùng xem trọng cuộc tập kích này: “Vì Tiểu Y Tiên!”
Soạt! Vù!
. . .
Hài Cốt Sơn Mạch.
Cốt Hải bên ngoài di tích lúc này đã chật kín, số ít trong đó là ma thú hóa hình, còn đâu toàn là ma thú các loại. Số lượng cực kỳ kinh khủng.
“Không thể chờ được nữa đâu, Tộc trưởng!” - Trong doanh địa tộc Cửu U Địa Minh mãng, Yêu Cung có chút sốt sắng nói: “Nếu không để ta lẻn vào tìm Thiếu chủ rồi đón hắn ra, chứ tiếp tục chờ nữa sợ rằng Long tộc và tộc Thiên Yêu Hoàng sẽ chạy đến mất, Tộc trưởng.”
“Tiếp tục chờ.” - Thân ngoại hóa thân của Yêu Khiếu Thiên hờ hững đáp.
“Tộc trưởng…”
“Ít nhất cũng phải chờ cho đến khi trời tối.” - Yêu Cung muốn nói gì đó, nhưng chựa kịp nên lời đã bị Yêu Khiếu Thiên trầm giọng ngắt lời: “Long tộc và Thiên Yêu Hoàng tộc không thể đến nhanh như vậy. Mà cho dù có đến, bọn chúng cũng sẽ đi thành đoàn, thậm chí làm thật rầm rộ cho xứng với địa vị của mình, cho nên chúng ta vẫn sẽ còn chút thời gian.
Ngược lại nếu để thiên hạ biết tộc Cửu U Địa Minh Mãng có người vào bên trong trước, bọn chúng sẽ lấy đó làm cớ để hùa vào với nhau đả kích chúng ta. Viễn cảnh kia tin chắc ngươi cũng tưởng tượng ra được.”
“V-Vâng, tộc trưởng.” - Nghe vậy, Yêu Cung cũng chỉ biết một mặt bất đắc dĩ ngoảnh đầu nhìn về phía lối vào di tích, lại nhìn mặt trời chỉ còn nổi lên hơn một nửa phía chân trời, trong lòng có tâm sự khó nói. Hắn… luôn cảm thấy sự trì hoãn này có gì đó không đúng, nhưng mà không đúng chỗ nào thì nghĩ mãi không ra.
Cùng lúc đó tại một góc khuất dưới một gốc đại thụ khổng lồ nào đó chợt xuất hiện bóng hình nhỏ nhắn, xinh xắn, toàn thân tử sắc chậm rãi bước ra từ trong không gian.
Soạt! Ù! Ù! Ù!
“Đám lão già phiền phức, suốt ngày lải nhải địa vị với chẳng thể diện!”
Bóng hình kia khẽ lẩm bẩm, ánh mắt to tròn màu tím nhạt vốn mang chút u oán, chỉ là vừa nhìn về phía lối vào di tích lại bất giác ánh lên sự vui vẻ.
“Lão sư, Tử Nghiên đến rồi!”
Lại lẩm bẩm một câu thật khẽ, bóng tím lần nữa khẽ lắc lư rồi cứ thế biến mất vào không gian như chưa từng tồn tại qua.
. . .
Bên trong di tích.
Grừ! Gràooo!!!
Ầm! Ầm! Bùm! Uỳnh! Uỳnh!
Long trời lở đất, thiên hôn địa ám, Titan đại chiến cũng không đủ để mô tả trận đánh kinh thiên địa, khiếp quỷ thần giữa những sinh vật khổng lồ này.
Thông Thiên Giao một mình địch tám nhưng không hề có dấu hiệu bại lui, chiến lực cực kỳ cường ngạnh. Trong khi đó ở phía đối diện, mặc dù các cá nhân đều yếu hơn đối phương, nhưng nhờ số lượng áp đảo và được điều khiển bởi một Tiêu Thiên tâm linh tương thông giữa các ảnh phân thân nên tổ đội Vĩ thú vẫn chiếm hoàn toàn thượng phong.
Nếu không có chuyển cơ bất ngờ, sợ rằng thế trận cân bằng này sẽ còn được duy trì rất lâu nữa. Tuy nhiên, Tiêu Thiên không có nhiều thời gian như vậy, cho nên hắn phải có hành động khác.
“Thanh Lân, sẵn sàng chưa?”
“Thuộc hạ sẵn sàng, chủ nhân.”
“Tốt! Theo hiệu lệnh của ta… Bắn!”
“Bom Vĩ Thú”
Chíu… Chíu… Chíu… Bùm!
Bùm! Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
Gréccc…
Tám quả cầu năng lượng đồng loạt bắn về Thông Thiên Giao từ tám hướng khác nhau, dù nó có da dày thịt béo đến mức không chịu tổn thương thực tế nào thì đau đớn vẫn là không thể tránh khỏi. Tuy nhiên, Bom Vĩ Thú chỉ là nhạc dạo, còn khúc cao trào vẫn còn ở phía sau.
“Thanh Lân!”
“Vâng, chủ nhân!”
Nghe được hiệu lệnh, Thanh Lân lập tức tung người bay lên bầu trời, đấu khí dực màu xanh ngọc khẽ vẫy đưa thân hình mảnh mai của nàng lướt qua không trung tới trên đỉnh đầu Thông Thiên Giao, kẻ lúc này đang ngửa đầu gào lên đau đớn.
Trong một sát na mắt đối mắt ấy…
“Bích Xà Tam Hoa Đồng”
Lóe! Keng!
...Thời - Không như ngừng lại, thân hình khổng lồ của Thông Thiên Giao bỗng nhiên cứng ngắc giữa trời như trúng định thân thuật, ánh mắt đỏ sẫm sự cuồng bạo cũng mất đi tiêu cự, chỉ còn lại sự trống rỗng vô hồn.
“Chủ… nhân… khục…”
“Bát Vĩ, đỡ lấy Thanh Lân! Còn lại để ta!”
Soạt! Vù!
“Nhẫn Pháp - Tứ Xích Dương Trận”
Keng!
“Nhẫn Pháp - Tứ Tử Viêm Trận”
Keng!
Tranh thủ một sát na Thông Thiên Giao bị Bích Xà Tam Hoa Đồng của Thanh Lân định trụ, Tiêu Thiên lập tức cho tám ảnh phân thân của mình thiết lập hai tầng kết giới hệ Hỏa quen thuộc. Cùng lúc đó, bản thể hắn cũng từ đầu đến giờ nấp một bên cũng động.
“Tiên Pháp - Minh Thần Môn: Phong Thập”
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
“Hỏa Độn - Cương Thiết Tỏa Liên Trận”
Mười cổng Torii tái hiện đóng chặt Thông Thiên Giao xuống đáy kết giới, đồng thời bảy sợi xích lửa sặc sỡ như cầu vồng cũng được Tiêu Thiên phóng ra cột lấy thân thể đầu Giao Long khổng lồ, đem nó đốt tới không ngừng bốc lên khói xanh.
Gràooo!!! Gréccc…
Kể ra thì dài, thực tế lại cực kỳ nhanh. Từ lúc tám quả Bom Vĩ Thú đồng loạt khai hỏa, tới Thanh Lân phát động Bích Xà Tam Hoa Đồng, rồi các loại kết giới cùng thủ đoạn khống chế đua nhau xuất hiện, kết thúc bằng hình ảnh Tiêu Thiên xích lấy Thông Thiên Giao, tất cả chỉ diễn ra trong vài giây đồng hồ mà thôi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 445: đoạt bảo!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 445: Đoạt bảo!
Danh Sách Chương: