Vượt qua cánh cửa đá khổng lồ, Tiêu Thiên và Thanh Lân cùng nhau bước tới một tòa đại điện vô cùng tráng lệ mà rộng lớn, đến nỗi người đứng trong đó chợt trở nên nhỏ bé không đáng kể.
“Xây nhà lớn như vậy làm gì chứ!?” - Phóng mắt ra xung quanh, thấy bốn phía của đại điện có hàng chục hành lang sâu hun hút không biết dẫn đến nơi nào, Tiêu Thiên nhịn không được nhả rãnh một câu.
“Bây giờ chúng ta đi đường nào, chủ nhân?” - Thanh Lân cũng nhìn quanh, phát hiện cửa nào cũng như cửa nào, bất đắc dĩ nàng đành hỏi chủ nhân nàng.
“Mới chỉ là ngoại điện đã nhiều đường, lắm cửa thế này, tiến vào trong sợ rằng sẽ càng thêm phức tạp. Nếu cứ xông loạn sẽ rất dễ bị lạc đường.” - Trầm ngâm vuốt cằm chốc lát, Tiêu Thiên mới thở dài nói: “Đành vậy!”
“Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật”
Chíu! Bùm! Bùm! Bùm!
Hàng trăm ảnh phân thân của Tiêu Thiên đồng loạt xuất hiện, khẽ gật đầu với nhau một cái, sau đó chia thành từng nhóm tản ra tất cả các lối đi. Những ảnh phân thân này sẽ không thể gom đồ, nhưng bọn họ có thể trả về cho bản thể trí nhớ của mình. Dùng để đi dò đường, phá bẫy là chính xác nhất.
Thấy Tiêu Thiên đứng im cho phân thân đi dò đường, Thanh Lân cũng không quậy phá hắn. Chỉ là tính tò mò trẻ con của nàng lại nổi lên, lúc này chuyển sang đi lòng vòng xem thử hết thứ này đến thứ nọ trong đại điện. Tình cảnh ngược lại là có phần giống bố trẻ dẫn con gái đi chơi viện bảo tàng.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Không biết bao lâu sau.
“Đi thôi, Thanh Lân. Ta tìm được đường rồi.”
“A! À, vâng, chủ nhân.”
Nghe tiếng gọi, Thanh Lân vội vàng đặt thứ gì đó bằng kim loại vàng óng có hình thù giống ly uống rượu xuống, sau đó chạy chậm lại chỗ Tiêu Thiên tò mò hỏi: “Chúng ta đi bên nào, chủ nhân?”
“Đi theo ta.” - Nói, Tiêu Thiên xoay người đi vào một lối đi không có bất kỳ khác biệt gì với những lối đi khác bên tay phải. Thấy thế Thanh Lân cũng không nói thêm gì, chỉ lập tức đuổi theo.
…
Lối đi trong cung điện vô cùng rộng lớn, trần nhà lại cực kỳ cao khiến người ta đi bên trong luôn có cảm giác mình giống chỉ là một con kiến nhỏ. Trên tường thỉnh thoảng lại có một bức tranh sơn dầu thủy mặc gì đó, bỏ qua giá trị tiền bạc thì vẻ đẹp kia để sưu tầm cũng không sai. Đáng tiếc, nhẫn chứa đồ không có nhiều chỗ như vậy, chứ Hệ Thống mà còn online có khi Tiêu Thiên cũng gom tất rồi.
Ngoài ra thì hai bên hành lang ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện các căn phòng, nhưng hầu hết là đều đóng kín. Tuy vậy thì đây đó cũng có vài căn phòng mở sẵn cửa. Mà cứ mỗi lần như thế là con mèo nhỏ đi cùng Tiêu Thiên lại nhịn không được nổi máu phiêu lưu chạy nhanh vào đào một trận. Hào hứng đến nỗi một mặt bụi đất đều không thèm lau, chút phong thái Thánh Nữ đều không có.
Để Tiêu Thiên buồn cười nhất là kết quả cuộc phiêu lưu của Thanh Lân lúc nào cũng được nàng viết hết lên mặt. Đào không được gì thì mặt ủ mày chau, môi thơm cong cớn lên, còn như may mắn đào tới công pháp hay đấu kỹ gì đó, dù là Địa giai vớ vẩn thôi, là lập tức cười như được mùa chạy tới khoe với hắn cầu khen thưởng.
“Chủ nhân! Chủ nhân, ngài nhìn! Thuộc hạ đào được một quyển phi hành đấu kỹ. Cái này hiếm a, hehe!”
“Đưa ta xem. Phi hành đấu kỹ Thần Ưng Dực Dương, Địa giai sơ cấp cơ à. Làm tốt lắm Thanh Lân.”
“Hì hì!”
Nhìn Thanh Lân cười ngây ngô khi được mình xoa đầu, chưa được mấy giây lại xoay người chạy đi một căn phòng khác đào a đào, Tiêu Thiên bất giác nghĩ tới Tiểu Y Tiên, tới Kurumi, tới Kaguya.
“Đại đạo vô tình, nhân hữu tình. Sau này dù có thế nào ta cũng sẽ bảo vệ các ngươi.”
Mặc dù vụ việc của các nàng phần lớn là mang yếu tố không may, thế nhưng điều đó chẳng khiến Tiêu Thiên nhẹ nhõm hay thôi trách mình vô dụng khi không thể ngăn chặn chúng xảy ra, cũng như giải quyết hậu quả sau đó.
“Mà, ít nhất thì ta vẫn còn cơ hội để sửa sai. Nên là cho ta thêm chút thời gian nhé, mọi người. Ta nhất định sẽ mang các ngươi trở về. Nguyên vẹn và mạnh khỏe!”
…
Một đường đi dọc hành lang không gặp bất kỳ vấn đề gì, ngoài việc Thanh Lân càng lúc càng bẩn, rốt cuộc Tiêu Thiên cũng dừng lại.
“Còn mèo kia, lại đây!”
“M-Mèo!?” - Thanh Lân thò đầu ra từ cửa một căn phòng, hết nhìn ngang lại ngó dọc nhưng chẳng thấy bất kỳ ai ngoài nàng và Tiêu Thiên, lúc này mới chớp chớp mắt to chỉ chỉ vào mặt mình: “Chủ nhân gọi… thuộc hạ à?”
“Không phải ngươi chẳng lẽ ta tự gọi mình!” - Trợn trắng cả mắt, Tiêu Thiên vung tay dùng Vạn Tượng Thiên Dẫn hút Thanh Lân lại phía mình, sau đó kích hoạt Tứ Chi Đạn/Dalet lùi thời gian về giúp nàng tẩy sạch bụi bẩn và mệt mỏi rồi mới nhẹ nhàng trách mắng một phen: “Ngươi a! Xông di tích mà làm như đi tham quan, nghịch phá hết cái này đến cái kia.”
“Chủ nhân làm dùm phần Thanh Lân, Thanh Lân chơi dùm phần chủ nhân. Chúng ta huề nhau mà, hì hì!”
“Phải ha!”
“Chứ sao!”
“Chứ sao cái đầu ngươi!” - Một ngón tay búng vào giữa trán bóng Thánh Nữ đại nhân, Tiêu Thiên nhịn không được cười mắng: “Chờ trở về ta cho ngươi làm thay phần ta, để ta chơi thay phần ngươi, lúc đó mới là công bằng.”
“A! Đừng, chủ nhân…”
Vừa nói vừa cười, hai người đi thêm khoảng năm phút liền đụng phải một cánh cửa đá cực kỳ cổ xưa, phía trên bám đầy rêu xanh để người ta cảm giác được những dấu ấn của năm tháng. Đáng nói là, mặc dù nhìn như cực kỳ kín kẽ, nhưng cả Thanh Lân lẫn Tiêu Thiên đều mơ hồ ngửi được một mùi thơm của hoa cỏ thẩm thấu ra từ phía sau cánh cửa.
“Trước đó phân thân của ta cũng đi tới đây. Chỗ này chính là nơi cần tìm rồi.” - Nói, Tiêu Thiên chậm rãi tiến tới cửa đá, cẩn thận kiểm tra lại một lần chắc chắn không có bẫy rập gì, sau đó mới dùng sức đẩy cửa đá ra.
Rắc! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
Theo một loạt tiếng động trầm thấp vang lên nặng nề từ cả trong và ngoài cánh cửa, chỉ thấy thạch môn già mua từng chút một xoay chuyển, kéo theo mùi thơm hoa cỏ tràn ra càng lúc càng nồng đậm. Ngửi được mùi thơm đó, trong mắt Tiêu Thiên không khỏi vui mừng, trên tay dồn càng thêm lực đẩy mạnh cửa đá.
Uỳnh! Uỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh! Ruỳnh!
Ngay tại khoảnh khắc cửa đá mở ra, bên trong bỗng nhiên xuất hiện ánh sáng chói lóa khiến hai người Tiêu Thiên vội vàng che mắt đồng thời lui về sau hai bước, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tùy thời có thể xuất thủ đối phó bất kỳ tình huống nguy cấp nào.
Lát sau khi ánh sáng giảm dần, hai người mới chậm rãi mở mắt ra, chợt cả hai đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.
Sau cửa đá không phải là thạch thất như tưởng tượng, mà là… cả một khu rừng. Một cánh rừng xanh, tươi, thơm ngát mùi dược liệu.
“Ch-Chủ nhân… những cây cỏ này…”
“Đều là dược liệu!” - Tiêu Thiên cũng bị mảng rừng rậm được tạo thành từ dược liệu này dọa cho giật mình, thế nhưng rất nhanh hắn liền tỉnh lại, một tay kéo Thanh Lân vào trong rồi đóng cửa đá lại, thậm chí còn cẩn thận đặt vài cấm chế ngăn tiết lộ khí tức nữa mới yên tâm.
Phía sau chưa có người, nhưng không phải là không có người. Tính toán thời gian thì khả năng cao là giờ này đã bắt đầu có người thêm người chạy vào di tích rồi. Cẩn tắc vô áy náy.
“Ch-Chủ nhân, bây giờ chúng ta…”
Thanh Lân không nói hết câu, nhưng ý tứ nhổ cỏ phải nhổ tận gốc theo đúng nghĩa đen đã hiện rõ trong mắt nàng.
“Không được!” - Đảo mắt một vòng, Tiêu Thiên cũng muốn thu hết đám dược liệu trong cánh rừng này lắm chứ, nhưng mà thời gian, nhân công và kho chứa đều không cho phép, vì thế hắn đành phải kéo theo Thanh Lân chạy vào chỗ sâu: “Thứ ta cần không ở chỗ này, chúng ta đi thôi, có cơ hội quay lại sau cũng được.”
“Vâng, chủ nhân.”
…
Sâu trong rừng, Tiêu Thiên và Thanh Lân sánh vai chạy thật nhanh, cả người như hóa thành hai bóng đen không ngừng lướt qua.
“Khu rừng này giống như tồn tại rất lâu rồi ấy, chủ nhân.” - Vừa chạy nhanh, Thanh Lân vừa nói.
“Ừm, chút trọc khí đều không có, ngược lại trong không khí luôn thoang thoảng một mùi hương thơm lạ lùng, cây cối càng là xanh um tươi tốt. Gọi là nhân gian tiên cảnh cũng không sai. Chỉ có điều…” - Ánh mắt Tiêu Thiên cũng không ngừng đảo quanh, vẻ mặt ngưng trọng đáp: “Ma thú ở đây ít nhiều đều duy trì được huyết mạch từ thời viễn cổ, sức chiến đấu mạnh mẽ khó đoán biết. Tốt nhất là không nên bị chúng quấn vào, nếu không là phiền phức lắm.”
“Vâng, chủ nhân.”
Thời gian trôi qua, hai người vẫn tiếp tục lao nhanh.
Trời sinh vốn sợ chết, lại thêm sở hữu đôi hàng loạt đồng thuật mạnh mẽ giúp Tiêu Thiên một đường hóa nguy thành an. Mặc dù đổi lại là tốc độ bị ảnh hưởng ít nhiều, nhưng thà như vậy còn hơn bị ma thú cường đại quấn lấy.
Một đường vòng vèo khoảng mười lăm phút, rốt cuộc trước mắt hai người cũng hiện ra sự khác biệt.
“Chủ nhân, bên kia có… hồ nước…”
“Ừm, chính là nó rồi.”
Hiện ra trước mắt hai người bây giờ là một cái hồ lớn chừng bốn năm mươi mét, nước trong hồ trong suốt đến dị thường, nhưng nhìn kỹ lại thì không thể thấy đáy. Giữa hồ có một ụ đất nổi lên, giống hệt như mô hình thu nhỏ của hòn đảo giữa biển khơi. Trên đó thì xuất hiện một gốc cây nhỏ cực kì quái dị.
Toàn thân cây ánh lên một màu bạc xám tro, các nhánh cây nhỏ dài như dây leo đan xen quấn lại với nhau hệt tạo thành một hình dạng uốn cong vô cùng quái dị, nhìn từ xa giống như một người phụ nữ… có thai, mà bên trong bụng nữ nhân do những nhánh cây tạo thành có thể thấy kim quang lóe ra mờ mờ ảo ảo.
“Hồn Anh Yêu Thụ, rốt cuộc tìm được rồi!” - Nhìn thấy loại thực vật có hình dáng cổ quái này, áp lực vô hình như viên đá đè nặng trong lòng Tiêu Thiên cuối cùng cũng được bỏ xuống.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 444: rốt cuộc tìm thấy rồi!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 444: Rốt cuộc tìm thấy rồi!
Danh Sách Chương: