Nơi nào đó vô cùng tối tăm và ẩm thấp. Trong bóng tối u ám gần như giơ tay không thấy năm ngón như vậy, bỗng nhiên xuất hiện ba bóng người đi song song với nhau trên hành lang chật hẹp mà nhớp nháp.
Bịch! Nhẹp! Nhẹp! Nhép!
Từ nguồn sáng le lói duy nhất là một đốm lửa màu vàng nâu trên tay nam nhân đi giữa, có thể thấy được nơi này trước kia đã từng là một hành lang, nhưng không rõ vì lý do gì mà bị bỏ hoang nhiều năm đến nỗi nước ngầm thấm qua vách đất biến nó trở nên hôi thối và u ám như một đường cống ngầm. Hoàn cảnh tệ đến mức chuột, bọ đều không thèm ở.
“Không phải nói thu lấy bộ xương khô kia là có thể về được rồi hay sao? Hiện tại lấy được rồi thì về thôi chứ ngươi còn muốn chúng ta mò xuống cái chỗ… ọe, cái chỗ hôi muốn chết này làm gì nữa vậy, lão sư?” - Một trong ba người vừa bịt mũi vừa nói. Mặc dù giọng bị thay đổi nghe khá là buồn cười, nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một nữ nhân.
“Ta cũng chẳng muốn ở lại đây thêm một giây nào nữa đâu, chủ nhân.” - Người còn lại ở bên đối diện cũng lên tiếng chê cái hoàn cảnh nơi này.
“Chịu khó thêm một chút đi, sắp đến nơi rồi.” - Nam nhân đi giữa không mặn không nhạt đáp: “Hai người các ngươi một kẻ cầm Long Hoàng Căn Nguyên Quả, một người lại thu sủng vật Thông Thiên Giao rồi, cũng phải cho ta lấy thứ mình muốn chứ.”
Phải! Ba người này chính là Tiêu Thiên, Tử Nghiên và Thanh Lân, còn hành làng bọn họ đang đi hiện tại là hệ thống mật thất ngầm bên dưới đại điện tại trung tâm di tích Đấu Thánh.
“Nhưng mà ngươi muốn cái gì ở chỗ thấy gớm này chứ, lão sư?” - Tử Nghiên một mặt ghét bỏ cằn nhằn: “Ta đã phong bế khứu giác, bịt thêm cả mũi rồi vẫn chịu không nổi cái mùi hôi thối ở đây. Thật không biết cái quỷ gì mà mùi muốn chết như vậy.”
Thanh Lân không lên tiếng, nhưng vẻ mặt ủ rũ cùng thái độ nhăn mặt gật đầu đã nói rõ nàng hoàn toàn đồng ý cả hai tay, hai chân với những gì Tử Nghiên nói.
“Cái gì chờ lát nữa chúng ta đến nơi rồi các ngươi sẽ biết thôi.”
“Lại cái câu nói này!”
Thời gian chậm rãi trôi qua, ba người vẫn chậm rãi bước đi trong bóng đêm vô tận. Mãi cho đến khi… Huyền Hoàng Viêm trên tay Tiêu Thiên bỗng nhiên không gió tự lay nghiêng, giống như vui mừng nhảy nhót, lại như vội vã thúc giục.
“Đến rồi!” - Cảm nhận được ý chí của Huyền Hoàng Viêm, khóe miệng Tiêu Thiên không khỏi cong lên nụ cười nhàn nhạt. Thân mang bảy loại dị hỏa, hắn thừa hiểu biểu hiện này của cậu út là hưng phấn khi gặp đồng loại a.
“Hể!? Đến? Đến đâu?” - Thanh Lân và Tử Nghiên nhìn nhau, rồi đồng loạt nhìn quanh. Chẳng có gì ngoài hai bên tường và hành lang dơ dáy dài vô tận cả.
Tiêu Thiên không đáp, chỉ tiếp tục đi thẳng thêm khoảng một phút, sau đó không chút ngần ngại quẹo trái khi ba người bất thình lình bắt gặp một cái ngã tư.
Sự tình có chuyển cơ, Tử Nghiên và Thanh Lân cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ âm thầm lên tinh thần sẵn sàng chiến đấu. Di tích này bọn họ dạo hết một vòng rồi, nếu hỏi thu được cái gì quý giá nhất thì sẽ không phải thiên tài địa bảo hay đấu kỹ, đan dược v.v. mà câu trả lời là bài học về sự cảnh giác cùng kinh nghiệm sống.
Lại là năm phút trôi qua.
“Hình như… có gì đó không đúng!”
“Ta cũng thấy vậy. Hành lang đã không còn ẩm thấp nữa, ngược lại là có một cảm giác khô nóng. Tuy vậy thì mùi hôi thối lại càng lúc càng trở nên nồng nặc… ọe!”
“Mũi Rồng a! Thính nhạy với hương hoa cỏ giúp ngươi dễ dàng tìm được dược liệu quý giá và các loại thiên tài địa bảo, nhưng gặp phải nơi có mùi vị như ở đây thì đúng là thảm hoa, hahaha.”
“Lão sư chết bằm, ngươi còn cười ta. Xem bản tiểu thư Long Nha!” - Đã buồn bực còn bị đem ra làm trò tiêu khiển, Tử Nghiên đem toàn bộ uất ức dồn lên miệng nhỏ của mình, sau đó nhảy lên lưng Tiêu Thiên rồi cạp vào một bên vai hắn.
“Ai ui… Đau quá! Ngươi Rồng hay Chó vậy?” - Bị Rồng cắn a, mặc dù đầu ấu Long này chỉ dùng một phần triệu sức mạnh nhưng cũng không phải một nhân loại như Tiêu Thiên có thể chịu nổi, lúc này la hét không thôi.
Nhìn Tiêu Thiên bị Tử Nghiên cắn chết không bỏ, Thanh Lân một bên cười không nhặt được mồm. Chỉ có những lúc bên hắn và đại gia đình Tề Thiên Cung nàng mới có thể cười thoải mái và tự nhiên được như thế,
“Thôi, không giỡn nữa, đến nơi rồi này.” - Một đường cười đùa vui vẻ, mãi cho đến khi ba người đụng phải một cửa đá thô dày chắn mất đường đi, Tiêu Thiên mới nghiêm giọng trở lại.
Thấy thế Tử Nghiên cũng thôi nghịch ngợm, Thanh Lân thì càng khẩn trương. Những thứ Tiêu Thiên không muốn bên ngoài đều được thủ hộ bởi đủ các loại cạm bẫy nguy hiểm, ma thú cường đại v.v. Liệu rằng thứ khiến hắn hứng thú sẽ kinh khủng đến cỡ nào đây.
“Các ngươi lui lại một chút.”
Ra hiệu cho Thanh Lân và Tử Nghiên lùi lại phía sau xong, chỉ thấy giữa hai lòng bàn tay đang đặt thành hình tam giác của Tiêu Thiên bỗng nhiên hình thành một khối năng lượng hình trụ màu trắng đục, tại trung tâm khối năng lượng lơ lửng một khối cầu nhỏ phát quang cực kỳ bắt mắt.
“Đó là…”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của hai cô nàng sau lưng, Tiêu Thiên liên tục tạo ra hơn chục khối năng lượng như vậy rồi gài chúng thành các hình chữ nhật lồng nhau trên khối cự thạch chặn đường.
Xong xuôi đâu vào đó, hắn mới lùi lại chỗ Thanh Lân và Tử Nghiên đang đứng để dẫn hai nàng tiếp tục lui lại xa hơn.
“Lão sư, cái kia…”
“Một loại thủ đoạn thông qua Huyết Kế Chọn Lọc nén Thổ, Phong, Hỏa ba loại nguyên tố lại với nhau thành một đòn công kích, có thể biến mọi thứ nó chạm vào tan biến đến cấp độ phân tử. Tên của nó là…”
Lời dứt, bàn tay xòe rộng cũng nắm chặt lại, Tiêu Thiên mỉm cười kích hoạt một trong những Nhẫn Thuật mà cá nhân hắn cho là ngầu bậc nhất series Naruto.
“Trần Độn - Nguyên Giới Bác Ly Thuật”
Ầm! Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng nổ không lớn nhưng diễn ra liên miên, kéo theo khói bụi và một luồng gió nóng mang theo mùi hôi thối cực kỳ ào ào tràn vào hành lang, xông thẳng về phía ba người.
“Nín thở, tự bảo vệ bản thân!”
“Thần Uy/Kamui”
Trầm giọng quát lên một tiếng, cùng lúc đó chỉ thấy hai mắt Tiêu Thiên lập tức biến thành hai cái máy hút bụi công suất cực lớn điên cuồng hút hết tất cả những gì tràn về phía hắn và hai cô nàng phía sau.
Vù! Vù! Ào! Ào! Ào!
Gió nóng và khói bùi tràn ra cực kỳ mãnh liệt, nhưng lực hút của hai cổng Thần Uy cũng không phải tầm thường, thể hiện rõ ở việc Thanh Lân và Tử Nghiên nấp phía sau Tiêu Thiên chỉ bị ảnh hưởng rất nhỏ.
Lát sau.
“Không gian Thần Uy vô tận a! Lẽ ra mình nên nghĩ tới cái này sớm hơn.” - Cảm nhận được khói bụi đã bị hút đi gần như không còn, Tiêu Thiên mới chậm rãi thu công, trong lòng nhịn không được cảm thán.
Hắn vậy mà quên mất mình còn có cái không gian chứa đồ để được cả vật sống không đáy này!
“Ch-Chủ nhân… vừa rồi… là cái gì thế?”
Nghe được thanh âm ngập ngừng của Thanh Lân vang lên sau lưng, Tiêu Thiên bất đắc dĩ lắc đầu đáp: “Chênh lệch áp suất giữa bên trong và bên ngoài thạch môn, cộng thêm dư chấn từ vụ nổ Nguyên Giới Bác Ly Thuật gây ra phong bạo thôi. Bây giờ ổn rồi, đã có thể vào được.”
Nói, hắn đi trước một bước, để hai cô nàng còn có chút ngơ ngác phía sau vội vàng đuổi theo.
….
Bên trong thạch môn.
“Chuyện này…”
“Cái đó là…”
Không ngoài dự đoán, thứ đầu tiên chào đón ba người ngay khi vừa bước qua cánh cửa đá lớn đã bị nổ tan tành là một… mùi hương không thể nào mô tả được. Từng nghe qua sát ý như hóa thực chất, sát khí ảnh hưởng tới tinh thần v.v. còn cái này là hôi thối tới cay mắt, ngứa da, lỗ tai đều ù thực sự luôn chứ không còn là giống như hay ảnh hưởng nữa.
Tuy nhiên, bỏ qua chuyện mùi vị thì đập vào mắt Tiêu Thiên và đồng bọn giờ đây vậy mà lại là một cái… hồ máu hình tròn rộng cỡ trăm mét. Giữa hồ máu nổi lên một thạch đài nhỏ. Trên thạch đài lơ lửng một đám hỏa diễm màu đỏ tươi. Bên trong ngọn lửa như ẩn như hiện có hình dạng của đủ loại ma thú đang chạy chồm.
“Đó là… Thú Hỏa à, chủ nhân?”
“Dị hỏa đấy! Chính các hơn thì đó là Vạn Thú Linh Hỏa, bài danh thứ hai mươi hai trên Dị Hỏa Bảng.” - Không phải Tiêu Thiên, mà Tử Nghiên là người đáp lời.
“Không sai. Đó chính là Vạn Thú Linh Hỏa. Nó…”
“Cứu… với…”
“Hả!? Hai người nghe thấy gì không?” - Đang nói dở câu, Tiêu Thiên bỗng nhiên cau mày nhìn về phía Tử Nghiên và Thanh Lân hỏi một câu không liên quan chút nào.
“Không nghe thấy gì cả, chủ nhân.”
“Mà nghe là nghe thấy gì chứ?”
“Hừm, chẳng lẽ ta nghe nhầm?” - Nhìn biểu cảm không giống diễn trên mặt hai cô nàng, Tiêu Thiên đành phải cho rằng mình bị ảo giác: “Mà thôi, dù sao thì Vạn Thú Linh Hỏa…”
“Xin… cứu… với…”
Vụt! Phừng!
Hỏa liên bảy màu bất thình lình bùng lên quanh người Tiêu Thiên, bao lấy cả Thanh Lân và Tử Nghiên vào bên trong khiến hai nàng giật nảy mình, cà người lập tức làm thủ thế chiến đấu, ánh mắt sắc bén đảo quanh.
Hỏa liên bùng lên cũng đem cả căn phòng và hồ máu chiếu sáng giúp mọi người có tầm nhìn tốt hơn. Nhưng mà ở đây một người là Long, một người mang dị Đồng, một người sở hữu không dưới chục loại đồng thuật, nhìn đêm vốn chưa bao giờ là vấn đề. Cho nên sáng thế chứ sáng hơn nữa cũng chẳng thấy gì khác biệt cả.
“Có chuyện gì thế, chủ nhân?” - Thanh Lân một mặt cảnh giác, nhỏ giọng hỏi.
Tử Nghiên không nói, nhưng Long Uy của nàng đã tản ào ào ra xung quanh thành một vùng cảm quan giống như Vực, bất kỳ thứ gì dị động bên trong nàng sẽ biết ngay lập tức.
“Có ai, hay thứ gì đó đang kêu cứu. Các ngươi không nghe, nhưng ta đã nghe thấy hai…”
“Xin… cứu… với…”
“...ba lần rồi! Một lần là xui, hai lần là trùng hợp, nhưng ba lần liên tiếp thì chắc chắn là có tà rồi!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 448: vạn thú linh hỏa… có tà!?
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 448: Vạn Thú Linh Hỏa… có tà!?
Danh Sách Chương: