Ba ngày sau, trước cửa tầng cao nhất của Đan Tháp.
Cốc! Cốc! Cốc!
“Vào đi!”
Nghe phía sau cửa phát ra âm thanh già nua khàn đục, Hân Lam mới mỉm cười yếu ớt nói: “Lão sư, ngươi vào đi. Ta đợi ở bên ngoài là được.”
“Ừm, ngươi muốn chờ cứ chờ, nhàm chán quá thì về trước cũng được.” - Tiêu Thiên nán lại thêm một chút để dùng tay xoa xoa đầu Hân Lam rồi mới đẩy cửa vào phòng.
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên biến mất sau cánh cửa, Hân Lam bất giác đưa tay lên sờ mái tóc còn chưa dứt hơi ấm của mình, miệng nhỏ lẩm bẩm: “Diệp gia nhờ cả vào ngươi rồi, lão sư.”
…
Trong phòng, đập vào mắt Tiêu Thiên giờ đây là ba người gồm một ông lão râu tóc bạc phơ, toàn thân áo bào xám đơn giản đến không thể đơn giản hơn; một mỹ phụ phong vận chưa dứt, tuổi tác khó đoán định và một lão giả ngăm đen, thân hình lực lưỡng, tuổi tác chỉ là con số theo đúng nghĩa đen.
Tiêu Thiên đánh giá ba người trong phòng, cùng lúc đó bọn họ cũng nhìn hắn chằm chằm. Ba đôi mắt sâu thăm thẳm như nhìn xuyên vào linh hồn, lại như đọc được ý nghĩ kẻ khác cực kỳ quỷ dị.
Hai bên cứ thế im lặng nhìn nhau khiến không khí trong phòng càng lúc càng bị đè nặng bởi áp lực vô hình, mai cho đến khi Tiêu Thiên chủ động chắp tay mở miệng trước: “Tại hạ Tiêu Thiên ra mắt ba vị Hội Trưởng.”
“Họ Tiêu!?” - Nghe được Tiêu Thiên tự giới thiệu, ba người trong phòng liếc nhau một cái thật nhanh, chợt lão giả áo xám lên tiếng: “Tiêu Thiên tiểu hữu, ngươi ngồi đi.”
“Vâng.”
Thấy Tiêu Thiên ngồi xuống rồi, lão giả mới nói tiếp: “Lão phu Huyền Không Tử, vị phu nhân này là Huyền Y, còn lão đầu đen thui này là Thiên Lôi Tử.”
“Ba vị Hội trưởng Đan Tháp đại danh đỉnh đỉnh, hôm nay may mắn được gặp, thực sự là tam sinh hữu hạnh.” - Chưa ngồi nóng chỗ Tiêu Thiên đã chủ động đứng lên chắp tay khách khí.
“Tiêu Thiên tiểu hữu, cuộc gặp gỡ ngày hôm nay nhằm mục đích gì, tin chắc ngươi rõ hơn chúng ta. Nên là… ngươi nói trước đi.” - Vị mỹ phụ gọi Huyền Y bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lanh lảnh như thiếu nữ có phần nào đó lệch tông với khuôn mặt và cách ăn mặc của nàng.
“Chuyện đó… xin phép!”
Dứt lời, Tiêu Thiên lần thứ hai đứng lên, khác biệt là lần này bàn tay hắn lại ngửa ra trước mặt rồi “phực!” một tiếng bùng cháy lên.
“Đó là… Cốt Linh Lãnh Hỏa.”
“Đúng là nó!”
“Dị hỏa của Dược Trần ở đây, nói như vậy chẳng phải là…”
Ngọn lửa bùng cháy trên tay Tiêu Thiên vừa ra, cả ba vị Hội trưởng danh chấn đại lục đều đứng bật dậy đầy bất ngờ. Cá nhân Huyền Y hội trưởng còn rưng rưng nước mắt, thân thể khẽ run rẩy rất nhẹ như đang cố hết sức để kiềm chế cảm xúc trong lòng mình.
“Xin lỗi mọi người, lão sư… đã tạ thế rồi.” - Nói, bàn tay Tiêu Thiên chợt nắm lại bóp tắt ngọn lửa trên tay mình, mắt mũi đều ửng đỏ như thể khóc lên đến nơi. Diễn kỹ không thể bảo là không lợi hại.
“Dược Trần…” - Trong lòng đã có suy đoán, nhưng nghe Tiêu Thiên nói ra Huyền Y hội trưởng vẫn nhịn không được thốt lên một tiếng chết lặng, còn Thiên Lôi Tử hội trưởng lại gằn giọng hỏi: “Hắn… chết như thế nào?”
“Lão sư… bị đệ tử hắn Hàn Phong ám hại, nhục thân toàn hủy, cuối cùng chỉ còn một luồng tàn hồn trốn vào giới chỉ lưu lạc thiên hạ. Dưới cơ duyên run rủi, tại hạ may mắn sở hữu chiếc nhẫn kia và có duyên sư đồ với lão sư. Chỉ là… chỉ là tại hạ bất tài, cho đến giờ phút cuối cùng cũng không thể cứu được ngài.”
Ầm!
“Hàn Phong tên hỗn đản này!” - Thiên Lôi Tử hội trưởng tính tình ngay thẳng, nghe thấy câu chuyện khi sư diệt tổ kia liền nhịn không được đập bàn giận dữ.
“Hàn Phong gieo gió gặt bão, đã sớm đền mạng. Tuy nhiên, kẻ đứng sau hắn vẫn còn nhởn nhơ.” - Tiêu Thiên siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt đỏ bừng rít lên.
“Đứng sau hắn là kẻ nào?” - Huyền Y hội trưởng gằn giọng hỏi.
“Mộ Cốt Lão Nhân!”
“Là hắn!”
“Quả nhiên là Hồn Điện!”
Nghe được cái tên Tiêu Thiên đưa ra, cả ba người trong phòng đều một mặt bừng tỉnh, đoạn giận dữ khó kiềm. Chuyện Hồn Điện săn linh hồn người chết bí mật với người ngoài, nhưng trong mắt những chưởng khống giả này thì không. Tuy nhiên, Dược Trần bị nhắm vào lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.
Đấu Tôn đỉnh phong kiêm Luyện Dược Sư cấp tám đều bị ám toán, rồi đại lục này còn mấy ai dám nói mình an toàn trước đám người điên kia nữa?
“Còn gì nữa không?” - Đang lúc mọi ba người còn lại trong phòng đều bị cảm xúc chi phối, thì Huyền Không Tử hội trưởng lại lạnh nhạt hỏi một câu đầy lý trí như vậy.
Mà lời này vừa ra, Huyền Y và Thiên Lôi Tử hai vị hội trưởng cũng lập tức bình tĩnh trở lại, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm về phía Tiêu Thiên. Dù sao những gì hắn kể chỉ là một phía, chưa có gì chắc chắn rằng sự thật sẽ không phải là “giết người - đoạt dị hỏa - tới đây đóng giả đệ tử” a. Cho nên bọn họ cần thêm bằng chứng.
“Quả nhiên là không dễ dàng.” - Trong lòng cũng có hiểu rõ rằng chỉ bằng Cốt Linh Lãnh Hỏa và một câu chuyện “Nghĩa” nửa thật nửa giả là không đủ để lung lạc ba cây đại thụ này, nên Tiêu Thiên quyết định lật lá bài “Tình” thứ hai: “Thời gian ta cùng lão sư có duyên sư đồ chỉ ngắn ngủi vài năm, nhưng cũng đủ để ta và hắn trải lòng với nhau rất nhiều. Trong đó có một chuyện quan trọng lão sư đã hơn một lần dặn dò ta nhất định phải làm, đó là trao tận tay vật này lại cho Huyền Y hội trưởng.”
Nói, hắn lật tay xuất ra một quyển sách rồi bước tới đặt nó lên bàn trước mặt ba người, sau đó lùi lại về ghế của mình.
Đối diện, ba vị hội trưởng thoáng nhìn nhau một cái, sau đó mới Huyền Y hội trưởng chậm rãi cầm quyền sách lên rồi chậm rãi mở ra trang đầu tiên, trang thứ hai, thứ ba, thứ tư v.v. cứ mỗi một trang được lật qua, vẻ ngạc nhiên trên mặt nàng càng nồng đậm, cùng lúc đó khóe mắt cũng càng lúc càng ướt át, đến cuối cùng thanh lệ đều chảy xuôi.
Thấy đồng bạn mình như vậy, Huyền Không Tử cùng Thiên Lôi Tử hai vị hội trưởng đều ngạc nhiên, đoạn lần lượt cầm quyền sách kia lật đọc vài trang.
“Lý thuyết Dược - Độc… sao? Cuối đời Dược Trần còn làm ra được thứ này, quả thực là…”
Không sai! Quyển sách kia chính là Lý thuyết Dược - Độc do Tiêu Thiên và Mộc Ánh Tuyết cùng nhau nghiên cứu ra. Vốn muốn giữ nó để làm lá bài tẩy cho Tề Thiên Cung, nhưng ngày hôm nay để “mua” được lòng tin từ ba vị Hội trưởng Đan Tháp này, hắn không thể không đem nó nộp lên.
“Cốt Linh Lãnh Hỏa tối đa cũng sẽ chỉ để bọn họ tin lời ta nói một nửa, nhưng bằng vào kiến thức rất cấp cao cùng lời nhấn mạnh “đây là di vật để lại cho Huyền Y hội trưởng” thì con số kia ít nhất cũng phải tăng tới bảy thành a!”
Trong nguyên tác, mối quan hệ giữa Huyền Y và Dược Trần luôn ở trạng thái “tình trong như đã, mặt ngoài còn e”, mãi cho đến khi Dược Tôn Giả thực sự sống lại hai người mới chính thức đến với nhau.
Tình huống của Tiêu Thiên hiện tại có chút khác biệt, nhưng tình cảm của Huyền Y dành do Dược Trần là không giả, hoàn toàn có thể lợi dụng được. Và thực tế đã chứng minh, suy luận cùng sự quyết đoán của Vô đại nhân là không hề sai.
“Quyển sách này… trước giờ ngươi luôn mang theo bên mình sao?” - Huyền Y hội trưởng lau nước mắt, vẻ mặt ôn nhu nói.
“Nó vừa là di vật, vừa là tâm nguyện của lão sư, đệ tử đương nhiên không dám xem nhẹ.” - Tiêu Thiên gật đầu, cười buồn đáp: “Huyền… Huyền di, xin ngài bớt thương tâm.”
Một tiếng “thâm tình” này vừa ra, tâm tình vừa được Huyền Y hội trưởng vất vả dằn xuống lại một lần nữa trào ra bên ngoài thành hai dòng nước mắt. Quan môn đệ tử của người tình suốt đời gọi một tiếng sư mẫu, cho dù là tuổi đã ba chữ số như nàng cũng nhịn không được a.
Tuy nhiên, thuyết phục được một người, thì vẫn còn hai người ở đó.
“Tiêu Thiên tiểu hữu, ngươi đã thân mang Cốt Linh Lãnh Hỏa cùng sở học của Dược Trần, ta vốn không nên tiếp tục nghi ngờ thân phận ngươi. Tuy nhiên, Dược Tôn Giả vừa là bạn, nhưng đồng thời cũng là trưởng lão của Đan Tháp, chuyện này can hệ trọng đại, ta không thể không cẩn thận.” - Huyền Không Tử hội trưởng trầm giọng nói.
“Ta hiểu. Cho nên hôm nay ngoài việc đến đây thông báo tin tức cuối cùng của lão sư với các vị như một người bạn, cũng như hoàn thành tâm nguyện cá nhân của hắn như một nam nhân với Huyền di, thì ta còn một tâm nguyện thứ hai muốn cầu các vị thành toàn để lão sư dưới suối vàng có thể nhắm mắt xuôi tay mà không hổ với bốn chữ Trưởng lão Đan Tháp hắn mang trên mình.”
“Ý ngươi là…”
“Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa!”
“À!?” - Vốn đã có suy đoán, nhưng Tiêu Thiên thẳng thừng nói ra cái tên này khiến ba vị Hội trưởng đều ngạc nhiên: “Ngươi hiểu rõ mình đang nói cái gì không?”
“Ta đương nhiên hiểu rõ!” - Gật đầu chắc nịch, Tiêu Thiên một mặt nghiêm nghị đáp: “Lão sư từng nói Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa không phải phúc tinh, mà ngược lại, nó là đại họa có thể ập xuống thành một tấn bi kịch bất kỳ lúc nào với Đan Tháp nói riêng và toàn Thánh Đan Thành nói chung.”
“Ừm, nếu đã biết rõ thứ kia mạnh mẽ và nguy hiểm cỡ nào, ngươi còn chắc chắn mình có thể làm được sao?” - Huyền Y hội trưởng có chút lo lắng hỏi. Xem ra trong lòng nàng đã hoàn toàn thừa nhận Tiêu Thiên rồi.
“Sư mẫu yên tâm, ta dám nói ra lời này tức là trong lòng có nắm chắc. Huống hồ, lấy tính tình của lão sư đều tin tưởng giao việc này lại cho ta trước lúc lâm chung, người cũng hiểu hắn sẽ không liều tính mạng đệ tử mình vào nguy hiểm a.”
Đến đây, Nghĩa đã có, Tình cũng đã có, nên là lúc lật lá bài tẩy thứ ba mang tên Lễ rồi.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 451: tình, nghĩa, lễ và…
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 451: Tình, Nghĩa, Lễ và…
Danh Sách Chương: