“Không được!”
“Sư mẫu…”
“Đừng hiểu lầm! Không phải ta không tin ngươi, chỉ là ngươi đã gọi ta một tiếng sư mẫu thì ta càng không thể đệ tử cuối cùng của Dược Trần phải gặp nguy hiểm.” - Huyền Y hội trưởng một mặt quả quyết nói.
Huyền Không Tử và Thiên Lôi Tử nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự bất đắc dĩ. Nữ nhân a, chưa nhận thân được mấy giây đã bắt đầu xù lông lên bảo hộ con nhỏ.
“Tình huống gì đây!? Cái này gọi là hay quá hóa dở sao?” - Trong lòng không khỏi cười khổ, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn tỏ ra hết sức kiên định: “Đa tạ sư mẫu quan tâm, nhưng ta thật sự có lòng tin…”
“Nếu lòng tin của ngươi đến từ việc sở hữu Cốt Linh Lãnh Hỏa thì ta nói cho ngươi biết, từng đó là chưa đủ đâu!” - Huyền Y “sư mẫu” mạnh mẽ lắc đầu khiến bộ ngực sữa đáng tự hào của nàng cũng không ngừng lắc lư qua lại: “Không như Cốt Linh Lãnh Hỏa đã được Dược Trần thuần hóa hay nhiều loại dị hỏa non trẻ khác, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa sớm đã có linh trí hoàn thiện, cho nên sau khi bị chúng ta phong ấn nhiều năm oán khí của nó đã lên đến cực điểm. Ngươi vào đó chỉ sợ là lành ít dữ nhiều mà thôi.”
“Chuyện đó…” - Nhìn nét cương nghị trong ánh mắt Huyền Y hội trưởng, khóe miệng Tiêu Thiên chợt co giật không thôi. Hắn tính tới tính lui, nhưng cuối cùng vẫn tính không ra tình huống này: “Haiz! Có vẻ như không nói ra một vài chuyện là sư mẫu và hai vị hội trưởng sẽ không đồng ý cho ta thử thu phục Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa a.”
“Có ý gì?” - Một tiếng thở dài của Tiêu Thiên khiến ba người đối diện hắn đều không khỏi nhướng mày bất ngờ.
“Trước khi trả lời, ta muốn hỏi ba vị trước một câu. Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có phải mang hình dáng của một con Rồng hay không?”
“À! Cái đó… không sai!” - Mặc dù không rõ Tiêu Thiên nghe được tin tức này từ đâu, nhưng việc Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa là một đầu Hỏa Long hoàn toàn là sự thật, cho nên Huyền Không Tử liền gật đầu.
“Vậy ba vị có biết vì sao nó không phải xà, không phải phụng, không phải chó, lợn, v.v. mà nhất định phải là một con Rồng không?”
“Chuyện đó… không biết.” - Một giây nhìn nhau, sau đó ba vị Hội trưởng đồng loạt lắc đầu. Bọn họ cũng từng nghĩ qua nhưng hoàn toàn không biết lý do tại sao Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại như vậy, chỉ biết từ ngày nó ở đó thì nó đã là một con Rồng rồi.
“Bởi vì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa vốn là do Long Tộc nuôi dưỡng.”
“Ngươi nói cái gì!?”
Lời Tiêu Thiên nói ra ngh thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng can hệ trong đó lại đủ để làm cho ba vị Hội trưởng giật nảy mình.
“Đây là tin tức chính thức được một Thái Hư Cổ Long dòng chính nói lại cho ta, độ chân thực là cực kỳ cao.” - Tiêu Thiên nhún vai đáp: “Theo nàng nói thì chuyện này xảy ra từ rất lâu trước kia, lúc Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa chỉ mới ấu niên kỳ đã có tiền bối của Long Tộc phát hiện ra nó. Chẳng qua thời điểm ấy Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa còn quá nhỏ yếu, có lấy cũng vô dụng nên vị tiền bối kia mới lưu lại trong cơ thể nó một đạo Long Ấn, đây cũng chính là lý do Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trưởng thành giống hình thể của Long Tộc như đúc.”
Một câu chuyện ngắn gọn mà xúc tích, đến nỗi khuôn mặt ba vị Hội trưởng đều lộ vẻ khiếp sợ, mãi một lúc sau mới chậm rãi ngồi lại ghế dựa, nuốt nước miếng. Bọn họ phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa nhiều năm như vậy đều không biết nó là vật có chủ? Cái này thật hay giả?
Thấy sắc mặt ba người bán tín bán nghi, Tiêu Thiên cũng hiểu được bọn họ đang nghĩ gì, lúc này lập tức cười nói: “Về lý mà nói, Long Tộc có thể tuyên bố họ giữ quyền sở hữu Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, nhưng điều đó chỉ đúng nếu như vị tiền bối kia còn tại thế.
Tuy nhiên, cũng theo Long Tộc dòng chính kia thì vị tiền bối trong câu chuyện đã sớm đi du lịch xuyên không gian từ lâu và triệt để mất đi tin tức. Nhiều năm trôi qua chưa từng trở về một lần, khả năng cao là đã sớm không còn sống.”
“À!” - Nghe vậy, ba vị Hội trưởng mới thở phào một hơi, vẻ mặt chậm rãi khôi phục vẻ bình tĩnh.
Bọn họ hao công tổn sức phong ấn Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa nhiều năm, thậm chí Đan Hội năm nay còn đem cơ hội thu phục nó ra làm phần thưởng cho top 3. Nếu đúng lúc này Long Tộc đột nhiên chạy đến đòi quyền sở hữu thì bất kể tranh chấp ra sao, thể diện của Đan Tháp cũng sẽ chịu nhiều hao tổn. Bị người ta nói “mang đồ ăn trộm ra làm giải thưởng” quả thực là… thảm họa trong thảm họa a.
“Khoan đã! Chuyện Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thuộc về ai thì có liên quan gì đến ngươi đâu?” - Nghĩ tới gì đó, Huyền Y hội trưởng lại quăng ánh mắt nghi hoặc về phía Tiêu Thiên.
Hai người còn lại cũng lập tức nhìn sang.
“Liên quan chứ, rất lớn nữa là đằng khác.” - Cười, Tiêu Thiên gật gù nói: “Từ bé Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đã mang Long Ấn trong người, lớn lên lại giống Long Tộc như đúc, đồng nghĩa với thứ kia ảnh hưởng cực lớn lên nó. Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào đó để khống chế đầu Hỏa Long bất trị này.”
“Hể!? Giải thích như thế nào?”
“Theo những gì Long Tộc kia nói với ta thì chỉ cần làm tới một đạo Long Ấn mạnh hơn cái trong người Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, sau đó ghi chồng lên nó là được rồi.”
Lời này vừa ra, ba vị Hội trưởng liền cau mày. “Làm tới một đạo Long Ấn mạnh hơn” nói nghe đơn giản, nhưng nghĩ kỹ lại thì vấn đề rất nhiều. Mạnh hơn là mạnh hơn bao nhiêu, làm tới là làm tới như thế nào, liệu rằng Long Tộc có đồng ý hay không, cái giá phải trả cho nó sẽ là gì v.v. quá nhiều thứ để phải suy tính tới.
Giống như đọc được suy nghĩ của ba người, Tiêu Thiên lần nữa nhún vai cười nói: “Ta hiểu lo lắng của mọi người, nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của lão sư, ta sẽ hoàn thành nó bằng bất kỳ giá nào.
Lại nói, cái giá kia cũng không lớn như vậy, bởi vì ngay lúc này người bạn Long Tộc nãy giờ ta vẫn nói tới hẳn là đang trên đường mang Long Ấn chúng ta cần đến đây rồi.”
“À!”
…
Bên ngoài phòng.
“Sao lâu quá vậy trời!? Sẽ không có chuyện gì a?” - Hân Lam một mặt lo lắng không ngừng đi qua đi lại, hai bàn tay trong lúc vô tình đã bóp lấy nhau đến đỏ bừng nhưng chẳng chút hay biết.
Nàng biết lấy danh nghĩa Đại tiểu thư của một trong Đan Tháp Ngũ Gia giúp Tiêu Thiên gặp gỡ ba vị hội trưởng là hành động cực kỳ mạo hiểm, bởi vì nếu chẳng may hắn làm gì đó khiến bọn họ phật lòng, thì toàn bộ Diệp Gia sẽ phải cùng nàng chịu vạ lây. Thế nhưng…
“Hai năm liên tiếp không qua được khảo hạch rồi, năm nay lại thua nữa sẽ mất tư cách giữ ghế trong Trưởng lão hội. Đến lúc đó sợ rằng Diệp Gia… lành ít dữ nhiều a!”
...nhìn lại hoàn cảnh không còn gì để mất của Diệp Gia hiện tại, nàng đành phải cắn răng cược một bàn này.
“Lão sư! Làm ơn…”
Cạch! Kéttttt…
“Ủa, ngươi vẫn chờ ở đây à?”
Đang lúc Hân Lam nước mắt rưng rưng, răng ngà cắn chặt thì cửa phòng bỗng nhiên được mở ra. Ngay sau đó là gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt cùng giọng nói không hề xa lạ của Tiêu Thiên vang lên bên tai nàng.
“L-Lão sư! Ngươi… ngươi không có việc gì chứ?”
“Ta thì có thể có việc gì? Ngươi không phải là…” - Vốn còn không hiểu Hân Lam đang nói cái gì, thế nhưng thấy vẻ mặt lo lắng cùng hốc mắt ướt át của nàng, hắn liền cười xòa: “Ngươi a! Ta đã nói sẽ giúp ngươi và Diệp Gia thì nhất định sẽ làm được, không cần lo lắng như vậy đâu.”
“Ta… ta chỉ là… Ta không thèm để ý ngươi nữa!” - Gặp Tiêu Thiên cười tươi như vậy, Hân Lam bỗng nhiên cảm thấy những lo lắng của mình trước đó thật ngu ngốc, lúc này nửa khóc nửa cười dậm chân gắt gỏng một câu rồi quay người chạy đi như bay.
“Ta làm gì để bị đối xử như vậy chứ?” - Một mặt bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng Hân Lam, Tiêu Thiên chỉ biết khẽ lắc đầu. Chợt, ánh mắt hắn hơi liếc về phía cửa phòng đóng chặt sau lưng, khóe miệng cong lên nụ cười tà đầy thâm ý.
…
Trong phòng.
“Hai người thấy tiểu tử này thế nào?” - Ít lâu sau khi Tiêu Thiên rời khỏi, Huyền Không Tử hội trưởng mới lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Cốt Linh Lãnh Hỏa là thật. Dược Trần có một đệ tử gọi Hàn Phong cũng là thật. Tuy nhiên việc hắn bị ám toán có liên quan tới Hồn Điện hay không thì còn cần phải điều tra.” - Huyền Y hội trưởng nói.
“Lý thuyết Dược - Độc này cũng không sai. Mặc dù chỉ ghi chép tới Tân Dược cấp năm, nhưng giá trị tham khảo và nghiên cứu rất lớn. Muốn hoàn thiện một thứ như thế này mà không có cố vấn cỡ Luyện Dược Sư cấp tám, như Dược Trần chẳng hạn, thì rất kém khả thi.” - Thiên Lôi Tử hội trưởng cũng nhận xét.
“Đều là nửa thật, nửa giả sao?” - Bạn bè nhiều năm, chỉ cần nghe nhận xét của hai người đồng đội là Huyền Không Tử hội trưởng đã hiểu đủ ý tứ: “Vậy chuyện Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thì sao? Nếu chuyện này thực sự có liên quan tới Long Tộc và hắn có một người “bạn” như thế, ta nghĩ chúng ta cũng phải cẩn thận suy xét lại mới được.”
“Ta thì lại thấy chuyện này mới là đơn giản nhất.” - Huyền Y hội trưởng nhún vai: “Chính hắn cũng nói người bạn Long Tộc của hắn đang trên đường mang Long Ấn đến mà, đúng không?”
“Hắn quả thực có nói như vậy.” - Thiên Lôi Tử hội trưởng gật đầu đáp.
“Vậy thì được rồi. Nếu hắn đã cùng Long Tộc đạt thành thỏa thuận thu thập Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, chúng ta cứ cho bọn họ một cơ hội đi. Được thì cái của nợ kia có người tiếp đi, không được thì cũng chẳng liên quan gì đến Đan Tháp chúng ta cả.”
“Đó cũng là một cách, tuy nhiên, quyết định cuối cùng sẽ chỉ được đưa ra sau khi chúng ta có thêm tư liệu về tiểu tử kia và chứng thực được lời hắn nói đã.”
“Đồng ý.”
“Quyết định như vậy đi.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 452: …và áp lực!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 452: …và Áp lực!
Danh Sách Chương: