“Bất tử nhờ Tinh Thần chi Lực, lại có thần thông không gian, dùng cách cũ “phong ấn - tiêu hao” là không khả thi. Lực chiến với nó nghĩ cũng đừng nghĩ. Mà các loại thủ đoạn khác của mình cũng khó có khả năng xuyên qua lớp phong ấn rất dày kia. Xem ra… chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối!” - Nghĩ, Tiêu Thiên hít sâu một hơi, cơ mặt chậm rãi giãn ra thành một nụ cười tươi tắn: “Này Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, tỉnh dậy đi.”
“...”
“Ta biết ngươi không ngủ. Tỉnh dậy đi, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Nhân loại ngu xuẩn, hừ!”
Nếu là người khác nghe được lời này, khả năng cao là sẽ khiếp sợ Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa vậy mà biết nói tiếng người một trận, rồi sau đó sẽ tức giận vì bị nó mắng. Thế nhưng đó là người khác, còn Tiêu Thiên thì không.
“Ngu xuẩn hay không, hiện tại ta vẫn đang thảnh thơi ở đây. Mà ngươi lại bị nhốt như cá trong chậu, như chim trong lồng ở đó. Ngươi nói xem?”
“Ngươi muốn chết!”
Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Bị Tiêu Thiên nói trúng nỗi đau, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lập tức gầm lên giận dữ. Khí thế mạnh mẽ bốc lên bừng bừng khiến cả Tinh Vực đều run rẩy dữ dội.
“Ta đương nhiên không muốn chết, và tin chắc ngươi cũng vậy. Cho nên hôm nay ta đến đây để bàn với ngươi cược một ván.” - Không chút lay động trước màn dọa dẫm của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, Tiêu Thiên vẫn một bộ không mặn không nhạt nói: “Ta biết ngươi là người thông minh, thực lực lại mạnh mẽ, nên trận cá cược này chắc chắn sẽ để ngươi hài lòng. Thế nào, có muốn nghe thử không?”
“Hmmm…” - Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trầm ngâm, mắt Rồng trợn trừng nhìn kỹ nhân loại nhỏ bé trước mặt nó. Lát sau, có lẽ là do cảm thấy nghe một chút cũng không mất mát gì, Cự Long mới ồm ồm lên tiếng: “Cá cược như thế nào? Mà ta nói trước, nếu như để ta phát hiện ngươi giở trò quỷ thì đừng trách ta một ngụm nuốt ngươi!”
“Đương nhiên! Cá cược ta muốn bàn với ngươi là…” - Trong cười ngoài không cười, Tiêu Thiên khẽ phất tay: “...Bác Mệnh Tương Chiến! ”
Grrr… Gràooo!!!
Tạch! Rẹt! Rẹt! Đùng! Đoàng!
“Đây là… lẽ nào…”
“Không sai! Đây chính là Dị Hỏa Bảng bài danh thứ mười tám, Phong Lôi Nộ Diễm!”
“Quả nhiên!” - Ánh mắt không giấu được vẻ tham lam nhìn chằm chằm đầu Lôi Long lớn không kém mình uốn lượn quanh người nhân loại đối diện, nhưng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại gầm lên một bộ vô cùng tức giận: “Nhân loại, ngươi vậy mà dám nô dịch đồng loại ta!?”
“Bớt văn vở đi!” - Tiêu Thiên bĩu môi, ánh mắt khinh thường nói: “Nghe kỹ, cá cược ta muốn bàn với ngươi hôm nay là một cuộc bác mệnh tương chiến. Ngươi sẽ chiến đấu cùng Phong Lôi Nộ Diễm của ta. Người thắng nuốt kẻ bại, đơn giản không lòng vòng. Ngươi thấy thế nào?”
Gràooo!!!
“Nhân loại, ngươi đây là muốn thiên địa linh vật chúng ta tự giết lẫn nhau mua vui cho ngươi sao?”
Grrr… Gràooo!!!
“Ta nói, bớt mấy lời vô nghĩa đi!” - Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lần nữa gầm lên, nhưng Tiêu Thiên vẫn không chút sợ hãi, thậm chí Phong Lôi Nộ Diễm còn gầm lên trợ uy cho hắn: “Bây giờ ngươi chơi hay không chơi nói thẳng một tiếng. Chơi thì đánh, không thì ta quay đầu đi.”
“Hahaha! Được! Rất tốt!” - Thấy thái độ cứng rắn của Tiêu Thiên, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa giận quá hóa cười: “Ngươi đã muốn chết, ta thành toàn cho ngươi. Chờ ta đem đồng loại của mình cứu trở về chính là tử kỳ của ngươi rồi.”
“Ngươi đem ý định của mình nói ra miệng như vậy thật không tốt lắm đâu.” - Trong lòng cười xòa, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn một bộ lạnh nhạt nói: “Nếu đã không phản đối, vậy… chiến đi!”
Dứt lời, hắn tung người lùi thật xa về phía sau, nhường lại một vùng không gian cực lớn cho hai đầu cự Long một Lôi, một Hư Không Hỏa quần nhau.
…
Bên ngoài Tinh Vực.
Ầm! Ầm! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Tiếng nổ lớn kèm theo rung chuyển, cùng với đó là từng ánh sáng chớp nháy chói mắt đến nỗi giữa trưa vẫn có thể nhìn rõ trên bầu trời khiến không gian cả Thánh Đan Thành đều như đọng lại.
“Cái này… là do tiểu tử kia làm ra sao?”
“Một mình tay đôi với Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa!? Thật sự có khả năng sao?”
“Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa trưởng thành ngay cả Đấu Tôn đỉnh phong đều ngại đụng, cho dù tiểu tử kia có Cốt Linh Lãnh Hỏa cũng không thể đơn đả độc đấu với nó được!”
“Ý ngươi là… hắn có trợ giúp à, Thiên Lôi Tử? Khoan đã, lẽ nào là… đại năng Long Tộc?”
“Nếu là Thái Hư Cổ Long thì hoàn toàn có khả năng tránh được cảm nhận của chúng ta để lẻn vào Tinh Vực giúp tiểu tử kia.” - Huyền Y nói.
“Ừm! Đã như vậy chúng ta cứ làm tốt nhiệm vụ của mình là duy trì Tinh Vực ổn định. Hy vọng tiểu tử kia và bạn hắn có thể đánh bại Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa thôi.”
Lời này của Huyền Không Tử vừa ra, hai người còn lại lập tức gật đầu đồng ý. Quan hệ giữa Đan Tháp cùng Long Tộc khá xấu hổ, bây giờ chạy vào đụng mặt nhau chưa chắc đã là chuyện tốt. Thôi thì việc ai nấy làm và hy vọng vào điều tốt đẹp đi thì hơn.
Cùng lúc đó tại Diệp Viện.
“Đây là… đánh lên rồi à!?”
“Lão sư! Nhất định phải bình an a!”
“Lo cái gì, lão sư thế nhưng mà có Long Ấn của ta…”
“Chủ nhân….”
Thanh Lân và Hân Lam thì nhắm mắt cầu nguyện. Bên cạnh hai người, Mỹ Đỗ Toa hết nghiến răng siết tay lại thở dài đi qua đi lại, thái độ cực kỳ lo lắng. Về phần Tử Nghiên, trên miệng nói một đằng, nhưng vẻ mặt nhăn nhó lại thể hiện một nẻo.
…
Bên trong Tinh Vực.
Ầm! Ầm! Uỳnh!
Grrr… Gràooo!!!
Gréccc…
“Hahaha! Hahaha!” - Một ngụm cắn ngang bảy tấc Phong Lôi Nộ Diễm khiến nó thét lên đau đớn, sau đó đem một hơi đem nạn nhân toàn bộ nuốt xuống, lúc này Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa mới nhịn không được cười to: “Nhân loại, ngươi thua rồi!”
“Chậc! Không hổ là lão Cửu trên Dị Hỏa Bảng, một mình Phong Lôi Nộ Diễm đứng thứ mười tám không phải là đối thủ a.” - Không hề tỏ ra tức giận hay buồn bã, Tiêu Thiên chỉ tặc lưỡi thất vọng một câu rồi lạnh giọng nói: “Ta muốn gỡ! Ngươi nhất định phải chơi tiếp!”
“Ể!? Ngươi còn thứ để cược sao?” - Có lẽ là do thắng cược vui vẻ, lần này Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa không gào thét hay chửi bới, ngược lại là một mặt hứng thú nhìn về phía Tiêu Thiên, ánh mắt hiện lên vẻ tham lam nồng đậm.
“Đương nhiên là còn!” - Nói, Tiêu Thiên hơi phất tay lên: “Vẫn Lạc Tâm Viêm, ta chọn ngươi!”
Khèèèèè… Gréccc!!!
“Hahaha, được! Ta lại chơi với ngươi một bàn!”
Cứ như thế, trận chiến thứ hai liên tiếp diễn ra, lần này là giữa “lão Cửu” Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa và “Thập Tứ cô nương” Vẫn Lạc Tâm Viêm.
Đáng tiếc, kết quả vẫn không có gì đổi, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa lại thắng và nuốt trọn Vẫn Lạc Tâm Viêm.
“Ta không phục, chơi tiếp! Huyền Hoàng Viêm, ngươi tới!”
Bại!
“Vạn Thú Linh Hỏa, tới ngươi!”
Vẫn là bại!
Ván thứ năm, Cửu U Độc Hỏa, bại!
Ván thứ sáu, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, bại!
Ván thứ bảy, Hải Tâm Diễm, tiếp tục bại!
Ván thứ tám… chưa kịp diễn ra đã bất ngờ có biến.
“Nhân loại, ta… không chơi nữa!” - Ngay khi Tiêu Thiên vừa muốn lần nữa phất tay lên thì Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa bỗng nhiên lên tiếng.
Khoan hãy nói, con hàng này trước đó còn một bộ uy phong lẫm liệt, dương dương tự đắc, hiện tại lại một mặt mệt mỏi, bụng phình lên như cái trống, hít thở đều khó khăn. Rõ ràng là biểu hiện của ăn không tiêu rồi.
“Ngươi thắng của ta bảy loại dị hỏa, bây giờ lại muốn nghỉ chơi. Làm gì có cái lý đó?” - Đối diện, Tiêu Thiên giống như con bạc cháy túi, tóc tai bù xù, hai mắt đều đỏ gào lên.
“Cút đi, nhân loại ngu xuẩn. Còn ở đây lắm lời coi chừng ta nuốt luôn ngươi.”
“Đừng có dọa ta! Hôm nay ngươi chơi thì chơi, không chơi cũng phải chơi!”
“Ngươi muốn chết!”
“Ta đương nhiên không muốn chết. Cái ta muốn bây giờ là muốn gỡ!”
“Cút!”
“Chơi thêm một ván cuối cùng, bất kể kết quả thế nào ta cũng sẽ không phiền ngươi nữa.”
“Không chơi. Cút đi!”
“...”
Hia bên không ngừng lời qua tiếng lại thêm một lúc, rốt cuộc thì…
“Xem ra, ngươi đúng là không thể chơi được nữa a!”
...Tiêu Thiên cũng đã có đủ cơ sở để khẳng định suy đoán của mình.
“Ngươi có ý gì?” - Thấy nhân loại trước mặt bỗng nhiên đổi giọng, đổi cái thái độ, trong lòng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa bỗng nhiên cảm thấy không ổn.
“Ta có ý gì à? Ý của ta là… Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, mừng ngươi về với đại gia đình.”
“Súc Địa Thuật”
“Tấn Độn - Phi Vô Ảnh”
Một thuật không gian, một Huyết Kế Giới Hạn tốc độ, hai thủ đoạn tăng tốc nhanh nhất trong danh sách đấu kỹ được Tiêu Thiên cùng lúc sử dụng ra. Có thể nói, trong một sát na này hắn đã bùng nổ tốc độ nhanh nhất trong khả năng của mình, cả người như lướt thẳng qua không gian để tiếp cận Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa.
“Nhân loại gian xảo, chết đi!”
Tiêu Thiên nhanh, nhưng Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa được gọi là Hư Không Long cũng chẳng giả, lúc này nhận ra hắn thua quá hóa liều liền động thủ. Đáng tiếc, nó đã tiêu hao quá nhiều cho bảy trận chiến liên tiếp trước đó, đồng thời cũng đã quá béo để có thể nhanh như chính mình trong quá khứ. Hay nói ngắn gọn lại là… quá chậm!
“Cốt Linh Lãnh Hỏa, giữ chân nó cho ta!”
Phừng! Vù! Vù! Vù! Khèèèèè…
“Lão Thập Nhất” màu trắng ngà tràn ra khỏi thân thể Tiêu Thiên dưới dạng một đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng khổng lồ, răng nanh nhọn hoắt nhanh như chớp cắn vào bảy tấc của Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa, đồng thời thân thể cũng quấn chặt lấy thân thể mập ú mất cân đối của đối phương khiến nó nhất thời không thể động đậy.
Gràooo!!! Gràooo!!!
Lao nhanh đến gần chiến trường, Tiêu Thiên nhận ra thân thể nhân loại của mình quá nhỏ bé và yếu đuối trước trận chiến của hai Titan, hay nói cách khác là bản thân hoàn toàn có thể sẽ chết oan chết uổng chỉ vì trúng một viên đạn lạc. Cho nên hắn quyết định khổng lồ hóa.
“Susanoo - Toàn Chân Thể”
Ù! Ù! Ù! Ầm!
Theo khí áp khổng lồ cùng một tiếng nổ lớn vang lên, giữa chiến trường hỗn loạn bất thình lình xuất hiện thêm một Titan thứ ba màu đen nhánh mang nhân hình, kích thước cực kỳ to lớn, toàn thân vũ trang đầy đủ với giáp trụ, kiếm, khiên, cung, thương v.v. trên sáu cánh tay, sau lưng giang rộng cánh chim, ngoài ra xung quanh hắn còn xoay tròn một đóa hỏa liên tám màu khổng lồ.
Lá bài tẩy, tuyệt chiêu cuối của Tiêu Thiên, bây giờ mới chính thức lộ diện!
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 455: bác mệnh tương chiến, susanoo!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 455: Bác mệnh tương chiến, Susanoo!
Danh Sách Chương: