Thời gian ba ngày, dưới sự chờ đợi của vô số người cứ thế nháy mắt liền qua. Sáng sớm ngày thứ ba, khi ánh rạng đông phía chân trời chậm rãi chiếu xuống, thì rốt cuộc yên bình giả tạo tại Diệp Viện cũng vỡ tan như bong bóng xà phòng.
“Nếu không… chúng ta tính cách khác đi, Thiên.”
“Toa Toa tỷ nói phải đấy, chủ nhân.”
“Cái kia… lão sư, dù sao gần nửa năm nữa Đan Hội mới tiến hành. Ngươi không cần ép buộc mình như vậy đâu.”
“...”
Hôm nay là ngày Tam Đại Cự Đầu của Đan Tháp hẹn Tiêu Thiên tiến vào Tinh Vực, nơi giam giữ Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa. Mà các cô nàng thì không muốn hắn phải chịu nguy hiểm, cho nên một màn bàn lùi này diễn ra.
“Các ngươi sao vậy? Lão sư bản lĩnh cao cường, lại có Long Ấn của ta phụ trợ. Chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì đâu!” - Tiêu Thiên còn chưa trả lời, Tử Nghiên đã một mặt không phục hét lên.
“Nếu chỉ là một mình Thiên thì ta mới chẳng thèm lo, nhưng bởi vì Long Ấn của ngươi tồn tại khả năng cắn trả nên chúng ta mới lo ấy!” - Không nói tới thì thôi, nhắc tới Mỹ Đỗ Toa liền mất bình tĩnh.
“Ngươi… ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đấy thôi!”
“Được rồi! Chuyện này ta đã quyết, các ngươi đừng khuyên nữa.” - Biết rằng bọn họ đều suy nghĩ cho mình nên Tiêu Thiên cũng không tức giận, chỉ cười khoát tay: “Mà, lần này ta đi không biết bao lâu mới trở về, các ngươi ở lại nhớ thay ta chú ý mọi việc.”
“Cái đó… ngươi cẩn thận một chút. Ta chờ ngươi trở về.” - Tiêu Thiên đã nói như vậy, Mỹ Đỗ Toa cũng thôi không ngoa ngoắt nữa. Thay vào đó, nàng chạy tới ôm chầm lấy hắn, bộ ngực sữa ép chặt vào lồng ngực người sau tới biến hình.
“Chủ nhân, người nhất định phải trở về a!” - Thanh Lân cũng một mặt rưng rưng tới níu lấy tay phải Tiêu Thiên, giọng nghẹn ngào.
“Ngươi còn nợ ta Thần Long Tán, nhất định phải trở về trả đủ đấy, lão sư.” - Tử Nghiên miệng nói không lo nhưng trong lòng thì hoàn toàn ngược lại, lúc này không chịu kém cạnh hai người khác cùng nhảy lên lưng hắn, hai tay vòng qua vai ôm lấy thật chặt.
“Ta…” - Hân lam thấy mọi người như vậy cũng muốn tham gia, chỉ là nghĩ lại bản thân nàng và hắn chẳng có gì ngoài hai chữ sư - đồ, đành đứng tại chỗ cúi đầu ủ rũ.
“Được rồi! Lại ôm sẽ trễ thời gian của ta!” - Mặc dù được tận sáu hộp sữa vây quanh thì vui thật đấy, nhưng Tiêu Thiên lại muốn giữ chữ tín hơn, dù sao sữa nhà làm cũng đâu có chạy được: “Hân Lam, ta biết ngươi sẽ gặp khó khăn trong việc thuyết phục Diệp Gia tin ta. Cầm lấy cái này để đập vào mặt mấy kẻ phản đối cho chúng im miệng một thời gian, chờ ta trở lại sẽ chứng minh niềm tin của ngươi là hoàn toàn đúng.”
Nói, Tiêu Thiên lật tay đưa cho Hân Lam tấm lệnh bài Trưởng lão danh dự Đan Tháp tặng hắn mấy ngày trước. Thứ này tuy rằng hữu danh vô thanh thực nhưng lực trấn áp không phải là không có, dùng để chặn họng bọn đầu trộm đuôi cướp vẫn được.
“Cái kia… ta biết rồi, lão sư.” - Nhận lấy lệnh bài, Hân Lam mỉm cười gật đầu. Không được ôm thì được đồ, chẳng thua chị kém em bao nhiêu cả.
“Ừm, vậy ta đi trước. Các ngươi cẩn thận.”
Dứt lời, Tiêu Thiên quay người đi thẳng ra đại môn Diệp Viện rồi biến mất sau cánh cổng lớn, để lại bốn nữ nhân ánh mắt phức tạp nhìn theo.
. . .
Không lâu sau, khi mặt trời dần kéo lên đỉnh đầu thì cũng là lúc bốn đạo thân ảnh nối đuôi nhau bay ra từ đỉnh Đan Tháp thẳng lên bầu trời.
Hưu! Vù! Vù! Vù!
Tình huống này lập tức dẫn tới sự chú ý của không ít người. Dù sao dám bay tại Thánh Đan Thành, vẫn là trên đỉnh Đan Tháp thì trừ phi là thực lực cực mạnh, không thì cũng phải là người có địa vị cực cao.
“Ngươi không cần để ý. Chuyện bên dưới chúng ta sẽ thay ngươi sắp xếp. Nhiệm vụ của ngươi là cố gắng… sống sót trở về là được rồi.” - Thấy Tiêu Thiên liếc mắt nhìn xuống đám người càng lúc càng đông bên dưới, Huyền Y hội trưởng cho rằng hắn để tâm, lúc này mới nhẹ giọng nói.
“Vâng, sư mẫu.”
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, ba người Huyền Không Tử nhìn nhau một cái, chợt thủ ấn biến ảo nhanh như chớp, linh hồn lực mênh mông từ trong cơ thể ba người tràn ra thẳng về phía bầu trời. Ngay lập tức, mọi người thấy được bầu trời bỗng nhiên xuất hiện những gợn sóng kịch liệt. Và rồi một cánh cửa không gian lớn màu bạc cứ thế hiện ra giữa không trung.
“Tinh Vực này là do ba người chúng ta liên thủ xé rách một khoảng không gian, sau đó truyền vào đó một lực lượng cường đại rồi giấu nó trong tinh không, Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa chính là bị phong ấn ở bên trong.” - Huyền Y hội trưởng nói.
“Vì đã bị phong ấn khá lâu nên Tam Thiên Diễm Viêm Hoả rất oán hận Đan Tháp, đặc biệt là với ba người chúng ta. Nếu nó rời khỏi phong ấn thì chắc chắn sẽ quay lại trả thù.” - Huyền Không Tử hội trưởng tiếp lời.
“Tức là nếu như bên trong xảy ra vấn đề, lựa chọn cuối cùng của chúng ta sẽ luôn là phong ấn nơi này lại để tránh Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa gia hại Thánh Đan Thành, bất kể ngươi còn sống hay đã chết. Cho nên tiểu tử, hiện tại ngươi đang có cơ hội cuối cùng để suy nghĩ lại chuyện này đấy. Câu trả lời của ngươi là gì?” - Thiên Lôi Tử hội trưởng ồm ồm kết luận.
“Đa tạ ba vị Hội trưởng. Ý ta đã sớm quyết, sẽ không có chuyện nửa đường rút lui.” - Tiêu Thiên chắp tay đáp lời, giọng không nhanh không chậm nhưng cực kỳ cương quyết.
“Sớm biết ngươi sẽ trả lời như vậy.” - Cười, Huyền Không Tử hội trưởng phất tay bắn một miếng ngọc châu về phía Tiêu Thiên: “Để duy trì Tinh Vực mở ra ổn định, cả ba người chúng ta phải duy trì phong ấn nên không thể tiến vào trong đó, nên sau khi ngươi tiến vào sẽ chỉ có một mình. Nếu tình huống có gì không đúng thì lập tức bóp nát viên châu này, lập tức sẽ có cường giả của Đan Tháp vào hỗ trợ.”
“Tức là vẫn có cách cứu viện. Nói như vậy trước đó chỉ là thử ta sao?” - Ánh mắt đảo qua cả ba người, dừng lại một chút trên người Thiên Lôi Tử hội trưởng, Tiêu Thiên mới gật đầu chắp tay: “Ta biết rồi. Cảm ơn ba vị thành toàn.”
“Ừm, bây giờ thì vào đi thôi.”
“Tạm biệt ba vị. Hẹn gặp lại.”
Nhìn theo bóng lưng Tiêu Thiên dần biến mất sau cổng không gian, Huyền Không Tử hội trưởng nhịn không được khẽ thở dài: “Hi vọng hết thảy đều thuận lợi…”
…
“Hmmm, vậy ra đây là Tinh Vực sao?”
Theo nguyên tác, Tinh Vực là một phiến không gian do ba người đứng đầu Đan Tháp mạnh mẽ xé rách hư không, sau đó lại dùng các thủ đoạn phong ấn không gian tạo thành. Loại thủ phạm thổ thiển này đương nhiên là chẳng thể nào tạo ra quang cảnh gì xinh đẹp, thậm chí để người sống người ở bên trong quá lâu cũng không khả thi, nhiều lắm là một vài giờ sẽ vì ngạt thở mà cần phải ra ngoài.
“Cái này là… Tinh Thần chi Lực?” - Một mình sải bước trong Tinh Vực tràn ngập sương mù nhàn nhạt, bàn tay Tiêu Thiên tùy ý chụp lấy ánh sáng màu trắng bạc mỏng manh lơ lửng trong không trung, nhất thời một mảnh lạnh lẽo truyền tới khiến đôi mắt hắn nhíu lại: “Thì ra là như vậy!”
Tương truyền Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa được xưng là Tinh Không chi Hỏa, sinh ra và lớn lên nhờ Tinh Thần chi Lực, thậm chí có ghi chép cho rằng chỉ cần Tinh Thần chi Lực vẫn còn thì nó vĩnh sinh bất diệt. Ba người Hội trưởng phong ấn nó ở nơi vừa tràn đầy Tinh Thần chi Lực, vừa an toàn, vừa yên tĩnh như thế này thì có khác gì tạo điều kiện thuận lợi cho nó bế quan đâu.
“Chẳng trách không ra trăm năm Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đã trưởng thành đến linh trí đủ đầy.” - Nhẹ nhàng bóp nát đám Tinh Thần chi Lực kia, Tiêu Thiên khẽ lắc đầu tiếp tục bước tới phía trước. Với việc sở hữu tới tám loại dị hỏa trong người, hắn thừa sức cảm ứng được Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa đang ở đâu ở cái nơi rộng không thấy bờ này.
Một đường nhàm chán tiến lên. Không biết bao lâu sau.
“Ừm, đây rồi.”
Giữa tinh không vô tận lấp lánh ánh sao bất ngờ hiện lên những đường viền hào quang lấp lánh. Nhìn kỹ lại thì hóa ra đó là một đầu Cự Long dài không thấy đuôi đang nhắm chặt hai mắt như đang ngủ say. Đáng nói là, trên thân thể khổng lồ của nó vậy mà lượn lờ một loại tử hắc sắc hỏa diễm quỷ dị không ngừng thiêu đốt không gian xung quanh vặn vẹo.
Tràng cảnh không thể bảo là không đồ sộ!
Ngẩng đầu nhìn lên Cự Long, trong lòng Tiêu Thiên không khỏi cảm thấy nao nao. Long Uy của con Rồng này thực sự là mạnh, nếu không phải nhờ một nửa huyết mạch Kaguya biến hắn trở thành Á Thần, sợ rằng Tiêu Thiên đã bị ép cho quỳ xuống rồi ấy chứ.
Nói tới Long Uy thì ngay lúc này đây bàn tay nơi Tử Nghiên gieo Long Ấn cho hắn lại có chút ấm lên: “Phản ứng liên kết sao?”
Ý niệm xoay chuyển, ánh mắt Tiêu Thiên không ngừng đánh giá thân thể Cự Long, nhất là khu vực đầu giữa hai sừng nó.
“Nếu là bị người ta đặt xuống linh hồn ấn ký thì nó nên ở khu vực này… À! Đây rồi.”
Không ngoài dự đoán, mặc dù hoàn cảnh mù mờ khiến khả năng quan sát nói chung khá kém, nhưng với một đống đồng thuật của mình Tiêu Thiên vẫn có thể thấy được rõ ràng giữa trán Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa có một mảng long lân chưa bị hắc sắc hỏa diễm bao phủ. Mà cũng bởi vì không bị hỏa diễm làm cho xiêu vẹo nên những hoa văn như tấm lưới đen mới hiện ra càng rõ rệt.
“Phía trên giăng đầy hoa văn phong ấn, hẳn là của ba vị Hội trưởng liên thủ đặt lên. Cái này… khó làm a!”
Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa bất tử nhờ Tinh Thần chi Lực, lại có thần thông không gian, dùng lại trò cũ như đã làm với Phong Lôi Nộ Diễm và Vạn Thú Linh Hỏa là hoàn toàn không khả thi. Lực chiến nghĩ cũng đừng nghĩ. Mà các loại thủ đoạn khác của hắn cũng khó có khả năng xuyên qua lớp phong ấn rất dày kia.
“Đã như vậy… chỉ còn cách sử dụng con bài tẩy cuối cùng!”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 454: tam thiên diễm viêm hỏa
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 454: Tam Thiên Diễm Viêm Hỏa
Danh Sách Chương: