“C-Cứu… cứu… ta…”
Thanh âm khô khốc phát ra từ một người gầy rục như bộ xương khô, tứ chi bị xích về bốn phía bởi bốn sợi xích sắt khổng lồ nối với bốn khối kim loại lớn như quả núi chìm sâu dưới đáy Cửu U Hoàng Tuyền. Nhìn thế nào cũng thấy không giống chuyện tốt.
Nhưng điều đó lại không đúng với Tiêu Thiên.
“Đường đường tam tinh Đấu Thánh, một đời Tộc trưởng tộc Cửu U Địa Minh Mãng lại bị giam ở đây.” - Nhìn đạo thân ảnh gầy trơ xương kia, Tiêu Thiên cười tủm tỉm nói: “Yêu Minh, ngươi nói ta có nên cứu ngươi ra khỏi đây không?”
Đang lúc Tiêu Thiên nhìn kẻ hắn gọi là Yêu Minh này, thì hốc mắt hãm sâu của hắn đột nhiên trợn trừng lên. Con ngươi màu vàng ươm có một sọc dọc ngay chính giữa đặc trưng của loài rắn lộ ra vẻ điên cuồng nhìn ngược về phía Tiêu Thiên.
“Cứu… cứu ta… ta… cho cả… tộc Cửu U… Địa Minh Mãng… phụng ngươi… làm chủ!”
Vẫn giọng nói khàn đặc nghe như cát đá cọ xát vào kính vô cùng chói tai và đứt quãng vì suy yếu, nhưng kết hợp ngoại hình đáng sợ cùng ánh mắt điên cuồng kia lại khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo.
“Nghe hay đấy nhỉ. Chỉ là… ngươi nhìn lại mình xem. Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Rồi ngươi định hiệu lệnh tộc Cửu U Địa Minh Mãng như thế nào với bộ dạng này?”
“Hộc… hộc… ” - Yêu Minh hẳn là có thể nghe thấy câu hỏi, nhưng hắn lại chẳng trả lời, thay vào đó là không ngừng thở dốc. Có vẻ như chỉ một việc đơn giản là nói thôi cũng tiêu hao của hắn rất nhiều khí lực. Mà thấy đối phương như vậy, trong lòng Tiêu Thiên cũng bất đắc dĩ không thôi.
Bằng vào bản lĩnh của hắn hiện tại, Tiêu Thiên có thể cảm nhận được trong bốn sợi dây xích cực lớn kia từng giây từng phút đều truyền ra năng lượng âm hàn không ngừng tiêu hao dần đấu khí trong cơ thể kẻ đáng thương này. Điều đó khiến hắn luôn ở vào trạng thái cực kỳ suy yếu, nhưng lại không đủ để chết đi, từ đó vĩnh viễn bị giam cầm trong một vòng lặp vĩnh cửu giữa sự sống và cái chết.
“Nhất nhập hầu môn thâm tự hải. Tối thị vô tình đế vương gia* a!”
m thầm cảm thán một câu cho thảm cảnh của người trước mặt, Tiêu Thiên cong ngón tay bắn ra một luồng sáng về phía hắn. Bị luồng sáng nhập thể, Yêu Minh giống như hồi quang phản chiếu, mệt nhọc đều tiêu tan, lúc này lưu loát nói: “Ngươi đã biết ta là Yêu Minh, vậy chắc hẳn cũng rõ ta là Tộc trưởng của tộc Cửu U Địa Minh Mãng. Chỉ cần ngươi cứu ta ra khỏi đây, ngươi muốn gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi.”
“Chính xác mà nói thì ngươi “đã từng” là Tộc trưởng tộc Cửu U Địa Minh Mãng mà thôi. Đương nhiệm Tộc trưởng Yêu Khiếu Thiên là đồng minh của Tề Thiên Cung ta. Hắn đã nhốt ngươi ở đây, hẳn là có lý do của mình. Nếu ta thả ngươi ra không phải là phản bội đồng minh rồi hả?” - Vẫn một mặt lạnh nhạt, Tiêu Thiên nửa thật, nửa giả đáp.
“Tên cẩu tạp chủng khốn khiếp đó! Chính hắn đã sử dụng độc kế cướp lấy vị trí của ta, hơn nữa còn phong ấn ta dưới đáy Cửu U Hoàng Tuyền này. Arggg! Tên súc sinh đó hại ta phải chịu đựng nỗi khổ bị âm hàn lực hành hạ. Cuộc đời này nếu may mắn thấy lại ánh mặt trời, Yêu Minh ta nhất định sẽ khiến hắn sống không bằng chết!” - Vừa nghe thấy ba chữ Yêu Khiếu Thiên, ánh mắt Yêu Minh liền vằn vện những tơ máu của oán hận. Tiếng gầm rú điên cuồng vang vọng khắp đáy Cửu U Hoàng Tuyền.
Mặc dù biết trước rồi, nhưng nghe đối phương tự mình thừa nhận, Tiêu Thiên vẫn nhịn không được âm thầm tặc lưỡi. Người bình thường bị bỏng lạnh do nước đá đã đau rát không thôi, âm hàn lực của Cửu U Hoàng Tuyền này còn hơn thế trăm ngàn lần, một khi nhập cơ thể sẽ gây đau đớn như bị dao cứa trên từng tế bào. Loại dằn vặt này, đơn giản là không phải con người có thể chịu đựng được a.
Yêu Minh là một Thánh Giả, vẫn là một con rắn sức sống ngoan cường tu luyện thành Thánh nên muốn giết hắn không dễ dàng, nhưng cũng bởi vì thế mà mấy trăm năm “sống” trong đau đớn dằn vặt. Nghĩ tới thôi đã thấy đáng sợ rồi.
“Rốt cuộc giữa ngươi và Yêu Khiếu Thiên xảy ra chuyện gì?” - Tiêu Thiên trong nóng, ngoài lạnh hỏi tiếp: “Với tư cách là đồng minh, ta được hắn kể lại rằng ngươi không may đột phá thất bại, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết. Tại sao bây giờ ngươi lại ở đây?”
“Ta…”
Sống lâu thành tinh, dù trăm năm không thấy ánh mắt trời thì Yêu Minh vẫn là một Thánh Nhân, vẫn có thừa khả năng nghe ra ý tứ của Tiêu Thiên khi cố ý nhắc đi nhắc lại từ “đồng minh”, cho nên hắn chần chừ, nhưng rồi cuối cùng cũng khàn khàn nói.
“Ta là ca ca của Yêu Khiếu Thiên. Ta mới đúng là Tộc trưởng chính thức được mọi người đề cử của tộc Cửu U Địa Minh Mãng, kể cả Trưởng lão đoàn cũng có hơn một nửa là ủng hộ ta, cho nên Yêu Khiếu Thiên tuyệt đối không thể trở thành Tộc trưởng được.
Trong lòng hắn cũng biết rõ điều này nên ngày thường đối với ta rất cung kính, nhưng thực chất lại là âm thầm dùng độc kế sau lưng. Đầu tiên hắn dùng độc hại ta, khiến cho thực lực của ta giảm xuống, sau đó mới ra tay đánh bại ta, cuối cùng còn phong ấn ta dưới đáy Cửu U Hoàng Tuyền này.”
“Thế tại sao hắn không giết quách ngươi đi cho rồi, phong ấn ở đây làm gì? Người chết là hết chuyện, như vậy có phải bớt phiền phức hơn không?” - Tiêu Thiên hỏi.
“Ngày xưa huynh đệ ta yêu cùng một người, ta thắng. Sau này tranh chức Tộc trưởng, cũng là ta thắng. Cho nên hắn muốn để ta có chết cũng không được chết dễ dàng. Hahaha, nhắc tới thì phải thừa nhân ta thực sự là có một đệ đệ tốt a!” - Lời cuối cùng vừa nói vừa cười rất tươi, nhưng trong giọng Yêu Minh lại tràn ngập bi thương cùng phẫn nộ.
Tiêu Thiên im lặng không nói gì, bởi vì hắn không hiểu. Đời này hắn con một, kiếp trước ngược lại là có một đứa em trai, không nói thân như thủ túc nhưng anh em vẫn tính là hòa thuận, cho nên hắn chưa và sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác bị thân nhân phản bội là như thế nào. Mà tốt nhất là nên như vậy thì hơn.
“Cứ xem như ta tạm tin câu chuyện của ngươi đi, nhưng vấn đề bây giờ là ta cứu ngươi ra ngoài rồi ngươi làm gì tiếp theo? Yêu Khiếu Thiên là Tộc trưởng, đương nhiên có thể điều động không ít trưởng lão, kể cả ngươi có chiếm lý thì e rằng kết cục cũng chẳng khá hơn chút nào.” - Tiêu Thiên lại nói.
“Ta có Cửu U Minh Trượng!” - Yêu Minh vội vàng nói: “Tộc quy tộc Cửu U Địa Minh Mãng có quy định, ai sở hữu Cửu U Minh Trượng người đó mới là Tộc trưởng chân chính. Chỉ cần thoát khỏi đây và giải quyết Yêu Khiếu Thiên thì ta chính là Tộc trưởng mới. Những trưởng lão còn lại cũng không dám ra tay với ta.”
“Giải quyết Yêu Khiếu Thiên, nói nghe thì dễ. Ngươi nên biết tên kia thế nhưng mà là một Thánh Nhân, ngươi ngược lại là bị nhốt mấy trăm năm rồi, bây giờ sức đâu ra đánh với hắn?”
“Ta bị nhốt không có nghĩa là ta không thể tu luyện. Hoàng Tuyền Lực ở đây mặc dù làm cho ta chịu vô số khổ sở, nhưng bù lại nó cũng giúp cho thực lực ta tăng lên rất nhiều. Hiện giờ đã đạt tới Nhị tinh Đấu thánh. Chỉ cần ta có thể thoát ra được, đấu khí trong cơ thể cũng sẽ nhanh chóng khôi phục, hơn nữa còn đạt tới trạng thái mạnh nhất.
Về phần Yêu Khiếu Thiên, năm đó khi ta đạt tới bán Thánh thì hắn chỉ là Đấu Tôn đỉnh phong. Với thiên phú của hắn, qua nhiều năm như vậy tối đa cũng không hơn được nhất tinh Đấu Thánh.
Năm đó ta thân trúng kịch độc vẫn không bại vào tay Yêu Khiếu Thiên, đáng tiếc hắn có một thân tín là Đại trưởng lão trợ trận. Chính lão cẩu kia trợ giúp Yêu Khiếu Thiên đánh ta trọng thương, sau đó mới phong ấn ta ở đây. Dựa theo suy đoán của ta, kẻ này hiện giờ chắc cũng có thực lực nhất tinh Đấu Thánh.
Trở ngại lớn nhất của ta chính là hai kẻ này. Nếu diệt trừ được bọn họ thì tộc Cửu U Địa Minh Mãng sẽ do ta nắm giữ. Tiểu hữu là ân nhân cứu mạng của ta, Yêu Minh tuy không phải người tốt nhưng luôn nói lời giữ lời. Sau này khi ta nắm giữ Cửu U Địa Minh Mãng tộc, nếu tiểu hữu có bất kỳ yêu cầu gì, ta nhất định sẽ giúp đỡ.”
Yêu Minh nói rất nhiều, hứa hẹn cũng không ít, thậm chí ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên càng là tràn đầy chờ mong, nhưng nam nhân đối diện hắn lại vẫn bình chân như vại.
Theo Tiêu Thiên im lặng không nói, thời gian cứ thế trôi qua trong sự nặng nề và âm lãnh dưới đáy Cửu U Hoàng Tuyền. Mãi cho đến khi…
“Ta không tin ngươi!”
...Tiêu Thiên ngẩng đầu lên nhìn Yêu Minh, chậm rãi lắc đầu nói.
Nói giỡn! Đây là Thánh Nhân hàng thật giá thật, vẫn là nhị tinh đấy. Thả hắn ra hắn cười, đến lúc hắn không vui muốn giết người thì ai cản? Về lý thuyết Athena có thể phát triển tới thập tinh Đấu Thánh, nhưng việc đó cần thời gian, và hiện tại nàng cũng đang không ở đây nữa. Cho nên, bỏ đi.
“Ta…”
Bị từ chối thẳng thừng, Yêu Minh há miệng thở dốc nhưng cũng không nói được câu nào. Nói tới nói lui, thực sự thì hắn không có cách nào khiến cho một người mới gặp lần đầu như Tiêu Thiên hoàn toàn tin tưởng mình cả.
“Tuy nhiên, muốn ta cứu ngươi cũng không phải là không được. Thậm chí sau khi cứu ngươi ra, ta còn có thể giúp ngươi đoạt lại vị trí Tộc trưởng. Nhưng có một điều kiện.” - Đang lúc mọi chuyện có vẻ sắp đi vào ngõ cụt thì Tiêu Thiên lại bất ngờ lên tiếng vẽ ra một lối đi mới.
“Điều kiện gì?”
“Đơn giản thôi, ngươi để cho ta bố trí một cái Hồn Ấn trên linh hồn của ngươi. Nếu ngươi lừa dối ta, ta sẽ cho phát nổ Hồn Ấn. Đến lúc đó, coi như ngươi Đấu Thánh cũng sẽ bị trọng thương, tuổi thọ hao tổn mà thực lực không thể tăng lên được nữa. Ngươi thấy sao?”
Nghe thế, sắc mặt Yêu Minh có chút thay đổi. Làm như thế chẳng khác nào giao mạng của mình vào tay người khác đâu.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
*Nhất nhập hầu môn thâm tự hải, Tối thị vô tình đế vương gia: cửa quyền quý thâm sâu như biển cả, vô tình nhất chính là nhà đế vương.
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 466: dưới đáy hoàng tuyền
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 466: Dưới đáy Hoàng Tuyền
Danh Sách Chương: