“Muốn ta cứu ngươi, trừ khi ngươi để cho ta bố trí một cái Hồn Ấn trên linh hồn của ngươi. Chỉ có như vậy ta mới có thể tin tưởng ngươi được. Nếu như ngươi không chịu vậy thì ta sẽ lập tức quay người rời khỏi đây. Nói thật ra, phản bội đồng minh loại chuyện phiền phức này ta cũng không muốn dính líu vào chút nào cả.”
Nghe Tiêu Thiên ra điều kiện trí mạng theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, Yêu Minh cắn chặt răng, ánh mắt không ngừng thay đổi. Tính cách của hắn vốn không bao giờ cam chịu bị người khác kiềm chế, nhưng nghĩ tới cảm giác bị người thân phản bội cùng nỗi khổ mà chính mình phải chịu mấy trăm năm nay, oán hận trong lòng liền tăng vọt, lúc này cắn răng một cái, gầm nhẹ quát: “Được! Làm theo lời ngươi nói! Mối hận này cho dù phải trả bằng tính mạng ta cũng muốn băm xác tên khốn kia làm vạn mảnh.”
“Được!” - Thấy Yêu Minh vậy mà thực sự đồng ý, Tiêu Thiên trong cười ngoài không cười gật đầu nói.
“Híttttt… phù!” - Yêu Minh hít sâu một hơi, mi tâm hắn bỗng nhiên lóe lên ánh sáng, linh hồn lực lượng vô hình ào ào trào ra, cuối cùng ngưng tụ thành một con rắn lớn màu đen ở trước mặt.
Đối phương đã chấp nhận làm phần khó nhất là triệu hồi linh hồn ra, Tiêu Thiên cũng chẳng ngại gì mà không nhận lấy. Một luồng linh hồn nóng cháy chợt hiện ra, nhanh chóng xâm nhập vào trán của con rắn lớn màu đen kia. Khi linh hồn ấn ký vừa mới tiến vào, chỉ thấy thân hình rắn lớn run rẩy kịch liệt một lát, sau đó tản đi hình rắn, chui ngược trở về mi tâm của Yêu Minh.
Linh hồn được thu ngược trở vào mi tâm Yêu Minh cũng là lúc Tiêu Thiên cảm nhận được dao động linh hồn của hắn. Chỉ cần Tiêu Thiên khẽ động ý niệm trong đầu, linh hồn ấn ký có chứa dị hỏa của hắn bên kia sẽ lập tức nổ tung, đến lúc đó kể cả có là Thánh Nhân thì Yêu Minh cũng không thể bình an vô sự nổi.
“Đúng rồi, lần này ta tới Cửu U Hoàng Tuyền mục đích là muốn tìm một ít Hoàng Tuyền Huyết Tinh. Ngươi có biết vật đấy ở chỗ nào không?” - Đi một chuyến nhẹ nhàng, nói vài câu đơn giản liền thu được một tên nô bộc Đấu Thánh, ngay cả Tiêu Thiên cũng nhịn không được cười hỏi.
“Cho dù ở tại Cửu U Hoàng Tuyền thì Hoàng Tuyền Huyết Tinh cũng rất hiếm thấy. Bình thường mà nói, phải gần một nghìn năm mới có thể ngưng tụ ra một khối cỡ bàn tay. Vài trăm năm nay, mấy thứ đó đều bị ta cắn nuốt hết rồi!” - Nghe Tiêu Thiên hỏi, Yêu Minh chần chờ chốc lát rồi đột nhiên há miệng nhả ra một vầng sáng đỏ như máu. Vầng sáng kia bay tới trước mặt Tiêu Thiên liền dừng lại lơ lửng ở đó.
“Đây chính là Hoàng Tuyền Huyết Tinh sao, Hệ Thống?” - Hơi nhướng mày, Tiêu Thiên chưa vội có động tác khác mà chỉ trợn mắt nhìn kỹ vầng sáng. Chỉ thấy ở đó lơ lửng một khối tinh thể đỏ như máu to cỡ nắm tay, bên trong tinh thể giống như có máu đang chảy, nhìn qua hết sức quỷ dị.
“Tích… thứ này đúng là Hoàng Tuyền Huyết Tinh.”
Được Hệ Thống khẳng định không có trá, lúc này Tiêu Thiên mới đưa tay đón lấy huyết sắc tinh thể ở trước mặt. Mà vừa chạm tay vào nó, cánh tay hắn đã lập tức bị đóng băng bởi một luồng năng lượng âm hàn cực kỳ kinh khủng.
“Năng lượng âm hàn thật đáng sợ!” - Đơn giản là bùng nổ đấu khí đem băng tầng trên cánh tay hấn vỡ, Tiêu Thiên vui mừng cất Hoàng Tuyền Huyết Tinh vào balo Hệ Thống rồi nhìn sang phía Yêu Minh, hỏi: “Bây giờ phải làm thế nào mới có thể cứu ngươi ra? Hủy bốn cái xích sắt này à?”
“Không cần!” - Yêu Minh lắc lắc đầu, nói: “Trói buộc ta không phải là những xích sắt này, mà là bốn khối Hoàng Tuyền m Thạch ở đầu dây xích. Chúng mới là nguồn cung những năng lượng âm hàn không ngừng tiêu hao đấu khí trong cơ thể của ta, khiến cho ta luôn luôn ở trong trại thái cực kỳ suy yếu.
Ở chỗ nối của xích sắt với Hoàng Tuyền m Thạch có giấu cơ quan. Ngươi chỉ cần đánh nát nó là được. Xích sắt này mặc dù cũng có chút đặc thù nhưng chưa đủ để giữ được ta.”
“Ừm, ta biết rồi.”
Khẽ gật đầu, Tiêu Thiên di chuyển tới đầu kia của xích sắt tìm tòi một lát, quả nhiên phát hiện những xích sắt này được cắm thật sâu vào bên trong một sơn thạch nhỏ màu đen. Nói là nhỏ thực ra chỉ là nhỏ so với quả núi lớn bên ngoài thôi, còn sơn thạch đen này cũng cai tới cả chục mét, bên trong ẩn chứa năng lượng âm hàn cực lớn. Có tám loại dị hỏa hộ thân như Tiêu Thiên còn nhịn không nhịn được phải rùng mình một cái.
“Hoàng Tuyền m Thạch này ngươi cần không, Hệ Thống?”
“Tích… miễn là thứ tỏa ra năng lượng thì bản Hệ Thống đều cần.”
“Vậy cái này giao cho ngươi rồi.”
“Tích… được.”
Đã có người cõng nồi, Tiêu Thiên cũng chẳng ngần ngại gì mà không bơi qua bơi lại vài vòng bốn khối đá lớn, mỗi nơi dừng lại năm giây cho Hệ Thống thu hoạch, sau đó mới bơi lùi ra xa.
“Ta xong rồi, ngươi làm gì làm đi.”
“X-Xong… xong rồi sao!?” - Thấy thứ quỷ quái nhốt mình trăm năm bị người ta “sờ” một cái liền không có, khóe miệng Yêu Minh không khỏi co giật: “Hoàng Tuyền m Thạch trải qua năng lượng âm hàn tôi luyện vô số năm đã sớm cứng rắn đến mức không thể phá vỡ. Cho dù ta khôi phục thực lực cũng khó có thể làm được điều đó. Vậy mà hắn…”
“Ngươi nhanh lên chúng ta còn rời khỏi đây. Phong ấn này do Yêu Khiếu Thiên bày ra, chúng ta phá nó hắn nhất định sẽ có cảm ứng a!”
“A! À, ta biết rồi!
…
Trong khi Tiêu Thiên và Hệ Thống liên hợp phá vỡ phong ấn cho Yêu Minh, thì cùng lúc đó tại một tòa cung điện rộng lớn ở Minh Xà địa mạch cũng đang vô cùng náo nhiệt. Phần lớn thủ lĩnh của các bộ lạc Xà Nhân đều tụ tập ở đây, tiếng trò chuyện cười nói vang vọng khắp đại điện.
Ngồi trên vương tọa cáo nhất trong đại điện là một hắc y nam tử. Người này có chút anh tuấn nhưng giữa trán lại lộ ra vẻ lạnh lùng âm u không thể che giấu được. Hai mắt hắn khép hờ, thỉnh thoảng mới mở ra, bên trong lập lòe ánh sáng giống như một con rắn độc có thể nháy mắt cướp đi sinh mệnh của người khác chỉ bằng một vết cắn khiến người ta ớn lạnh trong lòng.
Ở bên cạnh nam tử, hai nữ tử dáng người xinh đẹp đang cẩn thận vuốt ve thân thể hắn. Mà bàn tay của nam tử cũng không ngừng di động trên thân thể của hai nữ tử kia, làm cho ánh mắt họ thêm vài phần mê ly, nhìn qua cực kỳ quyến rũ.
“Hả!?” - Đột nhiên, đôi mắt đang khép hờ của hắc y nam tử bỗng mở ra, ẩn ẩn có vẻ khiếp sợ: “Phong ấn… vỡ rồi?”
“Tộc trưởng, làm sao vậy?” - Ở phía dưới nam tử, một lão già mang trên vai một con rắn độc màu tím hồng khẽ nhíu mày hỏi.
“Phong ấn trấn áp Yêu Minh bị phá rồi!” - Sắc mặt của hắc y nam tử trở nên u ám, cả người bất chợt đứng bật dậy. Đồng thời, một thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai lão già kia.
“Cái gì!? Làm sao có thể như thế được?” - Nghe thế, sắc mặt lão già liền thay đổi, nhưng hắn cũng vội vàng thu liễm cảm xúc, ánh mắt khẽ liếc các trưởng lão và thủ lĩnh các bộ lạc ở trong đại điện, thấy bọn họ dường như không để ý bên này lắm mới thấp giọng truyền âm lại: “Ngươi mau qua đó xem sao đi. Đừng để cho Yêu Minh trốn thoát, bằng không chúng ta xong đời cả lũ. Ta ổn định ở đây xong sẽ nhanh chóng tới giúp ngươi.”
“Yên tâm! Ta sẽ không cho hắn có cơ hội trở mình đâu!” - Hắc y nam tử trầm mặt đáp, sau đó thân hình khẽ động liền quỷ dị biến mất khỏi vương tọa.
“Ha ha, có trưởng lão đến bẩm báo công việc, tộc trưởng đi gặp rồi. Mọi người cứ tiếp tục đi!”
…
Keng! Choang!
Sợi xích sắt cuối cùng vỡ tan, Tiêu Thiên lập tức khẽ vung tay lên bắn ra một luồng nhu kình đỡ lấy Yêu Minh đang lảo đảo sắp ngã.
“Ngươi vừa mới thoát ra, đấu khí trong cơ thể gần như khô kiệt. Tiếp theo giao cho ta đi.”
“Ha ha, thật không ngờ Yêu Minh ta còn có thể chịu đựng được đến ngày này. Tiểu bằng hữu, không biết ngươi tên là gì?” - Mặc dù thân thể cực kỳ suy yếu nhưng lúc này Yêu Minh thật sự rất hưng phấn. Ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thiên, cười to hỏi.
“Gọi ta Vô là được.”
“Vô… tiểu hữu, cả đời Yêu Minh sẽ không quên đại ân cứu mạng lần này. Chỉ cần ta có thể báo thù xong, ngày sau ngươi có việc cần nhờ, cho dù dốc hết toàn bộ lực lượng của tộc Cửu U Địa Minh Mãng, ta cũng sẽ giúp ngươi!”
Nghe được lời này, Tiêu Thiên chỉ mỉm cười không đáp. Hắn có thể cảm nhận được Yêu Minh cảm kích không giả, nhưng chủ yếu là do oán hận rất lớn của hắn đối với Yêu Khiếu Thiên và ràng buộc linh hồn tạo thành mà thôi, cho nên cũng chẳng tin tưởng lắm.
Póc!
“Trước tiên dùng đan dược khôi phục một ít đấu khí đi. Nơi này không thể ở lâu, nên nhanh chóng rời khỏi. Chờ khi nào khôi phục được thực lực rồi hãy tính tới chuyện đi tìm Yêu Khiếu Thiên.”
“Ừ! Vô tiểu hữu nói đúng!” - Yêu Minh gật đầu, cũng không khách khí trực tiếp nuốt cả lọ đan dược vào bụng. Hắn biết với trạng thái bây giờ của hắn, căn bản không phải là đối thủ của Yêu Khiếu Thiên.
“Đi!” - Thấy Yêu Minh đã hoàn toàn thoát khỏi xích sắt, Tiêu Thiên vung tay lên, mang theo Yêu Minh, sau đó nhanh chóng thi triển Thần Uy đem cả hai người kéo vào dị không gian rời khỏi đáy U Minh Hoàng Tuyền.
Mà ngay khi hai người rời đi chưa lâu, chỉ thấy từ phía trên mặt nước bỗng nhiên xuất hiện một bóng người lao xuống nhanh như ngư lôi thẳng tới nơi từng giam cầm Yêu Minh.
“Khốn kiếp!”
Nhìn bốn sợi xích sắt đã đứt thành từng đoạn nhỏ rơi lả tả trên đất, bóng người kia cũng không tức giận hay la hét, gầm thét gì, chỉ là ánh mắt âm trầm cùng nắm đấm siết chặt đã đủ nói rõ hắn đang vô cùng tức giận.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 467: thu hoạch phong phú
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 467: Thu hoạch phong phú
Danh Sách Chương: