Trở về từ Cửu U Hoàng Tuyền, Tiêu Thiên cũng không dùng Tứ Chi Đạn/Dalet hồi phục cho Yêu Minh hay mang hắn theo bên người, mà thay vào đó là bố trí cho vị Đấu Thánh này nghỉ ngơi ở một ngôi làng hẻo lánh sâu trong rừng như một cao thủ ẩn cư.
“Tích… ký chủ thực sự an tâm bỏ mặc một trợ lực lớn như vậy ngoài tầm kiểm soát sao?”
“Chứ ta có thể làm gì khác bây giờ?” - Tiêu Thiên lắc đầu thở dài: “Tốn mấy trăm năm tuổi thọ để khôi phục thực lực cho hắn không cần bàn lại, mà mang theo về Diệp Viện hay dẫn đi lòng vòng trong bối cảnh bản thân vẫn đang bị truy nã toàn lục địa rõ ràng là không khôn ngoan… ủa!?”
Đang nói, Tiêu Thiên nhiên dừng lại, hai hàng lông mày nhướng lên đầy kinh ngạc: “Hôm nay Hệ Thống ngươi lại chủ động hỏi chuyện ta luôn cơ à?”
“Tích… cần phải ngạc nhiên như vậy à?”
“Sao không!? Tính ra chúng ta đi cùng nhau cũng hơn ba mươi nồi bánh chưng rồi, nhưng đây thực sự là lần đầu tiên ngươi chủ động mở đầu một cuộc đối thoại đấy.”
“Tích… đúng vậy nhỉ. Mà, dù sao thì ký chủ cũng nên nhanh một chút tính phương án thu hoạch thêm dị hỏa đi. Bật mí với ký chủ là từ bây giờ bản Hệ Thống sẽ cần ít nhất ba loại dị hỏa mới có thể tiếp tục lên cấp, đương nhiên phần thưởng khi lên cấp ngoài tuyến tính như đã từng thì cũng sẽ có thêm một vài bất ngờ “nho nhỏ” khác nữa.”
Nghe bí mật vừa được Hệ Thống bật mí, Tiêu Thiên cảm thấy không biết nên vui hay nên buồn. Vốn chẳng cần phần thưởng gì đó thì hắn vẫn luôn đặt việc thu thập dị hỏa lên hàng đầu, nhưng mười lăm loại dị hỏa còn lại tất cả đều nằm trong tay các Thánh Nhân hoặc thế lực có Thánh Nhân chống lưng. Chỉ bằng những gì cá nhân hắn và Tề Thiên Cung đang có trong tay, nói thì dễ chứ làm lại không.
“Mà, nghĩ lại thì Cthulhu đã không còn bám theo ta nữa, Lilim cũng sớm từ bỏ ý định “mách mẹ” trả thù ta rồi. Đã vậy ta còn vội vội vàng vàng cái gì nữa nhỉ?” - Tính tới tính lui, Tiêu Thiên bỗng nhiên nhận ra mình… dường như đã tìm thấy mục đích sống hắn từng mơ ước rồi.
Tiền tài phủ phê, nghề nghiệp có; thực lực chưa phải quá cao nhưng trong tay sở hữu một thế lực không hề tệ; hồng nhan tri kỷ thậm chí tới vài người; và quan trọng hơn cả là chẳng ai biết hắn thực sự là ai. Nếu bây giờ Vô đại nhân rửa tay gác kiếm về quê ở ẩn, vậy chẳng phải cuộc sống bình thường hắn hằng mong đã ở ngay đây rồi hay sao?
“Ước gì điều đó là sự thật a!”- Tự mình nghĩ xong Tiêu Thiên lại từ mình lắc đầu cười trừ: “Tử Nghiên chưa được công nhận là Long Hoàng chân chính, Tây Bắc địa vực vẫn còn bị người ta nhòm ngó, lời hứa giúp Toa Toa trở thành Cửu Thải Thôn Thiên Mãng cũng chưa thực hiện được, ấy là chưa nói đến lệnh truy nã của tộc Cửu U Địa Minh Mãng v.v. rất nhiều thứ còn dang dở. Hiện tại vẫn chưa phải là lúc để nghỉ ngơi.”
Hít sâu, thở dài một hơi, ánh mắt Tiêu Thiên lần nữa khôi phục vẻ kiên định: “Từng bước, từng bước một vậy. Hiện tại bước tiếp theo là... Đan Hội!”
. . .
Thánh Đan Thành.
Đây là một quảng trường có quy mô cực kỳ hoành tráng, đến nỗi làm người ta rung động khi nhìn vào. Xung quanh nó là một biển người chen chúc không thấy điểm cuối, phát ra âm thanh ầm ầm như sấm dội rung trời, tựa như tiếng rít gào điên cuồng của Cự Long vang dội mãi không ngớt. Dưới ảnh hưởng của sóng âm thanh này, thậm chí những đám mây cao tít trên tầng không cũng tựa hồ như bị đánh tan ra thành từng mảnh vụn tung tóe khắp nơi.
Giữa không trung của quảng trường có một bình đài khổng lồ được xây dựng từ đá cứng lơ lửng. Đây cũng chính là tiêu điểm nơi ánh mắt toàn trường dồn vào, cũng chính là nơi diễn ra trận giao phong cuối cùng của Đan Hội lần này.
Trải qua mấy ngày mê man chìm đắm trong không khí của Đan Hội, hôm nay không thể nghi ngờ chính là ngày làm cho sự cuồng nhiệt của mọi người lên đến đỉnh điểm. Thời khắc này là lúc Đan Giới được mở cửa, chỉ có những Luyện Dược Sư tiến ra từ bên trong mới có đủ tư cách tiếp tục thi thố tài nghệ ở Đan Hội năm nay.
Sơ qua một chút về Đan Giới. Thì nội dung vòng thi liền trước đây chính là yêu cầu các thí sinh phải tiến vào Đan Giới, một tiểu không gian do Đan Tháp làm chủ, để tự mình thu thập dược liệu cho phòng thi tiếp theo ngày hôm nay. Bên trong cho phép tranh đấu nên rất nhiều người vào được ra không được. Ai đủ may mắn và thực lực ra được đương nhiên sẽ nhận vạn chúng chú mục, ngược lại sẽ chỉ còn là đá lót đường mà thôi.
Trở lại với quảng trường Thánh Đan Thành.
Bầu không khí toàn trường lúc này đã sôi sục đến cực điểm. Vô số ánh mắt nhìn không ngừng chằm chằm vào cánh cửa cực lớn bằng nham thạch đen bóng giữa bình đài đang vặn vẹo thành những hình dạng quái lạ do không gian xung quanh nó dao động quá mạnh mẽ. Đây chính là nơi duy nhất để ra khỏi Đan Giới. Không lâu nữa, những nhân vật phong vân nhất Đại Hội năm nay đều sẽ đi ra từ đây.
Trên một chỗ ngồi thật cao trong quảng trường, ánh mắt Hân Lam và tộc nhân Diệp Gia đều chăm chú nhìn vào cửa không gian khổng lồ kia, sắc mặt lộ vẻ căng thẳng khẩn trương. Mặc dù rất tin tưởng năng lực của Mộc Ánh Tuyết, nhưng đối với sự canh tranh thảm liệt trong Đan Giới, bọn họ làm Trưởng lão Đan Tháp nhiều năm cũng biết được lốm đốm.
“Khà khà, không cần phải lo lắng quá mức. Mấy ngày nay đã có rất nhiều thí sinh bóp nát Không Gian Thạch cứu hộ để thoát ra ngoài. Nếu Mộc cô nương đi ra rồi thì tất nhiên sẽ đến tìm chúng ta.” - Gia chủ Diệp Gia, Diệp Trọng thấy mọi người quá căng thẳng bèn cố cười cười an ủi một câu, chỉ là nghĩ lại thấy lời này có vẻ không ổn liền cười khan chữa cháy: “Với bản lĩnh của Mộc cô nương, muốn thông qua ải thứ hai này hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu, ha… ha… ha…”
Đối với mấy câu an ủi của cha mình, Hân Lam cũng không biết đáp sao cho phải, cuối cùng dứt khoát làm như không nghe thấy, ánh mắt lo lắng không dứt bất giác liếc về chiếc trống bên cạnh.
“Lão sư bận gì mà mấy ngày nay không tới nổi một lần…”
Đang lúc nàng lẩm bẩm trong cổ họng thì mỹ mâu lại nhanh chóng chuyển xuống giữa sân. Ở đó, cánh cửa không gian khổng lồ tại trung tâm quảng trường đột nhiên tràn ra dao động kịch liệt một cách bất thường.
“Không gian đại môn mở rồi!”
Không gian chỉ dao động trong chốc lát, trong biển người đông ngút mắt nhất thời dấy lên tiếng hoan hô rung trời. Vô số ánh mắt nóng bỏng thoáng cái đã dời đến cánh cổng không gian.
Dưới ánh mắt soi mói của toàn trường, không gian bên trong cửa lớn dao động càng ngày càng kịch liệt, từng bóng người rốt cục cũng chậm rãi bước ra, đặt chân lên nền đá của quảng trường trong những tiếng hoan hô vang dội.
Nhìn những người dự thi thành công đi ra này, trên khán đài chợt vỡ òa thành những âm thanh cổ vũ đinh tai nhức óc. Có thể tiến đến giai đoạn này, trên cơ bản đã được tính là những Luyện Dược Sư nổi bật trên toàn bộ đại lục rồi. Kể cả hiện tại có bỏ cuộc, bọn họ cũng sẽ được những thế lực lớn mời chào làm thượng khách.
Theo sau những bóng người tiến ra ngày càng đông từ cửa lớn không gian là âm lượng của những tiếng hoan hô ngày càng tăng, đến nỗi quảng trường khổng lồ như thế dưới ảnh hưởng của sóng âm cũng dường như mơ hồ rung chuyển nhè nhẹ.
Từng người, từng người nối đuôi nhau đi ra. Có người cười tươi, kẻ ủ rũ; người lành lặn, kẻ bị thương; nhưng dù cho đám người Diệp Gia có tìm đỏ mắt vẫn không hề thấy bóng dáng của Mộc Ánh Tuyết đâu. Điều này xảy ra khiến khuôn mặt vốn đã gượng gạo của bọn họ nháy mắt liền trở nên càng khó coi.
Quan trọng hơn là, nếu Mộc Ánh Tuyết xảy ra chuyện ngoài ý muốn trong Đan Giới, thật khó tưởng tượng được Tiêu Thiên sẽ điên cuồng đến mức độ nào. Nghĩ tới việc hắn bằng sức một người thổi bay nửa cái Hài Cốt Sơn Mạch, thậm chí chỉ cần nói hai câu liền bình định Long Tộc nội loạn, đồng thời đẩy Tử Nghiên lên làm Long Hoàng, Hân Lam bất giác lạnh lẽo trong lòng.
Như đã nói, bên trong Đan Giới cho phép tranh đấu, cho nên kẻ địch lớn nhất kỳ thực không phải ma thú, mà chính là những người dự thi khác. Để có thể tăng tỷ lệ thành công của bản thân nhiều hơn nữa, một số người có thực lực mạnh mẽ sẽ không ngại xuống tay hạ sát thủ với những người bọn họ cho rằng có khả năng tạo thành nguy cơ.
Trong khi những nơi khác đều phát ra tiếng hoan hô rung trời thì chỉ có khu vực Diệp Gia bên này lại hoàn toàn yên tĩnh. Một bầu không khí vô cùng âm trầm bên ngoài, khẩn trương bên trong không ngừng tấn công tâm lý bọn họ.
Thời gian chậm rãi trôi qua. Giữa lúc trong lòng Hân Lam và mọi người Diệp Gia đã hoàn toàn trầm xuống thì cánh cửa không gian cực lớn lại khẽ dao động, một bóng người hơi gầy, toàn thân che phủ trong áo choàng đen, trên mặt đeo mặt nạ màu trắng tinh loại nửa mặt chậm rãi xuất hiện từ bên trong cánh cửa bước vào nền đá của quảng trường.
“Là Mộc cô nương.” - Nhìn thấy bóng người kia, trên mặt Hân Lam nhất thời hiện lên vẻ kinh hỉ khó tả, lúc này vội vàng nói.
Nghe vậy, Đám người Diệp Gia đưa mắt nhìn lại, quả nhiên đã thấy được một dáng người dị thường quen thuộc,lúc này ai nấy đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Ha ha, ta đã nói, lấy thực lực của Mộc cô nương làm sao lại không qua ải thứ hai này được chứ!” - Tảng đá nặng trĩu trong lòng được bỏ xuống, Diệp Trọng mới yên tâm gáy lớn.
Mà đang lúc mọi người bên này thở phào, Mộc Ánh Tuyết mới ra khỏi cửa không gian chợt không dấu vết nhìn lên một nơi cao cao, xa xa trên đầu trời khẽ gật đầu.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 468: đan hội
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 468: Đan Hội
Danh Sách Chương: