Uy áp mênh mông vô bờ trên bầu trời, tiếng sấm trầm thấp vang vọng không ngừng trong không trung. Mây đen dày đặc đè ép làm cho người ta có cảm giác áp lực cực độ.
Tạch! Uỳnh!
Bên trong mây đen dày đặc, một đạo lôi đình màu bạc tựa như Cự Mãng đột nhiên xé rách bầu trời dữ dội lướt xuống, sau đó bị một đạo nhân ảnh phía trên bệ đá đón đỡ. Chợt, đan hương giống như hóa thành thực chất nhất thời tràn ngập mà ra.
“Hahaha, thành công rồi!”
Dưới hàng vạn ánh mắt chú mục vào, chỉ thấy một nam tử có chòm râu ngả bạc ngẩng mặt lên trời cuồng tiếu. Mà trong tay hắn lúc này lại là một viên đan dược to như long nhãn đang chớp ngời những hào quang lóng lánh mê hoặc lòng người.
Đối với việc nam tử này thất thố cười to, mọi người ở đây cũng không ai chỉ trích, ngược lại ánh mắt nhìn về phía hắn còn trở nên càng nóng bỏng. Đan dược cấp bảy quý, kẻ tạo ra đan dược cấp bảy càng quý hơn. Sau ngày hôm nay, mặt mũi và tên tuổi hắn sẽ được toàn bộ đại lục biết đến, tương lai đi đến bất kỳ nơi nào cũng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ của khách quý một cách tuyệt đối.
Hiện giờ đan hội đã đi vào giai đoạn cuối cùng. Trên các khối Phù Không Thạch lúc này cũng chỉ còn ba mươi sáu dược đỉnh vẫn còn tỏa ra nhiệt lượng. Nói cách khác, vẫn còn ba mươi sáu người dự thi cuối cùng đang tỉ mỉ chuẩn bị cho đan dược sở trường nhất của họ.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Ầm!
Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, nơi nào đó trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng tiếng nổ mạnh. Lập tức những người đang có mặt tại hiện trường đều đảo mắt nhìn sang, chỉ thấy một gã trung niên nam tử đang dại người nhìn dược đỉnh trước mặt, nơi đang không ngừng truyền ra mùi cháy khét và sóng năng lượng hỗn loạn. Hiển nhiên là trong quá trình luyện chế đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
“Không có khả năng... Không có khả năng! Chuyện này làm sao có thể!?”
Ánh mắt thẫn thờ nhìn dược đỉnh của trung niên nam tử phút chốc liền vằn vện lên từng tơ máu đỏ tươi. Khổ cực gần hai mươi ngày, đến giờ lại thất bại trong gang tấc. Loại đả kích này đối với hắn mà nói thật sự là quá khó để có thể thừa nhận.
Nhìn thần sắc trung niên nam tử kia, mọi người cũng cảm thấy có một chút tiếc hận, trong lòng thầm than thế sự vô thường. Thất bại trong việc luyện đan cũng không hiếm thấy, nhưng mà ngay tại lúc này thì… chỉ có thể tự trách bản thân mà thôi.
Có người vui, có kẻ buồn; có người thành công tự nhiên cũng sẽ có người thất bại.
Một ngày nháy mắt liền qua. Ba mươi sáu người chỉ còn sót lại bảy cái tên.
Oanh! Ầm!
Mây đen cuồn cuộn, sấm động cửu thiên, đan lôi hiện thế. Dị tượng ngày thường cầu cũng không thấy, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi tại Đan Hội lại xảy ra nhiều đến nỗi người ta cảm thấy có chút nhẵn mặt.
Tuy nhiên, lần này khác biệt.
Trên bầu trời lúc này, chỉ thấy một mảnh Lôi Vân khổng lồ trải rộng gần trăm mét. Càng làm cho người ta cảm thấy khiếp đảm hơn là những Lôi Vân này vậy mà có hai màu xanh lam và bạch ngân.
“Nhị sắc Lôi Vân? Nhìn trời kìa!”
Nhị sắc Lôi Vân hiện thế khiến cả quảng trường đều sôi trào lên. Dù sao đối với rất nhiều người thì đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ nhìn thấy dị tượng trong truyền thuyết này.
Trên đài cao, sắc mặt đám người Huyền Không Tử có chút ngưng trọng nhìn nhị sắc Lôi Vân. Lát sau mới liếc nhìn nhau gật gật đầu: “Đan gia nha đầu này quả nhiên không giống bình thường. Không chỉ luyện ra đan dược cấp tám, mà còn dẫn động nhị sắc Lôi Vân. Tài không đợi tuổi a!”
Đan dược đạt đến cấp tám đã có thể được coi là đứng trên đỉnh kim tự tháp trong Luyện Dược Giới rồi. Về phần người luyện ra đan dược cấp tám, đương nhiên đã có thể vỗ ngực tự xưng Đan Dược Tông Sư, nhận hết nể trọng.
Sau Đan Thần - đại diện của Đan Gia, đến lượt Tào Dĩnh của Tào Gia cũng luyện ra một viên đan dược cấp tám dẫn động nhị sắc Lôi Vân. Trình độ một chín một mười khiến các khán giả điên cuồng gào thét.
Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó.
Tạch! Đùng! Đoàng!
“T-Tam… tam sắc Lôi Vân!”
Nghe được tiếng kinh hô, không ít người đột nhiên cả kinh, vội vàng ngưng thần chăm chú nhìn chằm chằm vào Lôi Vân đang nổi lên trên bầu trời. Chỉ thấy ngoài hai màu sắc xanh lam, bạch ngân dễ thấy như trước đó, dải Lôi Vân mới thành hình này đã bắt đầu dần dần xuất hiện thêm sắc đỏ. Theo thời gian trôi qua, sắc đỏ càng lúc càng nồng đậm, đến cuối cùng không chút thua kém hai màu còn lại, triệt để hình thành ba màu sắc diễm lệ vẫn vũ trường không.
“Là tam sắc Lôi Vân hoàn chỉnh!”
“Đời ta vậy mà được tận mắt chứng kiến tam sắc Lôi Vân, hahaha!”
“Đi một chuyến này thực sự không uổng công!”
“...”
Các khán giả điên cuồng gào thét vì hưng phấn, trong khi đó trên đài cao, ba người Huyền Không Tử lại có chút bất đắc dĩ. Nguyên nhân là bởi bọn họ nhận ra kẻ đang gây náo loạn với tam sắc Lôi Vân kia chính là một cự đầu cùng thế hệ bọn họ gọi Thanh Hoa lão quái.
Mặc dù Đan Hội không hạn chế số tuổi, nhưng một lão đầu mấy trăm tuổi đi so đấu với đám trẻ thì quả thực là có chút kém tự hào.
“Kế tiếp, chỉ còn lại hai người.” - Đôi mắt Huyền Y hội trưởng khẽ chuyển, chợt dừng lại trên thân hai người đều che kín trong áo bào đen, nói.
Nghe vậy, mấy người Huyền Không Tử cũng khẽ gật đầu, chẳng biết vì sao, tâm tư đang tĩnh lặng lại nổi lên chút nhàn nhạt bất an.
Đợi đến khi tam sắc Đan Lôi của Thanh Hoa lão quái thành hình, toàn trường cảm thán một phen, sau đó xoay người trở lại, không hẹn mà cùng nhìn về phía hai Phù Không Thạch cuối cùng. Nơi đó, hai hắc y nhân đang ngồi xếp bằng.
Giữa lúc ánh mắt mọi người đều đang chăm chú quan sát, chợt một trong hai hắc y nhân đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua người còn lại một cái, sau đó mới ném ánh nhìn đầy giễu cợt về phía đám người Huyền Không Tử. Nhận ra ánh mắt của hắn, trong lòng đám người Huyền Không Tử liền trầm xuống.
“Kiệt kiệt kiệt, thật ngại quá, Huyền Không Tử! Xem ra quán quân lần đan hội này tránh không khỏi bị lão phu mang đi rồi, ha ha ha!”
Tiếng cười hạ xuống cũng là lúc hắc y nhân kia cong ngón tay búng ra một đạo cột sáng khủng bố giống như laser xuyên thủng thiên địa, mang theo dao động mênh mông phóng vút lên phía chân trời.
“Mộ Cốt lão nhân!” - Khuôn mặt đang tươi cười của Huyền Không Tử chậm rãi thu liễm lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào thân ảnh hắc y nhân kia, gằn từng chữ.
“Không nghĩ tới hắn thật sự có thể dấu giếm được ba người chúng ta.” - Gương mặt Huyền Y cũng xẹt qua một chút hàn ý, trầm giọng nói.
“Ba vị hội trưởng, bây giờ phải làm như thế nào?” - Sau lưng ba người Huyền Không Tử, một lão giả mặc áo bào màu trắng vội vàng thấp giọng nói.
Thái độ hiện giờ của Mộ Cốt lão nhân nói rõ hắn đến có chuẩn bị. Nếu tiếp tục như thế sợ rằng sẽ thật sự đem ngôi vị quán quân của Đan Hội lần này cướp đi. Đến lúc đó, mặt mũi của Đan Tháp quét sạch vào thùng rác rồi. Dù sao cả đại lục đều biết Đan Tháp và Hồn điện thế như thủy - hỏa, hôm nay bị người của đối phương đạt được vinh quang cao nhất Đan Tháp, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ thành thiên cổ đệ nhất bi - hài kịch a.
Vẻ mặt Huyền Không Tử giờ phút này đã hết sức âm trầm, hai tay nắm chặt. Lát sau mới chậm rãi buông ra, trầm giọng nói: “Trước hết hãy chờ xem đã. Tuy rằng Mộ Cốt lão nhân là người Hồn Điện nhưng hắn cũng là một Luyện Dược Sư đủ điều kiện tham gia Đan Hội. Nếu bây giờ chúng ta vô duyên vô cớ truất quyền dự thi của hắn, Hồn Điện cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, mà danh tiếng Đan Tháp cũng sẽ xấu đi trong mắt thiên hạ.”
“Nhưng mà… chẳng lẽ cứ mặc cho hắn lấy được danh hiệu quán quân sao?” - Lão giả áo bào trắng kia vội vàng la lên.
Huyền Không Tử im lặng không đáp, mà thấy hắn như vậy, lão giả áo bào trắng kia cũng biết khôn ngậm miệng. Hơn ai hết, hắn rõ ràng trong lòng Huyền Không Tử lúc này đã ngập tràn lửa giận rồi.
Bên cạnh, Huyền Y và Thiên Lôi Tử liếc nhau một cái, cũng từ trong mắt đối phương nhìn ra một chút hàn ý. Bị tập kích một cú này, ba người bọn họ đều bất ngờ. Về phần đặt lòng tin vào hắc y nhân còn lại, không cần nghĩ. Chưa nói tới khả năng hắn và Mộ Cốt lão nhân quen nhau, thì chỉ riêng sóng năng lượng truyền ra từ dược đỉnh hình vuông kỳ lạ kia không qua nổi cấp tám thôi đã đủ để bọn họ xem thường rồi chứ ở đó mà hy vọng.
“Ha ha ha…” - Trên Phù Không Thạch, Mộ Cốt lão nhân nhìn dị tượng trên bầu trời dần hình thành bốn loại màu sắc phía trên Đan Lôi, lúc này tư tưởng mới hoàn toàn buông lỏng, không chút e dè mà đắc ý cất tiếng cười lớn, quanh quẩn ở không gian xung quanh.
“Ha ha ha! Huyền Không Tử, lão phu đã từng nói qua, vị trí quán quân Đan Hội lần này chạy không khỏi tay Hồn Điện ta! Ngươi nhìn xem, điều đó sắp thành sự thật rồi kia, ha ha ha!”
Tiếng cười lớn của Mộ Cốt lão nhân vừa dứt, bầu không khí xung quanh liền nổ tung như bị người ta ném xuống một quả bom hạng nặng, làm cho vô số người phải giật mình thảng thốt.
“Hồn Điện!? Người của Hồn Điện vậy mà luyện ra tứ sắc Lôi Vân giữa Đan Hội do Đan Tháp tổ chức?”
“Vinh quang cao nhất của Đan Tháp, lại bị Hồn Điện đoạt mất! haiz…”
“Lần này Đan Tháp thật đúng là bị Hồn Điện hung hăng đem dẫm đạp dưới chân a! Nói không chừng khi việc này qua đi, địa vị Đan Tháp trong lòng một số Luyện Dược Sư sẽ sứt mẻ mất thôi.”
“...”
Nghe được tiếng bàn luận xôn xao trên quảng trường, sắc mặt phần lớn Luyện Dược Sư của Đan Tháp sắc mặt đều trở nên rất khó coi, nhưng vào thời điểm này, bọn họ lại không thể nói gì, chỉ có thể đem tức giận cùng sợ sệt đè nén ở trong lòng.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 470: đan hội
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 470: Đan Hội
Danh Sách Chương: