Thân là một trong Đan Tháp Ngũ Đại Gia Tộc, Diệp Gia dù bị đối xử tệ bạc suốt những năm xuống dốc gần đây, nhưng nói gì thì nói, bọn họ và Đan Tháp vẫn là bầu ơi thương bí cùng. Nhìn thấy cảnh Mộ Cốt lão nhân nhân danh Hồn Điện đến chà đạp danh dự Đan Tháp, các tộc nhân Diệp Gia cũng không cam lòng. Đáng tiếc, lực bất tòng tâm.
Tuy nhiên, Hân Lam thì không như vậy.
“Mộc tỷ tỷ! Xin ngươi hãy xuất toàn lực đi!” - Nàng còn một tia hy vọng, một nơi để bấu víu vào, một niềm tin từ phía sâu trong nội tâm bộc phát ra hóa thành tiếng hô lớn át cả tiếng sấm của tứ sắc Lôi Vân đang vang vọng trường không.
Đột nhiên xuất hiện tiếng hét vang vọng ở cuối chân trời, sau đó là vô số ánh mắt nhìn về phía đài khách quý của Diệp Gia, chỉ thấy ở đó có một thân ảnh gầy gò đang đứng đỏ cả mặt hét lên. Người này chính là Hân Lam.
“Ha ha ha, ra tay toàn lực!? Bây giờ đừng nói là kẻ giấu đầu lòi đuôi này, cho dù lão Thiên có đích thân ra tay lão phu cũng chẳng để vào mắt, ha ha ha!” - Mộ Cốt lão nhân nghe vậy cũng ngẩn ra, chợt không nhịn được ngửa đầu cười lớn đầy châm chọc.
Chỉ là chưa cười được mấy giây, trong lòng lão đã đột nhiên nhảy dựng, ánh mắt bất giác chuyển hướng nhìn về phía Tiểu Y Tiên, người lúc này đã bất thình lình vén mũ trùm đầu của mình xuống, để lộ ra dung nhan trẻ trung, xinh đẹp nhưng lạnh lùng cự nhân ngoài ngàn dặm.
“Tuyết nhi, ta không vừa mắt Hồn Điện, càng ghét mấy kẻ gáy sớm. Nên là… ngươi biết phải làm gì rồi chứ?”
“Vâng, chủ nhân.”- Trong lòng cung kính đáp lại lời phân thân Song Sinh Quỷ của Tiêu Thiên, ngoài mặt Mộc Ánh Tuyết lại lạnh nhạt phất tay ngọc thẳng lên bầu trời.
Hành động này vừa ra, chợt thấy chiếc nắp tròn vo của Chân Thiên Trấn Địa Lộ bị cường lực thổi bật tung lên, từ bên trong thân đỉnh hình vuông nhất thời bắn ra... hai viên đan dược một trắng toát, một đen thui.
Một lần duy nhất luyện ra hai viên đan dược khác nhau hoàn toàn đã là chuyện lạ, nhưng vụ việc xảy ra sau đó còn khiến từ khán giả, tới trưởng lão, tới hội trưởng v.v. tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường đều há hốc mồm chết lặng.
Chỉ thấy viên đan dược màu bay ra khỏi dược đỉnh xong cứ thế lơ lửng giữa trời, còn viên đan dược màu đen lại… bay thẳng lên Lôi Vân phía trên đầu Mộ Cốt lão nhân, sau đó… không có sau đó nữa.
Lôi Vân cuồn cuộn cứ thế bị cái “hố đen” chưa lớn bằng nắm tay kia hút sạch sành sanh không còn một chút dấu vết, chỉ trong nháy mắt.
“Cái này…”
“Ch-Chuyện gì vừa xảy ra?”
“L-Lôi Vân đâu? Lôi Vân đâu rồi!?”
“...”
Có người nghẹn họng trân trối, kẻ khác nhịn không được ngơ ngác lẩm bẩm, riêng cá nhân Mộ Cốt lão nhân thì hai con ngươi co rụt lại lắp bắp kinh hãi. Vốn không tin mình có thể bại, nhưng tình huống “không có khả năng” đến nỗi người ta mặc định quên mất lại xảy ra khiến hắn ngẩn người như chôn chân tại chỗ.
“Đan dược cũng như tu luyện giả, mạnh đến trình độ nhất định sẽ có khả năng tổn thương thiên hòa, cho nên Thiên Địa phải đưa ra Lôi Kiếp như một cách thử thách để hạn chế bớt những “khả năng” ấy, đồng thời cũng là một loại tưởng thưởng cho những người thực sự xứng đáng vượt qua được nó.
Ma Thú không độ kiếp không thể hóa hình, Đấu Tôn không độ kiếp không thể nhập Thánh, tương tự, đan dược không độ kiếp không thể thành hình. Hay nói ngắn gọn là, không được độ qua Kiếp Vân thì đan dược cấp tám của ngươi thành rác rồi, Mộ Cốt lão bất tử.”
Giọng nói trầm thấp, chậm rãi, không mang theo bất kỳ cảm xúc gì, nhưng lại như tiếng hồng chung đánh thẳng vào linh hồn tất cả mọi người đang có mặt tại hiện trường gọi bọn họ tỉnh lại từ dị tượng trên bầu trời.
Ngoảnh đầu nhìn về nơi âm thanh phát ra, chỉ thấy trên ghế khách quý luôn bỏ trống trong doanh địa Diệp Gia chẳng biết từ lúc nào đã ngồi đó một nam tử đeo mặt nạ loại nửa mặt đang lười biếng ngả lưng, nghiêng đầu, đôi mắt đỏ tươi các vòng tròn đồng tâm cùng sáu dấu phẩy kỳ dị như Thần Minh đang lạnh nhạt nhìn xuống nhìn xuống chúng sinh.
“Ng-Ngươi… ngươi là ai…” - Mộ Cốt lão nhân run rẩy hỏi.
Câu hỏi này giống như nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người, không một ai phát ra bất kỳ âm thanh gì, đến nỗi Thiên Địa đều tĩnh lặng chờ câu trả lời.
“Ta là… Vô của Tề Thiên Cung, hôm nay cố ý đến đây để xem cái gọi là Đấu Khí đại lục đệ nhất thịnh hội.” - Vừa nói, ánh mắt Tiêu Thiên vừa đảo qua vị trí các thiên tài của Đan Tháp Ngũ Đại Gia Tộc, vô tình hay cố ý dừng lại trên người Đan Thần và Tào Dĩnh một chút, sau đó mới cười nhạt nói tiếp: “Cũng có một vài mầm non xem như đào tạo được, nhưng nhìn chung thì vẫn không tránh khỏi hai chữ… thất vọng.”
“Ngươi… ngươi là cái thá gì!?”
“Thứ giấu đầu lòi đuôi, ở đâu ra nói nhảm!”
“Tề Thiên Cung là gốc rạ nào? Chưa bao giờ nghe tên!”
“...”
“Quỳ xuống!!!”
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
Vẫn thái độ lười biếng, vẫn giọng nói lạnh nhạt, nhưng kẻ tự xưng Vô của Tề Thiên Cung vừa mở miệng một câu liền khiến hàng trăm người đang gân cổ lên chửi bới hắn lập tức… quỳ xuống!?
Tràng cảnh cực kỳ quỷ dị. Và càng quỷ dị hơn khi mà…
“Ta… làm sao…”
“Cơ thể ta… tự cử động…”
“Mẹ kiếp… đứng lên… cho ta…”
“...”
...nạn nhân của hắn trước không đau, sau không thương, trong quá trình vẫn hoàn toàn tỉnh táo, nhưng quỳ chính là quỳ, mà còn chưa dừng lại ở đó.
“Dập đầu!”
Cốp! Cốp! Cốp! Ầm! Ầm!
Từ trên cao nhìn xuống đám người đang quỳ dưới đất không ngừng dập đầu tới máu me be bét đầy mặt, Tiêu Thiên không mặn không nhạt nói: “Ta chẳng là cái thá gì cả, nhưng ta có thể giết chết các ngươi ngoài ngàn dặm chỉ bằng một câu nói.
Ta giấu đầu lòi đuôi, nhưng ta có thể giết chết các ngươi ngoài ngàn dặm chỉ bằng một câu nói.
Tề Thiên Cung vô danh, nhưng ta thích thì ta có thể giết chết các ngươi ngoài ngàn dặm chỉ bằng một câu nói.
Mở mắt ra nhìn cho kỹ xung quanh. Ở đây không thiếu Đấu Tôn đỉnh phong, thậm chí bán Thánh cũng có mấy vị còn chưa ai lên tiếng. Các ngươi là cái thá gì thái độ với ta? Hả!?”
Từng câu từng chữ vang vọng, kết hợp với hình ảnh hàng trăm người cứ thế điên cuồng dập đầu khiến tình cảnh tại quảng trường Thánh Đan Thành quỷ dị hơn bao giờ hết.
Trên đài cao, ba vị cự đầu Đan Tháp khẽ liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương sự kinh ngạc. Bọn họ không biết Tiêu Thiên là ai thật, nhưng ba chữ Tề Thiên Cung gần đây mới được tân Long Hoàng tuyên bố kết minh trọn đời với Long Tộc thì bọn họ có nhớ, cho nên mới quyết định im lặng xem kỳ biến.
Hiện tại cái kỳ biến này, quả nhiên là đủ kỳ dị.
“Thần Định Chân Ngôn Thuật a! Thật mẹ nó bá đạo.” - Tự mình làm mà tự mình còn thấy sợ hãi, Tiêu Thiên chờ cho đám người bên dưới dập đầu thêm mấy cái, sau đó cảm thấy thị uy thế đủ rồi, tiếp tục nữa sẽ ra án mạng không cần thiết, lúc này mới lần nữa biếng nhác nói: “Được rồi, dừng lại đi!”
Đám người bên dưới vừa được hắn hạ lệnh liền ngừng dập đầu, thân thể cũng không phục khả năng kiểm soát như cũ. Chợt người ngất, kẻ khóc, vài tên thậm chí còn một mặt sợ hãi gào lên mấy tiếng khó nghe đại loại là “ma quỷ, ác ma” gì đó rồi chạy đi mất tích.
“Vừa rồi không cẩn thận dạy dỗ mấy kẻ có mắt như mù ảnh hưởng Đan Hội, mong ba vị Hội trưởng thứ lỗi.” - Nói, Tiêu Thiên khẽ gật đầu về phía Mộc Ánh Tuyết: “Tuyết nhi, ngươi tiếp tục đi.”
Cây gậy đi trước rồi, củ cà rốt cũng phải theo sau tránh tổn thương hòa khí.
“Vâng, chủ nhân.” - Cung kính khom người với Tiêu Thiên một cái, Một Ánh Tuyết lần nữa vung tay lên, nhưng lần này là để hút viên đan dược đen trước đó “ăn” sạch Lôi Vân của Mộ Cốt lão nhân trở về: “Hai viên Tân Dược này màu đen gọi Lôi Lệ Đan, màu trắng gọi Phong Hành Đan. Khi đứng riêng lẻ thì cả hai đều chỉ là cấp bảy đỉnh phong có tác dụng cung cấp lượng lớn đấu khí đơn hệ phục vụ tu luyện và chiến đấu.
Tuy nhiên, nếu được cùng một người sử dụng cùng một lúc, thì tác dụng của Lôi Lệ và Phong Hành hai loại Tân Dược riêng biệt sẽ hòa lại với nhau trở thành một loại Tân Dược cấp tám hoàn toàn mới gọi Lôi Lệ Phong Hành Tán. Tác dụng trong vòng ba mươi phút “ôn hòa” cung cấp một lượng đấu khí song hệ Phong - Lôi tương đương tổng sản lượng của một nhất tinh Đấu Thánh. Không để lại bất kỳ di chứng gì.
Ngoài ra, không như đan dược khác sẽ chậm rãi mất đi dược lực của nó bất kể cách bảo quản, Lôi Lệ Đan và Phong Hành Đan đều có khả năng tự hấp thu thiên địa linh khí để bổ sung chính mình, thậm chí trong điều kiện thích hợp chúng còn có thể tiến hóa lên thành đan dược cấp tám, cấp chín, thậm chí cấp mười.”
“Không… không thể nào!”
Thanh âm ai đó la lên thất thố khiến mọi người đang nghe say sưa đều bị giật mình. Liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy đó là một trung niên đại hán tóc hoa râm, thân hình lực lưỡng.
“Người này là… Lôi tôn giả của Phong Lôi Các!”
Cả Phong Lôi Các và Lôi Tôn Giả đều khá nổi danh tại Trung Châu nên không khó để người khác nhận ra, đồng thời cũng đoán được lý do hắn thất thố đến vậy.
Còn nhớ ngày đó Lôi tôn giả được Wanda ném cho một mặt lệnh bài chữ Thiên, đồng thời hẹn Đan Hội có mặt diện kiến Cung chủ Tề Thiên Cung. Hắn vốn không muốn đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ rằng đi xem Đan Hội cũng không tệ lắm nên mới có mặt tại đây. Chỉ là đến rồi lại nhịn không được có chút thất vọng, và cả tự mắng bản thân ngu ngốc khi Đan Hội kết thúc tới nơi mà còn chưa thấy tên Cung chủ gì đó đâu. Thế nhưng chỉ ít phút vừa qua thôi nhận thức của hắn đã hoàn toàn quay ngoắt 180 độ.
Và quan trọng hơn cả là, nếu Lôi Lệ Đan cùng Phong Hành Đan thực sự có khả năng tiến hóa, Phong Lôi Các hoàn toàn có thể xem chúng như chí bảo tới bồi dưỡng, biết đâu sau này sinh ra Bảo Đan, thậm chí Đế Đan chưa biết chừng a.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 471: đan hội
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 471: Đan Hội
Danh Sách Chương: