“Khụ! Xin lỗi, là ta thất thố.” - Thấy mọi người cứ nhìn mình chằm chằm, Lôi tôn giả cũng cảm thấy không có ý tứ, lúc này ho khan một tiếng rồi chậm rãi ngồi xuống ghế trở lại. Chỉ là ánh mắt cứ thế trợn tròn nhìn chòng chọc về phía Lôi Lệ - Phong Hành hai viên Tân Dược đang lơ lửng trên bầu trời đã nói rõ trong lòng hắn chẳng hề bình tĩnh.
“Tiếp tục đi, Tuyết nhi.”
“Vâng, chủ nhân.” - Ngoan ngoãn gật đầu với Tiêu Thiên một cái, đoạn Mộc Ánh Tuyết xoay người về phía ba vị Hội trưởng Đan Tháp nói: “Bên cạnh hai tác dụng riêng - chung và đặc tính tự trưởng thành như đã trình bày ra, thì Lôi Lệ Phong Hành Tán còn có khả năng hấp thu Lôi Vân như các vị đã thấy. Điều này không chỉ giúp người luyện đan an toàn, mà còn đưa tới hiệu quả tương tự như lôi đình luyện thể, nhưng là Lôi Kiếp và quan trọng nhất là nó an toàn cho người sử dụng.
Trên đây là ba tác dụng chính của Lôi Lệ Phong Hành Tán. Ngoài ra nó còn một vài tác dụng nhỏ khác nữa sẽ phát huy công hiệu tùy theo người sử dụng là ai.”
Mộc Ánh Tuyết nói xong rồi, nhưng toàn trường vẫn im thin thít như khi nàng đang trình bày. Nguyên nhân đơn giản là bởi những gì vừa được chiếc miệng nhỏ nhắn kia phát ra nghe sao mà khó tin quá.
Hai viên đan dược cấp bảy đỉnh phong, dùng chung phát huy công hiệu của đan dược cấp tám; không sử dụng cũng không bị hết hạn, ngược lại càng ngâm lâu càng mạnh; cuối cùng còn đen Lôi Kiếp người ta sợ như sợ cọp biến thành thủ đoạn luyện thể cấp cực cao, vẫn là an toàn tuyệt đối.
Mỗi một tác dụng nghe thôi đã thấy ảo ma, vậy mà ở đây lại một lần xuất hiện cả ba chỉ trong cùng một viên… à không, là một cặp Tân Dược.
“Xin hỏi vị… Mộc cô nương này, ngươi vừa nói Lôi Lệ Phong Hành Tán của ngươi là… Tân Dược, đúng không?” - Đang lúc toàn trường tĩnh mịch như chết nhìn chằm chằm về phía Mộc Ánh Tuyết và đan dược của nàng, thì Huyền Không Tử bất ngờ lên tiếng phá vỡ im lặng.
“Không sai.”
“Nói như vậy, lẽ nào lý thuyết tạo nên nó chính là thuyết Tân Dược - Độc sao?”
“Đúng vậy.”
“Chẳng trách!” - Được đích thân Mộc Ánh Tuyết gật đầu xác nhận, ba vị Hội trưởng mới đồng loạt thở hắt ra một hơi, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ.
Mấy tháng trước được Tiêu Thiên đưa cho nửa đầu của thuyết Tân - Dược Độc tới cấp năm, ba người lấy trình độ Dược Tông của mình nghiên cứu đến bây giờ vẫn còn chưa hiểu hết, nhưng cũng đã thấy được tương lai không bình thường của nó. Hiện tại tận mắt nhìn thấy người ta phát huy lý thuyết kia tới cấp tám, trong lòng vừa vui mừng mà cũng vừa bi ai. Đặc biệt là Huyền Y trưởng lão. Dù sao thứ này thế nhưng mà “trên lý thuyết” là thuộc về Dược Trần a.
“Đừng… có… đùa… với… ta!!!” - Đang lúc ba vị Hội trưởng thở dài cảm thán, còn khán giả lại như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, thì… Mộ Cốt lão nhân lại gầm lên đầy tức giận: “Cái gì Lôi Lệ Phong Hành Tán, cái gì chó má Tân Dược. Đây rõ ràng là Đan Tháp các ngươi thua không nổi mới giở trò quỷ phá đan dược của ta a!”
Lời này vừa ra, đại đa số mọi người bởi vì ghét Hồn Điện thủ ác đa đoan mà khinh bỉ. Tuy vậy thì cũng không ít kẻ dùng vị thế trung lập suy nghĩ, từ đó cảm thấy nghi ngờ của Mộ Cốt lão nhân không phải là không có cơ sở. Dù sao dấu chấm hỏi trong này thật sự nhiều lắm.
“Ta nói Mộ Cốt lão cẩu, tuổi tác ngươi năm nay cũng một bó lớn rồi, mặt dày mày dạn trà trộn vào đây so đo với mấy người trẻ không nói, đã vậy còn lòng mang ý đồ xấu cố tình quậy phá đại hội người ta. Bây giờ đấu không lại chuyển sang cắn ngược ban tổ chức là có ý gì? Ngươi còn liêm sỉ hay không thì nói thẳng? Chó đến nhà người lạ bị đuổi còn biết cụp đuôi chạy, ngươi loại người này cho ăn, cho chơi, cho cơ hội nổi tiếng ngươi vẫn cắn lại được Gọi ngươi lão cẩu ta cảm thấy có lỗi với loài chó đây.”
“Ngươi… thằng con hoang!”
Trong lòng vốn đã tức giận vì kế hoạch chỉ còn cách một bước liền thành công lại bị phá hoại, bây giờ còn bị chính kẻ phá hoại là Tiêu Thiên mắng không thành hình người trước mặt bao nhiêu người, Mộ Cốt lão nhân hung ác thành tính lập tức mất bình tĩnh. Nhưng mà động thủ giữa Thánh Đan thành rõ ràng là hành vi không khôn ngoan, lão cáo già mấy trăm năm tuổi như hắn đương nhiên sẽ không bị khích tướng dễ dàng như vậy, nên là sau vài giây hít thở sâu, Mộ Cốt lão nhân đã bình tĩnh xuống.
“Quả nhiên là không dễ đối phó.” - Thấy đối phương bị chỉ thẳng mặt mắng như vậy còn nhịn được, trong lòng Tiêu Thiên không khỏi âm thầm cảm thán. Hắn ước gì lão cẩu này động thủ với mình đi, đến lúc đó ba vị cự đầu kia liền có cớ giết người rồi. Đáng tiếc, vẫn thiếu một chút.
“Được rồi! Đan Hội là nơi để Luyện Dược Sư so đấu luyện đan, không phải là cái chợ cho các ngươi tranh cãi.” - Không bàn mà hiểu ý Tiêu Thiên, Huyền Không Tử cũng thở dài một hơi tiếc nuối trong lòng, ngoài mặt thì vẫn một bộ trưởng ban tổ chức, nói: “Mộ Cốt, đan dược cấp tám của ngươi bởi vì thiếu hụt Lôi Kiếp tẩy lễ mà không thể hoàn thành, ngược lại còn trở thành phế đan, đồng nghĩa với ngươi đã thua rồi. Cho dù hôm nay ai thắng đi chăng nữa cũng không còn liên quan gì đến ngươi nữa. Hiện tại muốn đi hay ở thì tùy, nhưng cố tình cản trở đại hội tiếp tục thì đừng trách chúng ta không nể mặt Hồn Điện.”
“Ngươi… tốt! Rất tốt! Đan Tháp… Tề Thiên Cung… Các ngươi rất tốt! Thù này bản Tôn nhớ kỹ rồi!” - Nói liền ba chữ tốt chứng minh trong lòng Mộ Cốt lão nhân đã cực kỳ tức giận. Thế nhưng tức thế chứ tức nữa hắn cũng chỉ một thân một mình trong lòng Thánh Đan Thành, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể phất tay áo buông lời hung ác rồi hậm hực rời đi.
Thấy “kẻ xấu” duy nhất của Đan Hội rời đi, Tiêu Thiên cũng chẳng buồn ở lại nữa, lúc này cứ thế nổ tung thành làn khói rồi biến mất trước sự ngỡ ngàng của hàng triệu người, bao gồm luôn ba vị Hội trưởng Đấu Tôn đỉnh phong. Về phần kết quả Đan Hội, từ thời điểm Mộc Ánh Tuyết gật đầu rằng Lôi Lệ Phong Hành Đan là Tân Dược thì kết quả đã sớm không còn nghi ngờ gì nữa rồi.
. . .
Trong một ngôi nhà nhỏ nằm đâu đó cách Thánh Đan Thành khoảng 1.000km, có ba người gồm hai nam nhân đang ngồi uống trà với nhau và một nữ hầu đứng im lặng trong góc phòng cách đó không xa.
“Những gì vừa xảy ra, ngươi nghe thấy cả rồi chứ?” - Tiêu Thiên chậm rãi mở đôi mắt vẫn luôn nhắm chặt của mình ra, đoạn liếc về bên cạnh hỏi.
Người ngồi bên cạnh hắn lúc này chính là Yêu Minh, cựu Tộc trưởng tộc Cửu U Địa Minh Mãng được hắn cứu về từ dưới đáy Cửu U Hoàng Tuyền.
“Đều nghe thấy rõ ràng…”
Thấy Yêu Minh có chút ngập ngừng, một bộ muốn nói lại thôi, Tiêu Thiên khẽ phất tay ra hiệu cho một “nữ hầu” đổi cho hai người ly trà đã nguội, nói: “Ngươi đang nghĩ rằng tại sao ta lại công khai đối địch với Hồn Điện, trong khi vẫn có thể giúp Đan Tháp từ trong bóng tối, đúng không? Hơn nữa, nếu đã xác định là kẻ địch, vậy thì vì cái gì còn thả cho Mộ Cốt lão thất phu kia dễ dàng rời đi, nhỉ?”
“Không sai!” - Bị người ta liếc mắt đã nhìn ra tâm tư, Yêu Minh cũng chẳng che giấu nữa, lúc này nói thẳng: “Ta không biết Tề Thiên Cung các ngươi mạnh mẽ cỡ nào, nhưng Hồn Điện không phải là vô duyên vô cớ được xem là thế lực xếp trên đỉnh của kim tự tháp. Ngươi muốn để đám Luyện Dược Sư nợ mình ân tình, ta không phản đối. Chỉ là tự mình ra mặt công khai đối chọi Hồn Điện…”
Không cần phải nói hết câu, ý tứ mọi người đều đã rõ ràng.
“Ngươi biết vì sao đại lục không còn ra Đế cảnh nữa không?”
“Hả!? Ngươi có ý gì?” - Đang nói chuyện mặt trời, Tiêu Thiên bỗng nhiên hỏi mặt trăng khiến Yêu Minh chẳng biết đường nào mà lần.
“Ta nói ra điều này ngươi đừng giận, nhưng bản thân ngươi là một con rắn tu luyện thành người, sau đó tiếp tục trải qua thiên tân vạn khổ mới có tu vi Thánh cảnh như ngày hôm nay. Có một số việc, ngươi hẳn là cảm nhận được chứ?”
“Ý ngươi muốn nói…”
“Người khác nhau, dùng cách khác nhau, nhìn vấn đề từ một góc khác nhau sẽ cho ra kết quả khác nhau. Chính hay Tà, suy cho cùng cũng chỉ là một cách nói. Nhưng trước sức sự cám dỗ của sức mạnh, mấy người có thể giữ vững được bản tâm?”
Khẽ nhấp một ngụm trà, Tiêu Thiên chậm rãi nói tiếp.
“Hồn Điện được xem như mạnh nhất, đâu có nghĩa là bọn họ không thể mạnh hơn, đúng không? Bên ngoài bầu trời kia là cái gì, ngươi muốn biết, ta muốn biết, tất cả mọi người đều muốn biết, vậy thì những kẻ “mạnh nhất” không gì để lo như Hồn Điện chẳng lẽ không muốn biết hay sao?”
Toàn lời vô nghĩa và sáo rỗng, nhưng vào tai Yêu Minh lại như sét đánh bên tai.
“Ngươi… chẳng lẽ ngươi… biết gì đó…”
“Ta biết, và ta cũng rõ ràng sức một mình ta là không đủ.”
“Cho nên trước tiên ngươi trấn áp Tứ Phương Các, sau đó kết minh Long Tộc, tiếp theo là nhắm vào ta và tộc Cửu U Địa Minh Mãng, hôm nay còn bán ân tình cho Đan Tháp, tiện thể phá kế hoạch của Hồn Điện… sao?”
“Không hổ là Thánh Nhân sống mấy trăm năm, liếc mắt liền nhìn ra một phần bố cục của mình.” - Trong lòng khẽ vuốt mồ hôi, ngoài mặt Tiêu Thiên vẫn một bộ vân khinh phong đạm đáp: “Hôm nay như thế đủ rồi, ngươi nghỉ ngơi đi. Những ngày tháng tới… sợ rằng sẽ không yên bình như thế này nữa đâu.”
Dứt lời, Tiêu Thiên biến mất vào không gian Thần Uy, để lại Yêu Minh sững sờ trong phòng cùng “nữ hầu” trong góc nhà.
“Nhất Điện, Nhất Tháp, Nhị Tông, Tam Cốc, Tứ Phương Các. Tiếp theo… sẽ là ai đây?”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 472: đan hội
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 472: Đan Hội
Danh Sách Chương: