Ngày nào đó, trong sơn mạch xanh um nhưng vì lý do không rõ mà có phần u ám chợt hiện lên mấy đạo nhân ảnh lướt đi rất nhanh. Thực lực những kẻ này rõ ràng là không kém, thể hiện ở việc dù không thi triển đấu khí bọn họ vẫn bay vút đi không ngừng nghỉ.
“Tần thống lĩnh, liệu lần này chúng ta có thể nhận được câu trả lời thuyết phục từ tộc Cửu U Địa Minh Mãng không? Chỉ cần bọn họ đồng ý giúp, chúng ta hoàn toàn có thể dễ dàng đánh bại Đông - Long Đảo để trở thành người chiến thắng cuối cùng.” - Một người trong đó bỗng nhiên lên tiếng, mục tiêu là gã đại hán dẫn đầu đoàn.
“Bọn họ sẽ đồng ý thôi. Dù sao để đảm bảo thành công của hành động lần này, Bắc - Long Đảo chúng ta đã phải đứt ruột giao ra máu huyết của Viễn Cổ Thiên Xà cùng đủ loại ưu đãi khác. Đám rắn chết hèn hạ kia sao có thể cự tuyệt được chứ?” - Đại hán phía trước trầm giọng đáp. Người này gương mặt hình chữ quốc, lông mi thô dày vô hình lộ ra uy áp, kết hợp với cách nói chuyện kèm kính ngữ trước đó thì không khó để nhận ra vị Tần thống lĩnh này địa vị khá cao.
“Chỉ là… chỉ là Đông - Long Đảo thế nhưng mà… có Long Hoàng chân chính. Chúng ta như thế này nếu bị phát hiện… sợ rằng sẽ bị coi là phản đồ a.” - Một người khác có chút ngập ngừng nói.
Không chỉ riêng Thái Hư Cổ Long Tộc, mà gần như tất cả các tộc loài ma thú đều có chung một câu chuyện muôn thuở, đó là huyết mạch Vương tộc luôn sinh ra uy áp vô hình đối với chiến sĩ bình thường. Uy áp này ảnh hưởng sâu đến nỗi chỉ cần nghĩ đến việc phải đối mặt với người có huyết mạch Vương tộc chân chính thôi là trong lòng những chiến sĩ bình thường đã cảm thấy có chút mất tự nhiên rồi.
Dân sợ vua dù chưa từng gặp, hay học trò sợ hiệu trưởng dù chẳng liên quan nhiều đến nhau cũng chính là đạo lý này.
“Đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa!” - Đại hán kia nhíu mày, trầm giọng nói: “Long Vương đại nhân chẳng lẽ không phải Vương tộc chân chính sao? Huống hồ, không muốn làm cũng đã làm rồi, nhiệm vụ của chúng ta bây giờ là mệnh lệnh của Long Vương đại nhân mà thôi.”
“Vâng.” - Nghe thế, tên vừa nói chỉ biết khúm núm đáp lời.
“Hừ!”
Đại hán gọi là Tần thống lĩnh hừ lạnh một tiếng, đang muốn tăng tốc thì chợt thấy cách đó không xa chẳng biết từ lúc nào đã có hai thân ảnh mặc áo bào đen lơ lửng giữa trời lạnh lùng nhìn bọn họ.
“Cẩn thận! Những người này không phải tộc nhân Cửu U Địa Minh Mãng đâu!” - Tần thống lĩnh vừa thấy có biến liền lên tiếng cảnh báo đồng đội, đồng thời vận hết cơ bắp toàn thân lên, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
“Ừm, tâm tư đủ cẩn thận. Đáng tiếc lại phò tá sai người.” - Một trong hai người thản nhiên chép miệng. Từ giọng nói nghe ra được tuổi tác hắn còn khá trẻ.
“Người ở phía trước tránh hết ra cho ta!” - Nghe thấy đối phương nói như vậy, trong lòng Tần thống lĩnh bất chợt nhảy một cái, trên miệng nhịn không được quát lạnh.
“Các ngươi đừng đi. Ta còn có việc muốn hỏi.” - Đối diện có vẻ như không nghe thấy tiếng quát của Tần thống lĩnh, hoặc là có nhưng không quan tâm, từ đầu đến cuối đều chẳng thèm phòng bị, ngược lại còn nói năng kiểu đầy khinh thường.
“Động thủ!” - Thấy đối phương vậy mà chơi trò giả điếc với mình, sắc mặt Tần thống lĩnh nhất thời lạnh lẽo, đấu khí mênh mông trong cơ thể bùng phát mạnh mẽ. Mà những người khác nghe được mệnh lệnh cũng không chút chậm trễ triệu hồi khải giáp cùng rút vũ khí ra.
Chỉ là ngay khi cả đám vừa sẵn sàng để bùng phát ra sức chiến đấu mãnh liệt nhất thì họ mới run rẩy nhận ra không gian quanh mình vậy mà đã triệt để đông cứng, còn thân thể bọn họ lại chẳng khác gì khôi lỗi bị người ta điều khiển, dù cố hết sức cũng không thể phản kháng, cứ thế từ từ bay tới trước mặt hai người kia.
“Các ngươi là ai? Có biết bọn ta là người của tộc Thái Hư Cổ Long không?” - Đối phương chẳng làm gì cũng chế trụ được toàn quân bên mình khiến Tần thống lĩnh sợ hãi quá độ, lúc này vội vàng báo ra thế lực phía sau cầu may. Phải biết, hắn thế nhưng mà là một ngũ tinh Đấu Tôn đấy.
“Ồ, Thái Hư Cổ Long cơ à? Thế các ngươi là người của Bắc - Long Đảo, Nam - Long - Đảo hay Tây - Long Đảo?”
Lời này của hắc y nhân trẻ tuổi khiến Tần thống lĩnh lần thứ hai run rẩy. Tộc Thái Hư Cổ Long phân liệt thành bốn đảo là chuyện nội bộ, người ngoài rất ít biết được, ngoại trừ… Tề Thiên Cung đám người được tân nhiệm Long Hoàng tuyên bố kết minh trọn đời. Hay nói cách khác, hai kẻ trước mặt này rất có thể là người của Tề Thiên Cung.
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả!” - Tuy rằng trong lòng khiếp sợ nhưng ngoài mặt Tần thống lĩnh vẫn cố hết sức giữ cho mình bình tĩnh.
“Vừa tự nhận mình là Thái Hư Cổ Long chưa dứt miệng, đến lúc ta hỏi lại thì nói mình không biết gì cả. Diễn kỹ của ngươi cũng quá nát đi.” - Khẽ lắc đầu, hắc y nhân trẻ tuổi lạnh lùng nói: “Giết đi! Giữ nguyên thân thể lại cho ta.”
Thình thịch!
Lời vừa hạ xuống, sáu tên tinh anh tộc Thái Hư Cổ Long, bao gồm cả Tần thống lĩnh một ngũ tinh Đấu Tôn cứ thế… chết rồi.
“Trực tiếp chấn nát trái tim sao? Nháy mắt đã giết người trong vô thanh vô tức mà vẫn đảm bảo toàn thây. Không hổ là Đấu Thánh!”
“Ngươi muốn thì cũng làm được thôi.” - Hắc y nhân còn lại lần đầu tiên mở miệng nói chuyện: “Mà, không nói chuyện này. Bây giờ giết người thì dễ rồi, vậy còn tình báo ngươi muốn làm sao đây?”
“Cái đó dễ thôi, làm cho hắn sống lại là được rồi.”
“Làm… sống lại là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ đấy thôi.”
Dứt lời, hắc y nhân trẻ đưa hai tay lên làm một cái thủ ấn hình dấu cộng kỳ dị. Chợt “chíu! bùm! bùm!” mấy tiếng nổ nhỏ vang lên, sáu tên hắc y nhân giống hệt nhau đồng thời xuất hiện.
“Cái này… đây là thủ đoạn gì?”
“Chờ xem ngươi sẽ biết.”
Nói, hắc y nhân trẻ khẽ gật đầu cho sáu “tiểu đệ” của hắn chia nhau đi vẽ một loạt trận đồ kỳ quái trên đất, sau đó đem sáu cái xác đặt vào sáu nơi cụ thể. Suốt thời gian hắc y nhân trẻ làm việc, hắc y nhân già chỉ ở một bên im lặng theo dõi, đồng thời duy trì kết giới không gian để kẻ khác không thấy hai người đang ở đây giở trò ma quỷ.
Một lúc sau, khi tất cả mọi thứ đều đã hoàn thành, hắc y nhân trẻ mới nói: “Nhìn kỹ, hôm nay ta cho ngươi chứng kiến một kỳ tích.”
Pặp! Pặp! Pặp!
“Thông Linh: Uế Thổ Chuyển Sinh Thuật”
Ào! Ào! Vù! Vù! Vù!
“Cơn gió này…”
Xung quanh bỗng nhiên nổi lên một trận gió lạnh như âm phong khiến hắc y nhân già có chút cau mày, nhưng rồi rất nhanh cái cau mày kia liền biến thành trợn trừng kinh ngạc, bởi vì đập vào mắt hắn là hình ảnh sáu tên Thái Hư Cổ Long hắn vừa giết vậy mà… thực sự sống lại rồi.
“Cái này là… tà thuật sao!?”
“Là nhẫn thuật!” - Cười, hắc y nhân trẻ đưa tay vén mũ trùm đầu xuống, để lộ ra mái tóc đen được cắt ngắn gọn gàng cùng chiếc mặt nạ trắng bóc loại che nửa mặt: “Các ngươi cũng đừng nhìn ngang ngó dọc nữa, đem những gì mình biết nói ra đi.”
“Gương mặt này… ngươi là Vô của Tề Thiên Cung!”
“Chính là ta!” - Cố ý lộ diện tức là không sợ đối phương sẽ nhận ra, Tiêu Thiên chỉ đơn giản là cười nhạt nói: “Được rồi, dù sao các ngươi cũng đã chết, làm việc cho ai hay vì cái gì bây giờ cũng không còn quan trọng nữa. Chi bằng đem những gì mình biết nói ra, ta hứa sẽ trả lại cho các ngươi một Long Tộc hoàn chỉnh và thống nhất. Thế nào?”
“Chúng ta…” - Tần thống lĩnh và năm người thuộc hạ nhìn nhau, đều thấy được sự trắng nhợt trên làn da và vô hồn trong đôi mắt đối phương nói rõ bọn họ thực sự đã chết rồi. Thường nói người chết là hết, bây giờ có oán hận kẻ tên Vô này cũng chẳng thay đổi được gì cả, chi bằng vì Long Tộc một lần cuối đi, xem như chuộc lại lỗi lầm cho hai tiếng “phản đồ” lúc trước.”
Nghĩ thông, Tần thống lĩnh chủ động bước lên một bước, vẻ mặt buồn bã nói.
“Chúng ta vốn là người của Bắc - Long Đảo, tuân lệnh Long Vương đại nhân tới tộc Cửu U Địa Minh Mãng yêu cầu cầu kết minh đối phó Đông - Long Đảo.
Các ngươi đều là người Tề Thiên Cung, hẳn là cũng biết Long Tộc đang phân liệt thành bốn đảo. Việc Đông - Long Đảo bỗng nhiên ra một vị Long Hoàng đã kéo theo rất nhiều trưởng lão bế quan thức tỉnh ủng hộ khiến thực lực tăng mạnh. Ba đảo còn lại nếu không lôi kéo được đồng minh thì trận chiến này sợ rằng không cần đánh nữa rồi.
Vì thế Bắc - Long Vương quyết định liên minh tộc Cửu U Địa Minh Mãng, còn hai Tây - Nam hai đảo chọn tộc Thiên Yêu Hoàng.”
“Ha ha ha, mặc dù ta không ưa gì đám Long Tộc các ngươi, nhưng sa sút đến mức cõng rắn cắn gà nhà cỡ này, thực sự là buồn thay chi lịch đại tiên tổ tộc Thái Hư Cổ Long a!” - Yêu Minh ở một bên nghe tới nhịn không được ngửa đầu lên trời cười, chỉ là trong tiếng cười lại hàm chứa xót xa. Hơn ai hết, hắn hiểu rõ cảm giác bị người thân, bị tộc nhân phản bội là cay đắng đến nhường nào.
“Đây là quyết định của ba vị Long Vương, chúng ta dù biết đúng - sai cũng chẳng thể thay đổi được. Quan trọng hơn là tin tức này đã sớm được gửi tới tộc Cửu U Địa Minh Mãng rồi, hôm nay chúng ta đến chỉ là để xác nhận lại mà thôi. Dù các ngươi có giết chúng ta cũng vô ích. Không phải là chúng ta thì cũng sẽ có người khác đến làm chuyện này.”
“Cái đó thì chưa chắc.”
Dứt lời, dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của đám người, Tiêu Thiên cứ thế… chọc xuyên qua lồng ngực thẳng vào trái tim Tần thống lĩnh, sau đó ngay lập tức rút ra.
Ngoại trừ bản thân hắn ra, không ai hiểu làm như vậy có dụng ý gì. Mọi người chỉ biết, Tần thống lĩnh vậy mà thực sự… sống lại rồi. Da dẻ trắng nhợt dần biến hồng hào có huyết sắc, đôi mắt vô hồn cũng hiện lên ánh sáng sinh mệnh, càng quỷ dị hơn là trái tim đã bị Yêu Minh chấn nát trước đó vậy mà đập trở lại như chưa hề có cuộc chia ly.
“Cái này… chắc chắn là Tà thuật!”
“Ngươi lại sai. Đây là Tinh Linh thuật.”
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 476: lại ghé địa mạch minh xà!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 476: Lại ghé địa mạch Minh Xà!
Danh Sách Chương: