Đâu đó xa xa bên ngoài địa mạch Minh Xà, trong một gian phòng trọ nhỏ đơn sơ nằm giữa một tiểu trấn không có gì đáng chú ý.
“Chúng ta chờ ở đây đã nửa ngày rồi. Rốt cuộc là ngươi muốn chờ đến khi nào?” - Yêu Minh có chút khó chịu hỏi.
Đối diện hắn, Tiêu Thiên ngược lại là hết sức bình thản đáp: “Sao thế? Bị nhốt mấy trăm năm ngươi còn chờ được cơ mà. Hôm nay mới mấy tiếng đã mất kiên nhẫn rồi à?”
“Thường nói “chờ đợi không đáng sợ, đáng sợ là không biết mình chờ cái gì”. Nửa ngày nay ngươi không nói không rằng, ngoài một chữ “chờ” ra chẳng tiết lộ cho ta biết thêm bất kỳ thứ gì. Đây mới là điều khiến ta mất kiên nhất này.”
Thấy Yêu Minh như vậy, Tiêu Thiên cũng biết hắn đã nhịn tới giới hạn rồi, lúc này cũng không tiếp tục giấu diếm nữa: “Nơi này là khoảng cách an toàn tối thiểu để ta có thể giữ liên lạc được với đám người Tần Quân đang đi sứ trong tộc Cửu U Địa Minh Mãng. Ta im lặng là do phải tập trung giữ kết nối với bọn họ, còn chờ đương nhiên là chờ bọn họ đi ra.”
“Chờ bọn họ đi ra rồi làm gì? Dù sao những gì cần nói đều đã nói, cần nghe cũng đã nghe, mà đám người kia chết cũng đã chết cả rồi mà?”
“Ngươi không hiểu! Bọn họ trên thực tế là vẫn chưa chết, ít nhất là trước khi ta đi ra khỏi tầm kiểm soát bọn họ.”
Nghe câu trả lời của Tiêu Thiên, Yêu Minh không chỉ không hết thắc mắc, ngược lại là càng nghe lỗ tai càng lùng bùng. Rõ ràng là hắn đã chấn nát trái tim đám người Tần Quân, sinh cơ bọn họ cũng đã đoạn tuyệt, ngắn gọn lại là chết chắc rồi. Vậy mà tên “không phải người” trước mặt này thò tay mò mẫm một hồi những người “chắc chắn đã chết” kia lại cứ thế sống lại, vẫn là chân chính sống ổn, sống tốt, sống khỏe mạnh, chứ không phải sống lay lắt hay tàn tạ gì cả.
Năm nay mấy trăm tuổi rồi màđây mới là lần đầu tiên Yêu Minh cảm thấy khái niệm về Sống và Chết của mình nó mù mờ đến thế.
“Nói tới đám bọn họ, rốt cuộc thì ngươi đã làm gì bọn họ thế?” - Đã không biết thì phải hỏi, Yêu Minh hắn cũng không phải loại người vì sĩ diện mà cố chấp.
“Hử!? Chuyện giữ cho Tần Quân và đồng bọn của hắn sống à?”
“Không sai.”
“À, ngươi xem, mỗi một thực thể sống bình thường luôn được cấu thành từ hai phần Hồn và Xác. Cái này là bất biến, đúng không?”
“Đúng.”
“Ừ, vậy thì người chết về cơ bản là hồn lìa khỏi xác, sau đó đi vào Luân… sau đó tiêu tán trong thiên địa, cái này cũng là bất biến. Mà bởi vì pháp tắc bất biến này, cho nên cường giả Đấu Tôn trở lên nhục thân có thể hủy, nhưng chỉ cần hồn còn là luôn có cơ hội sống lại, đúng không?”
“Ừm, đúng.”
“Dựa trên nguyên lý đó, trước tiên ta nhờ ngươi giết đám người Tần Quân mục đích là để cưỡng ép linh hồn họ rời khỏi thân thể, sau đó nhân dịp những linh hồn đó chưa tiêu tan do mắc kẹt trong kết giới không gian mà sử dụng Nhẫn thuật khống chế chúng rồi trả chúng ngược trở về thân thể, cuối cùng mới dùng Tinh Linh thuật khống chế luôn cả thân thể. Từ đó biến bọn họ trở thành Zombie* hoàn toàn do ta điều khiển.”
“Z-Zombie? Có gì khác với những thủ đoạn khống chế thuộc hạ thông thường?”
“Khác rất nhiều.” - Tiêu Thiên giơ nắm đấm của mình lên trước mặt, sau đó từng ngón, từng ngón tay một bung ra: “Thứ nhất, Zombie tuyệt đối trung thành, nhưng không cứng nhắc như khôi lỗi, ngược lại bọn họ vẫn có suy nghĩ, ký ức và cả học tập như người sống, đồng nghĩa với khả năng đối ứng tình huống đa dạng.
Thứ hai, thân thể Zombie có thể dễ dàng thay thế được nếu tình huống ngoại thương nghiêm trọng xảy ra, miễn là linh hồn không bị tiêu tán thì khả năng tái sinh tương đương vô hạn. Điều này giúp bọn họ trở thành công cụ hoàn mỹ cho các nhiệm vụ giả dạng trà trộn hay làm tử sĩ.
Thứ ba, về mặt lý luận thì Zombie là những kẻ đã chết một lần. Người chết là hết, rất nhiều thứ như khát vọng, ham muốn, thù hận v.v. đều sẽ phần nào đó mất đi ý nghĩa. Tức là dù có ký ức và suy nghĩ thì khả năng nhiệm vụ thất bại do bị tình cảm chi phối là cực thấp.”
“So với tử sĩ bồi dưỡng tốn kém mà ngu trung quả nhiên là lợi hại hơn nhiều, mà Long Tộc thì càng tốt hơn vì thân thể họ rất mạnh. Hơn thế nữa ngươi còn rất thân với Long Hoàng, có thể dựa vào đó để chi phối ý chí những kẻ đã chết. Cách làm này… hoàn mỹ!” - Yêu Minh là người từng trải lại thông minh, nói ít là đủ để hắn hiểu rất nhiều rồi.
“Đám người Tần Quân vốn là Long Tộc nhưng lại nghe lời Bắc - Long Vương cõng rắn cắn gà nhà, tương đương phản đồ không thể nghi ngờ. Bọn họ vốn cũng ý thức được điều đó, đáng tiếc là quân lệnh như sơn nên làm thì vẫn phải làm mới dẫn đến trong lòng nhiều khúc mắc.
Ta giết bọn họ, về lý là thay Tử Nghiên thanh lý môn hộ, còn về tình lại xem như giúp bọn họ giải thoát, cho nên khi sống lại những người này mới không hận ta, ngược lại còn dễ dàng bỏ xuống thù hận, quyết tâm vì tân Long Hoàng làm ra tận trung cuối cùng.”
“Ta hiểu.” - Yêu Minh khẽ gật đầu rồi hoàn toàn im lặng, không hỏi hay thúc giục thì Tiêu Thiên thêm nữa. Tuy nhiên thì trong lòng hắn lại không dễ dàng như vậy.
Bị giam cầm mấy trăm năm trong đau khổ dằn vặt, đương nhiên hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho Yêu Khiếu Thiên. Chỉ là nghe được việc Tiêu Thiên chế tạo Zombie, Yêu Minh lại nhịn không được nghĩ rằng nếu mình thực sự chết đi rồi sống lại giống như thế, liệu rằng việc báo thù có còn thực sự cần thiết nữa hay không. Dù sao… cũng đã chết rồi.
Thấy Yêu Minh cúi đầu trầm ngâm, Tiêu Thiên cũng chậm rãi nhắm lại hai mắt tập trung làm việc của mình.
Không biết bao lâu sau.
“Tốt rồi! Mọi chuyện đã xong. Chúng ta trở về thôi.” - Vẫn là căn nhà trọ đơn sơ ấy, nhưng người chủ động lên tiếng phá vỡ im lặng lần này là Tiêu Thiên.
“Xong rồi sao? Thỏa thuận như thế nào?”
“Rời khỏi đây trước đã. Vừa đi vừa nói.”
Dứt lời, Tiêu Thiên đặt một ít tiền lên bàn, sau đó lập tức cùng Yêu Minh mỗi người riêng phần mình phát động Không Gian Lực rời khỏi.
. . .
Không lâu sau, tại Đông Long Đảo.
Trong đại sảnh lúc này ngồi đó không ít người. Trên đài cao nhất đương nhiên là “Long Hoàng” Tử Nghiên. Hai bên trái phải nàng cũng có sự hiện diện của sáu lão giả râu tóc bạc phơ, quần áo sơ sài, khí tức nội liễm như gần đất xa trời, nhưng hiển nhiên chẳng ai dám tin rằng bọn họ đơn giản cả.
“Vị này chính là Cung chủ Tề Thiên Cung gần đây đã gây ra không ít náo loạn khắp Trung Châu đấy sao?” - Một trong các ông lão nhìn về phía Tiêu Thiên, giọng nói già nua run rẩy không dấu được sự tò mò: “Khí tức vô định, tuổi tác không rõ, đến ngay cả quá khứ và xuất thân đều được làm giả. Quả nhiên không phải là kẻ tầm thường!”
Long Tộc cực kỳ kiêu ngạo, điều ấy càng thể hiện rõ hơn trên mấy lão già cổ hủ, vì thế ngay khi hay tin tân Long Hoàng vậy mà chẳng bàn bạc với ai liền tuyên bố liên minh trọn đời với một thế lực Nhân Tộc, bọn họ liền tiến hành điều tra. Và không ngoài dự đoán của Tiêu Thiên, gần từ “Thiên Bắc Thành” Hàn gia, xa tới “Gia Mã Đế Quốc” Ô Thản Thành đều bị bọn họ đào cái lật úp.
Đáng tiếc, mọi thứ bọn họ tìm thấy, từ đầu đến cuối, đều là hắn cho phép bọn họ tìm thấy không hơn không kém.
Chuyện này xảy ra không chỉ với đội ngũ tình báo của Long Tộc, mà tất cả những kẻ có ý đồ với quá khứ và xuất thân của Tiêu Thiên đều từng bước bị dẫn dụ vào một kết cục tương tự. Công lao toàn bộ thuộc về Kaguya, Mỹ Đỗ Toa và Wanda.
“Đa tạ các vị đã xem trọng. Tuy nhiên hôm nay ta đến đây là để tặng cho các vị một món quà.” - Không mặn không nhạt đáp lời một câu xong, Tiêu Thiên hơi phất tay thả ra sáu chiếc quan tài lớn giữa đại sảnh.
Đến nhà người ta “tặng” quan tài, rõ ràng là hành vi khiêu khích. Thế nhưng chưa chờ mọi người kịp phản ứng, sáu chiếc quan tài kia đã đồng loạt mở nắp, để lộ ra bên trong sáu tên binh sĩ Long Tộc đã bị Tiêu Thiên biến thành Zombie gần đây.
Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!
“Long Hoàng đại nhân, chúng thần tội đáng muôn chết!”
Nắp quan tài mở ra đồng nghĩa với phong ấn linh hồn đã được giải, mà đám người kia vừa tỉnh lại đã nhìn thấy trước mặt mình là tân nhiệm Long Hoàng cùng đại lượng trưởng lão của Đông - Long Đảo liền bất giác quỳ rạp xuống, trán đập mạnh xuống đất.
“Những kẻ này…”
“Sao lại làm thế?”
“Khí tức bọn họ…”
“...”
Nhận ra sáu kẻ đang quỳ là ai, đồng thời cảm thấy gì đó kỳ quặc trên người bọn họ khiến các trưởng lão ngạc nhiên. Thế nhưng để bọn họ khó lý giải hơn cả là sáu người trước mặt này có gì đó rất… không bình thường.
“Lão sư, bọn họ…” - Tử Nghiên mới chẳng rảnh nghĩ nhiều, từ lâu nàng đã thấm nhuần tư tưởng cái gì không biết cứ hỏi Tiêu Thiên là chắc chắn sẽ có đáp án. Khoan hãy nói, cái này rõ ràng là bị nuông chiều thành hư.
“Các người hẳn cũng nhận ra bọn họ đều là binh sĩ Long Tộc, cụ thể hơn là người của Bắc - Long Đảo. Khác biệt là…”
Tiêu Thiên lựa lời đem chuyện hắn phát hiện ở địa mạch Minh Xà kể lại ngắn gọn, nhưng lại đổi việc hắn biến bọn họ thành Zombie bằng câu chuyện “dùng thủ đoạn đặc thù lưu lại chút ý chí cuối cùng để tạ tội”.
Ầm!
“Vô liêm sỉ!”
“Vì lợi ích bản thân mà cõng rắn cắn gà nhà. Chết là còn nhẹ!”
“Long Vương chó má gì! Rặt một đám đầu trộm đuôi cướp, bán rẻ cả uy nghiêm!”
“...”
Nghe được câu chuyện của Tiêu Thiên, lại tận mắt nhìn thấy sáu người Tần thống lĩnh cúi đầu nhận tội, các trưởng lão Long Tộc đều nổi trận lôi đình. Nếu không phải những kẻ này đều là tử thi, có khi bọn họ đã sớm động thủ lột da cả đám cho hả giận rồi ấy.
“Lão sư, để bày tỏ lòng cảm ơn của Long Tộc tới đồng minh Tề Thiên Cung, chuyện ngài biến thành Đồ Long Giả, ta nhân danh Long Hoàng tuyên bố sẽ không truy cứu. Về phần ngài cố ý mang bọn họ đến đây hôm nay, đồng thời nhờ ta triệu tập hội nghị trưởng lão, phải chăng là đã có kế hoạch lợi dụng chuyện này?”
Lời này của Tử Nghiên vừa ra, ánh mắt cả phòng một lần nữa đều dồn về phía Tiêu Thiên.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
*Zombie: Gọi xác sống nghe không hay lắm nên bản Tác quyết định sẽ dùng từ Zombie luôn.
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 477: zombie!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 477: Zombie!
Danh Sách Chương: