Một ngày này, địa mạch Minh Xà gần như bị san bằng.
“Đ-Đại ca… khụ… đại ca… xin… xin tha… tha cho ta... Năm đó… ta… đều là do… ta bị… Đại trưởng lão… khụ… dụ dỗ… nên mới… làm ra việc… khụ… súc sinh như vậy…” - Nằm ngửa dưới mặt đất bị Yêu Minh dẫm lên vùng tim, khuôn mặt vốn âm tàn của Yêu Khiếu Thiên tràn ngập vẻ sợ hãi xin tha.
“Bây giờ ngươi đã biết ta là đại ca của ngươi sao? Mấy trăm năm khổ sở của ta đều là do ngươi ban tặng đấy!” - Nói lại nỗi đau cũ của mình, nhưng kỳ lạ là giọng Yêu Minh lại chỉ lạnh nhạt và phần nào đó là… xót xa: “Năm đó, ta thật sự xem ngươi như anh em ruột. Nếu ngươi không phản bội ta, vị trí Tộc trưởng sớm hay muộn cũng sẽ là của ngươi…”
“Ngươi nói láo!” - Không biết là khí lực ở đâu ra, hay trên đời thực sự tồn tại cái gọi là Hồi quang phản chiếu, Yêu Khiếu Thiên bỗng nhiên gầm lên giận dữ: “Chờ người bố thí vị trí Tộc trưởng cho ta!? Hahaha!!! Từ nhỏ tới lớn, thứ gì tốt cũng đều do ngươi hưởng thụ trước, còn ta chỉ là con ghẻ xài đồ thừa, đồ bỏ mà thôi. Ngày hôm nay ta có chết, ngươi cũng đừng mong được thoải mái!”
“Vạn Xà Giải…”
Bụp!
Ngay khi đấu khí trong cơ thể Yêu Khiếu Thiên sắp được dùng bí pháp để nghịch chuyển ý độ tự bạo, thì Yêu Minh đã đi trước một bước đem bàn tay mình biến thành thủ đao sắc bén bổ thẳng lên đầu Yêu Khiếu Thiên. Chỉ trong nháy mắt, máu tươi lẫn lộn với não tương đều túa ra bên ngoài.
Bàn tay cắm vào đầu Yêu Khiếu Thiên, sắc mặt Yêu Minh không chút thay đổi. Hắn chậm rãi thu tay về, trong lòng bàn tay lúc này còn nắm theo một viên ngọc lớn chừng nắm đấm, mặt ngoài bóng loáng như gương, trong lúc mơ hồ còn có khí đen lưu chuyển, hội tụ thành một khuôn mặt đang gào rống chói tai, rõ ràng là dung mạo của Yêu Khiếu Thiên.
Tất cả tộc nhân tộc Cửu U Địa Minh Mãng nhìn thấy cảnh này đều nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng. Bọn họ có thể cảm thấy được khí tức và dao động huyết mạch đều đã biến mất triệt để, chứng minh Yêu Khiếu Thiên thực sự đã chết rồi.
Kẻ cầm đầu đã chết, mấy người thuộc phe đối lập đang giằng co với thân tín của Yêu Minh đều tái cả mặt, thân thể lập tức run rẩy không dám tiếp tục có chút dị động nào nữa.
Nắm chặt viên ngọc màu đen kia trong tay, ánh mắt Yêu Minh xẹt qua một chút đau thương. Đại thù báo được rồi đấy, nhưng trong lòng hắn giờ đây lại chẳng nhẹ nhõm hơn chút nào cả. Đơn giản là bởi vì thủ túc tương tàn vốn chưa bao giờ là một việc vui a.
“Hiện tại vẫn chưa phải lúc cảm thán đâu. Đừng quên ngươi vẫn còn việc cần làm đấy.”
Bên tai vang lên âm thanh quen mà lạ, lạ mà quen, Yêu Minh bất giác có chút rùng mình. Ngẩng đầu nhìn lên kẻ đeo mặt nạ trắng đang lười biếng dựa đầu lên tay trên chiếc ghế bằng hỏa diễm trên bầu trời bên ngoài hai tầng kết giới, bên cạnh hắn là tân Long Hoàng nhưng lại phải đứng như nữ hầu, trong lòng vị Thánh Nhân này chợt ngũ vị tạp trần…
. . .
Đông - Long Đảo, hơn hai tháng trước.
“Ngài cố ý mang bọn họ đến đây hôm nay, đồng thời nhờ ta triệu tập hội nghị trưởng lão, phải chăng là đã có kế hoạch lợi dụng chuyện này rồi. Đúng không, lão sư?”
“Tương kế tựu kế, thuận theo tự nhiên.”
“Tương kế tựu kế… như thế nào?” - Thấy Tiêu Thiên không chút ngần ngại gật đầu khẳng mình đã có sẵn kế hoạch, Tử Nghiên lập tức hỏi thăm.
Nghe được câu hỏi này, Tiêu Thiên chậm rãi đảo mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng một vòng, cuối cùng mới dừng lại trên người Tử Nghiên, đáp: “Thỏa thuận ban đầu giữa tam đại Long Vương là sẽ riêng mình thi triển thủ đoạn để mời tộc Cửu U Địa Minh Mãng và tộc Thiên Yêu Hoàng tham gia vây công Đông - Long Đảo định ở ba tháng sau.
Tuy nhiên, nhờ việc sớm biết được tin tức này, ta đã tương kế tựu kế để Tần thống lĩnh đưa tin giả cho Yêu Khiếu Thiên, nói rằng cuộc vây công sẽ diễn ra sớm hơn kế hoạch của bọn họ hai tuần. Tức là nếu không có gì bất ngờ, thì hai tháng sau chúng ta chỉ cần làm ra chút động tác giả là sẽ dễ dàng lừa tộc Cửu U Địa Minh Mãng cho người chạy đến Đông - Long Đảo đưa thức ăn.”
“Khoan đã! Ngươi làm như vậy thì có lợi ích gì?” - Một trưởng lão Long Tộc hỏi: “Ý ta là kế hoạch của ngươi không có gì sai, nhưng một cơ hội tốt thế này mà chỉ dùng để giết vài con rắn chết tối đa bán Thánh thì cũng quá uổng phí đi chứ?”
“Ngài khoan hãy vội, những gì ta vừa nói chỉ là bước thứ nhất của kế hoạch.” - Bị ngắt lời nhưng Tiêu Thiên cũng không lấy gì làm tức giận, ngược lại vẫn mỉm cười chậm rãi nói tiếp: “Bước thứ hai sau khi tộc Cửu U Địa Minh Mãng vào tròng và cử cường giả của mình rời tộc lên đường đi Đông - Long Đảo, chúng ta sẽ chia thành hai nhóm để hành đồng.
Một mặt bày thiên la địa võng đánh chặn nhóm cường giả kia, mục đích là để dùng cái giá nhỏ nhất đạt được kết quả tốt nhất. Vừa giảm thiểu thương vong, mà Đông - Long Đảo cũng sẽ không bị biến thành chiến trường.
Mặt khác, ta dùng danh nghĩa đồng minh mời tất cả cường giả bán Thánh trở lên của Long Tộc, cùng với “Long Hoàng” Tử Nghiên tham gia một cuộc đổ bộ. Mục tiêu là… địa mạch Minh Xà, đại bản doanh tộc Cửu U Địa Minh Mãng.”
“Cái này…”
“Không được!”
“Hồ đồ!”
“...”
Đề nghị của Tiêu Thiên vừa ra, gần như tất cả cao tầng của Long Tộc đều phản đối gay gắt. Thậm chí Chúc Ly trưởng lão là người có quan hệ tốt nhất với Tề Thiên Cung đều tỏ ra ngập ngừng. Nguyên nhân đơn giản là bởi bọn họ không muốn tân Long Hoàng còn non trẻ của mình tham gia một cuộc vây bắt có độ nguy hiểm cao như vậy.
Huống hồ, nói thế nào thì Tiêu Thiên vẫn là một nhân loại, mà nhân loại thì nổi tiếng quỷ kế đa đoan. Ai biết được lần này hắn kêu gọi tân Long Hoàng và tất cả cao tầng Long Tộc ra ngoài có phải là để một lưới tóm gọn hay không đây.
Tuy nhiên, Tử Nghiên lại không nghĩ như vậy.
“Ta đồng ý!” - Trong khi những người khác còn đang nghi này nghi kia, lo đây lo đó, thì Long Hoàng của bọn họ đã chẳng chút ngần ngại gật đầu.
“Long Hoàng đại nhân…”
“Ý ta đã quyết, các ngươi không cần nói nữa!” - Thừa biết đám lão già cổ hủ định khuyên mình điều gì, Tử Nghiên chẳng chút ngần ngại chặn họng họ: “Lão sư là người như thế nào, bản thân ta rõ hơn ai hết. Thậm chí nói rằng ta của ngày hôm nay có hơn nửa là do một tay hắn bồi dưỡng thành cũng không hề sai. Nếu thật sự lòng lão sư mang ý xấu, chỉ sợ ta đã sớm chẳng còn sống đến hiện tại nữa.
Cho nên, kế hoạch vây ráp tộc Cửu U Địa Minh Mãng lần này của lão sư, ta dùng danh nghĩa Long Hoàng đại diện cho Long Tộc nhận lời mời của Tề Thiên Cung.”
Ù! Ù! Ù!
Lời nói đanh thép, thái độ quyết tuyệt, cộng thêm uy áp trên huyết mạch tỏa ra cuồn cuộn khiến tất cả những Long Tộc đang có mặt trong đại sảnh đều không tự giác cúi thấp đầu. Mấy lão già mặc dù khẩu phục tâm không phục, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác hơn là im lặng dùng ánh mắt hình viên đạn trừng Tiêu Thiên.
“Nếu mọi chuyện đã được quyết định thì…”
Soạt! Vù!
“...đây là thời gian, địa điểm cùng kế hoạch tác chiến. Các vị cố gắng nghiên cứu thật kỹ để phối hợp hành đồng cho thật suôn sẻ. Hẹn hai tháng sau gặp lại.”
Dứt lời, Tiêu Thiên nhanh chóng biến mất vào không gian Thần Uy, để không ít lão đầu Long Tộc luôn tự hào với thiên phú không gian của mình tròn mắt kinh ngạc.
. . .
Trở lại với hiện tại.
“Đại trưởng lão…” - Ánh mắt rời khỏi Tiêu Thiên và Tử Nghiên trên bầu trời, Yêu Minh vung tay thu lấy thi thể Yêu Khiếu Thiên vào không gian Đấu Thánh của mình rồi nhìn về phía Đại trưởng lão một cách dữ tợn, giọng cực kỳ lạnh lùng nói: “Tiếp theo là đến phiên ngươi rồi!”
Bị một kẻ cả huyết mạch, lẫn đẳng cấp đều cao hơn nhìn chằm chằm, thân thể Đại trưởng lão nhịn không được run lên. Lão hiểu, nếu hôm nay rơi vào tay đối phương thì kết cục bản thân sợ rằng còn phải thảm hơn Yêu Khiếu Thiên vô số lần.
“Là các ngươi ép ta!”
Ánh mắt oán độc của Đại trưởng lão lướt qua Tiêu Thiên, Tử Nghiên, đại lượng trưởng lão Long Tộc hợp sức tạo thành kết giới vây khốn hắn, cuối cùng dừng lại trên người Yêu Minh, hàm răng bỗng nhiên cắn chặt, hai tay nhanh chóng kết thành một thủ ấn quỷ dị.
“Ma Xà Thiên Bạo”
Thủ ấn hoàn thành, thân thể Đại trưởng lão chợt bành trướng lên, da dẻ cấp tốc ngọ nguậy như có thứ gì đó muốn phá thể mà ra. Nhìn thấy một màn này, mọi người xung quanh đều bất ngờ. Trong nháy mắt, thân thể cả đám đều có chút bất an lùi về phía sau.
“Lão cẩu này vậy mà tự bạo!” - Yêu Minh cũng bị sự quyết đoán của Đại trưởng lão làm cho kinh hãi, tuy vậy thì tốc độ rút lui cũng không hề chậm.
Ầm!
Ngay khi mọi người vừa lui lại thì rốt cuộc thân thể phồng to lên như quả cầu của Đại trưởng lão cũng vỡ bung ra trong một tiếng nổ kinh thiên động địa. Chỉ trong nháy mắt, tất cả núi non trong vòng ngàn trượng xung quanh đều bị một đợt sóng năng lượng vô cùng đáng sợ san thành bình địa.
Vút! Vút! Vut!
Đáng nói là, song song với sóng năng lượng đang điên cuồng tỏa ra xung quanh, chỉ thấy vô số hắc xà được tạo thành từ năng lượng ùn ùn bay ra bốn phương tám hướng. Mà ngay khi vừa tiếp xúc với mặt đất thì những hắc xà này lập tức biến mất không thấy tăm hơi.
“Không phải tự bạo! Lão già giảo hoạt này vậy mà trực tiếp vứt bỏ thân thể mình, đồng thời âm thầm đem ma hạch giấu trong một phân thân để tìm cách thoát chạy.”
“Đủ quyết đoán!” - Trên bầu trời, Tiêu Thiên chẳng chút tỏ ra lo lắng hay tức giận, ngược lại còn có chút mỉm cười gật đầu trước quyết định nhanh mà cực kỳ táo bạo của đối phương.
. . .Cập nhật nhanh chóng và mới nhất tại vtruyen.com…
Truyện Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần : chương 478: thanh lý môn hộ!
Tại Đấu Phá Triệu Hoán Nữ Thần
-
N/A
Chương 478: Thanh lý môn hộ!
Danh Sách Chương: